• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 111 - Chương 111LẠ THƯỜNG

Chương 111LẠ THƯỜNG

So với căn hộ trông có phần khoa trương của Triển Phong, căn hộ của Cận Thần có vẻ bình thường hơn nhiều.



Nhà của Cận Thần nằm ở khu giao nhau giữa khu thành mới và thành cũ, giá đất tầm trung, giao thông xung quanh thuận tiện, khu vực này yên tĩnh, chủ yếu là lớp người làm công ăn lương. Triển Phong đỗ xe ở bãi đỗ xe không xa. Anh ta và Thẩm Diễn xuống xe rồi lượn vào siêu thị ở cạnh đó, mua hai hộp nguyên liệu thức ăn nhanh và hai gói thuốc lá, trông bộ dạng anh ta quen xe quen đường, hình như mỗi lần tới đây đều làm những việc như thế. Thẩm Diễn bèn không phát biểu ý kiến gì, chỉ lượn theo anh ta.



Sau khi gõ cửa mở, trong nhà chỉ có một mình Cận Thần, có hai đôi dép lê được đặt ở cửa. Cận Thần cầm lấy đồ trong tay Triển Phong, chẳng nói lời nào đã bước vào nhà bếp tự giác làm việc, thái độ như bảo bọn họ cứ tự nhiên.



Triển Phong cúi người đặt dép lê trước mặt Thẩm Diễn, ý bảo anh đừng nói quá nhiều, thay xong dép thì động tác nhanh lẹ bước vào phòng khách, vừa mới ngồi xuống đã thấy Cận Thần bưng đĩa hoa quả từ phòng bếp ra.



“Cám ơn huấn luyện viên!” Triển Phong dường như phản xạ có điều kiện, giống như phản xạ gân gối, thấy Cận Thần xuất hiện, lập tức đứng bật dậy chào theo nghi thức quân đội.



Cận Thần chau mày nói: “Ngồi xuống, ăn đi, lát nữa cơm nấu xong ngay, chăm sóc tốt cho bạn của cậu.”



Triển Phong: “Rõ!”



Sau khi Cận Thần đi, Thẩm Diễn hả hê nói: “Sao bảo chẳng sợ anh ta tí nào? Diễn à?”



Triển Phong lườm anh chằm chằm, nghiến răng nói: “Sao cậu nhiều lời thế!”



Thẩm Diễn không để ý lời chất vấn của anh ta, đưa mắt nhìn cách bài trí sắp xếp trong phòng, tiện miệng nói: “Sĩ quan huấn luyện của anh đến giờ vẫn độc thân à? Ở một mình sao?”



Triển Phong: “Suỵt, cậu đừng có mà nói chuyện không nên nói được không hả?”



Thẩm Diễn: “??? Tiếng Trung của tôi không tốt lắm, lời này của anh nghĩa là sao?”



Triển Phong điên lên nói: “Cậu diễn cái quái gì thế! Đừng có hỏi đến chuyện tình cảm của huấn luyện viên, hiểu không? Nam tử hán đại trượng phu mắc bệnh gì mà không có vợ, không phải anh ta không tìm được, chỉ là không muốn tìm mà thôi.”



“Anh không cần phản ứng quá thế chứ, không tìm được vợ thì cũng đâu được coi là mất mặt, hơn nữa xã hội bây giờ rất phát triển…”



Trước khi Thẩm Diễn nói ra những lời to gan lớn mật hơn, Triển Phong đã nhanh tay nhanh mắt bịt mồm anh, đúng lúc Cận Thần ra khỏi nhà bếp, vậy là anh may mắn thoát nạn.



Còn Thẩm Diễn - người bị anh ta bịt miệng vẫn đang mông lung nhìn trái nhìn phải, không hiểu tại sao Triển Phong lại phản ứng mạnh thế.



Đương nhiên, nếu anh biết hậu quả của một trung úy trong sư đoàn A khi nói đùa muốn giới thiệu đối tượng cho Cận Thần, thì chắc có thể thấu hiểu tâm trạng của Triển Phong.



Cận Thần bưng một đĩa thức ăn ra, cho dù đang đeo tạp dề cũng không thể xóa mờ khí chất nghiêm khắc trên người anh ta. Anh ta lia mắt nhìn Triển Phong, còn chưa mở miệng nói gì, cậu Triển đã tự động tự giác đứng phắt dậy, chạy vào nhà bếp nói: “Em đi bê thức ăn.”



Thẩm Diễn đang định đi theo vào bếp giúp đỡ, nhưng Cận Thần giơ tay chặn lại, lắc đầu nói: “Cậu không cần giúp, để cậu ta bưng.”



Quả thực Thẩm Diễn lần đầu nhìn thấy có người ra lệnh cho Triển Phong một cách đường đường chính chính như này. Ờ thì nếu không tính cả anh vào.



Thế là đương nhiên anh vui vẻ ngồi mát ăn bát vàng, không thể không nói, ngồi ở bàn ăn nhìn Triển Phong chạy ra chạy vào nhà bếp, có vất vả cũng không than lấy một lời, thật khiến người nhìn thấy vui thầm.



Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ở trước mặt Cận Thần, Triển Phong lập tức từ con ngựa hoang biến thành con cừu non, là loại rất ngoan hiền không có tính xấu.



Nếu không phải ngại vì đang ở trước mặt Cận Thần, Thẩm Diễn quả thực muốn chụp lại cảnh này.



Anh cũng đã nghĩ xong tiêu đề, gọi là “Anh cũng có ngày hôm nay”, sau đó gửi cho bọn Tiểu Lưu, trên dưới cùng chung vui.



Có điều… anh nhìn lướt qua khuôn mặt như được điêu khắc của Cận Thần, nghĩ thầm nếu như lúc này mình lôi điện thoại ra chụp ảnh, liệu có bị hai thầy trò nhà này cùng nhau đánh chết không nhỉ.



Thẩm Diễn so sánh độ lực lưỡng của cơ bắp cánh tay, cuối cùng từ bỏ ý nghĩ đó, dồn sự chú ý trở lại bàn ăn.



“Đủ rồi.” Triển Phong bưng đĩa thức ăn cuối cùng lên, thái độ hơi cung kính, hỏi Cận Thần: “Còn phải bưng gì nữa không ạ?”



Cận Thần lắc đầu nói: “Hết rồi, thuốc cậu mua đâu?”



Triển Phong vẫn chưa ngồi xuống, nghe thế liền chạy ra cửa, mở lớp bọc bên ngoài ra, bóc một bao, lấy bật lửa đưa tới trước mặt Cận Thần.



Anh ta kính cẩn dâng hai tay, nói: “Huấn luyện viên, mời hút thuốc.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



Thẩm Diễn thầm nghĩ, bữa hôm nay mình nên uống ít nước thì hơn, nếu không không biết phải phun ra bao nhiêu lần.



Cận Thần lấy một điếu thuốc ra, vừa định châm lửa, đột nhiên như nhớ ra gì đó, ngước mắt nhìn Thẩm Diễn hỏi: “Có ngại không?”



Thẩm Diễn giật mình, mới hiểu đối phương đang hỏi mình: “Không ngại, huấn luyện viên hút đi.”



Cận Thần nghe xong mới cúi đầu châm lửa, nghiêng đầu nhả ra một vòng khói, còn quay lưng về phía Thẩm Diễn.



Triển Phong ở bên cạnh, vẻ mặt khó hình dung, ánh mắt lướt qua lướt lại giữa hai người.



Làm cái trò gì thế?!



Nếu như lúc hút thuốc đã tạo một đòn công kích nhất định với tâm hồn Triển Phong, vậy thì lúc ăn cơm quả thực như một trận đòn.



Đặc biệt lúc tận mắt thấy Cận Thần gắp thức ăn cho Thẩm Diễn.



Triển Phong cảm thấy cằm của mình sắp rơi xuống.



Còn Thẩm Diễn vẫn ăn với vẻ mặt thản nhiên.



Triển Phong: “…”



Chuyện gì thế này? Đây là chuyện gì chứ?



Anh ta nhìn mà gào xé tâm can, rõ ràng thấy có gì đó bất thường, hơn nữa rất có vấn đề, nhưng lại không thể mở miệng hỏi!



Dù sao đây cũng là nhà của Cận Thần, nếu như bị anh ta tấn công bất ngờ, mình lại không thuộc địa hình, lúc chạy trốn nhất định sẽ thua thiệt.



Cùng một bàn ăn, Thẩm Diễn lại chẳng phát giác được những băn khoăn trong lòng Triển Phong, vừa ăn vừa cảm thán: “Đây đều là huấn luyện viên tự nấu ư? Tài nghệ bếp núc thật lợi hại, lợi hại hơn Triển Phong nhiều.”



Cận Thần gật đầu nói: “Hai món ăn chín này là các cậu mua đến, những món còn lại đều là tôi tự nấu, ăn ở nhà sẽ sạch sẽ hơn.”



Thẩm Diễn cười khẽ, tỏ ý tán đồng: “Đúng đấy ạ, đồ ở ngoài quả thực không yên tâm cho lắm. Huấn luyện viên, nghe nói ở sư đoàn A thầy huấn luyện rất nghiêm khắc?”



Triển Phong cúi đầu, tay cầm đũa run lẩy bẩy, suýt đánh rơi xuống đất.



Cận Thần nhíu mày, đây được coi là biểu cảm mà từ lúc Thẩm Diễn tới đến giờ chỉ nhìn thấy vài lần ít ỏi: “Là Triển Phong nói à?”



Thẩm Diễn nói: “Đúng ạ, anh ấy nói bị thầy dạy cho không thể chịu đựng được, còn nói thầy là sĩ quan huấn luyện ma quỷ, nhưng theo em thấy thì thầy không ác như vậy, rất dịu dàng mà.”



Tay Triển Phong lại run lên, bộ dạng thê thảm không dám nhìn ai, đã bắt đầu tính đến tuyến đường tháo chạy.



Ai ngờ Cận Thần lại thản nhiên nói: “Vậy sao? Cảm ơn.”



Triển Phong đang chuẩn bị chạy trốn nghe thế cứng đờ cả người, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.



Cận Thần hôm nay, chắc chắn là đã uống nhầm thuốc, một là chưa uống thuốc, hai là uống thuốc lung tung rồi!



Quá ư là bất thường!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom