• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (5 Viewers)

  • Chương 112 - Chương 112VỎ QUÝT DÀY CÓ MÓNG TAY NHỌN

Chương 112VỎ QUÝT DÀY CÓ MÓNG TAY NHỌN

Trong khi trạng thái tâm lý Triển Phong diễn biến phức tạp, Thẩm Diễn và Cận Thần lại trò chuyện hết sức tự nhiên. Cho dù hai người họ đều thuộc cung Ma Kết lạnh lùng, nhưng khi trò chuyện với nhau lại như có sự ăn ý đặc biệt.



Không giống lần đầu gặp mặt, mà giống như đã xa cách lâu ngày nay mới gặp lại.



Theo Triển Phong thấy thì, Cận Thần đã thể hiện tất cả những mặt tốt của mình cho Thẩm Diễn trong tối nay rồi.



Cả quá trình không hề có sa sầm mặt, chẳng mắng chửi người ta, không ném đũa cũng chẳng có lời nói thô bạo nào, thi thoảng lại gắp thức ăn, thậm chí còn nhẫn nại giải đáp một số câu hỏi của Thẩm Diễn.



Đây còn là Cận Thần không? Không phải bị ma nhập rồi chứ?



So với sự kinh ngạc của Triển Phong, Thẩm Diễn tự nhiên hơn nhiều. Anh không biết bộ dạng vốn có của Cận Thần, tất cả đều dựa vào lời miêu tả của Triển Phong, mà chắc chắn sẽ xen lẫn chút sắc thái cảm xúc cá nhân trong đó.



Triển Phong ấy mà, mặc dù khuyết điểm thì hàng đống, nhưng khuyết điểm nổi bật nhất có lẽ chính là thích nói quá lên.



Thẩm Diễn cúi đầu nghĩ thế, không nhịn được cười, tiện miệng hỏi: “Huấn luyện viên, thầy vẫn luôn ở sư đoàn A à?”



Cận Thần ngước mắt lạnh nhạt đáp: “Hôm qua, vừa mới được điều về văn phòng tỉnh.”



Triển Phong nghe xong hơi kinh ngạc: “Hôm qua? Điều về văn phòng tỉnh? Vì sao, trước đó sao chưa từng nghe thầy nói?”



“Không phải chuyện gì to tát, không nhất thiết phải báo cáo với cậu.” Cận Thần chau mày, nhìn Triển Phong nói: “Cục trưởng Diệp có ý muốn điều cậu về, chắc cậu cũng đã có chuẩn bị, cậu nghĩ sao? Nói ra xem.”



Triển Phong cười xòa, giọng điệu giễu cợt: “Ông ấy muốn điều thì điều thôi, em không thành vấn đề, chỉ có điều mấy ông già ở cục đó chắc lại gây chuyện cho xem.”



Cận Thần: “Chuyện trước đó, vốn dĩ ém xuống không dễ, cậu tính tình nóng nảy hấp tấp. Cậu gây bao phiền toái cho Cục trưởng Diệp lẽ nào cậu không biết sao? Vẫn may, vụ án ở thành phố Q xử lý rất tốt, Cục trưởng Diệp cũng có lý do chính đáng để điều cậu về.”



Triển Phong không nhịn được nói: “Đổi lại là thầy thẩm vấn cái tên chết tiệt đó, thầy còn nóng nảy hơn em.”



Cận Thần liếc anh ta, chậm rãi nói: “Nếu là tôi, thì tuyệt đối sẽ không để cho người ta phát hiện ra sơ hở, cậu… còn non lắm.”



Nếu như bị người khác phê bình như thế, e là Triển Phong đã nóng nảy lật bàn từ lâu rồi, nhưng nghe Cận Thần nói xong, anh ta chỉ tỏ ý không phục rồi bĩu môi, không có phản ứng nào quá mạnh mẽ.



Bất chợt câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nhảy ra trong đầu Thẩm Diễn.



“Không phải em non, là địch quá xảo quyệt.” Triển Phong hừ một tiếng, vô cùng không phục.



Cận Thần nói: “Cậu cũng biết có người chướng mắt cậu, vậy thì an phận một chút, đây không phải sư đoàn A. Cậu đừng làm gì hổ thẹn với chiếc còi vàng.”



Triển Phong nghe xong hơi nghiêm nghị. Lời nói này phải do người mà anh ta kính nể nói ra mới đủ để làm anh ta tâm phục, sau đó anh ta gật đầu hỏi: “Huấn luyện viên, thầy đảm nhiệm chức vụ gì ở văn phòng tỉnh?”



Cận Thần: “Hỏi nhiều vậy làm gì, tập trung ăn cơm đi.”



Triển Phong: “…”



Anh ta chắc chắn đã ăn no rồi mới nảy sinh ảo giác thấy Cận Thần hòa ái dễ gần, mẹ nó chứ...



Cơm nước xong, ba người ngồi trước bàn uống canh mà Cận Thần nấu. Hương vị tươi ngon đậm đà đúng là khiến Thẩm Diễn cũng tự thấy hổ thẹn mình không thể sánh bằng, bất giác đã uống liền hai bát to, phá kỷ lục thường ngày.



Một sĩ quan huấn luyện vẻ mặt lạnh lùng nhưng yêu thích nấu nướng. Anh thầm định nghĩa trong lòng, không biết vì sao, đột nhiên thấy định nghĩa này nghe có vẻ đáng yêu phết.



“Cậu.” Đang húp canh, Cận Thần đột nhiên lên tiếng, nhìn Thẩm Diễn nói: “Nghe nói cậu là người thành phố Q?”



Thẩm Diễn bị điểm danh nhưng chẳng biết vì sao, liền gật đầu: “Vâng đúng.”



“Trước kia từng đến tỉnh A chưa?”



Thẩm Diễn không chắc chắn được vì sao Cận Thần đột nhiên có hứng thú nói chuyện phiếm với mình, nhưng vì Cận Thần vẫn chưa hề tỏ thái độ hà khắc với anh, nên anh nhẹ nhàng trả lời: “Chắc là từng đến, nhưng… trước kia em ở Mỹ có từng tham gia thí nghiệm thôi miên, dường như não bị ảnh hưởng đôi chút, không còn nhớ rõ một vài chuyện trước kia nữa.”



Cận Thần khẽ gật đầu, mặt không biểu cảm gì lôi một điếu thuốc từ bao thuốc ra, châm điếu xong lại đưa vào tay Thẩm Diễn: “Hút thuốc đi.”



Thẩm Diễn: “…”



Tuy rằng anh không đến nỗi được cưng mà thấy kinh ngạc, nhưng trong lòng vẫn vui sướng, lúc nhận lấy điếu thuốc còn bỏ qua ánh mắt tròn vo nhìn chằm chằm của Triển Phong, hít một hơi nói: “Huấn luyện viên, thầy cũng không phải người bản địa của tỉnh A phải không?”



Cận Thần hỏi anh: “Là Triển Phong nói sao?”



Thẩm Diễn lắc đầu, giải thích: “Không, là em đoán bừa.”



Anh nói xong, rõ ràng thấy ánh mắt đối phương dừng lại chốc lát. Kiểu ánh mắt này sớm đã luyện đến sắc nhọn nhạy bén và hiện ra một cách chắc chắn. Khi họ không muốn giấu đi ánh mắt thực sự của mình, ánh mắt hiện ra, chính là ánh mắt chói chang cực đoan.



Giống như bây giờ.



Thẩm Diễn đón ánh mắt của anh ta, hơn nữa còn nhìn trực diện, cười khẽ: “Em đoán đúng rồi phải không?”



Triển Phong ở bên cạnh bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

Nhưng phản ứng của Cận Thần lại bình tĩnh bất ngờ, anh ta gạt tàn thuốc, tựa ra sau, cánh tay trái vẫn để ở tư thế với một góc độ trông hơi kỳ cục: “Nói ra xem.”



Giọng nói lạnh như băng, nghe giống như vô cảm, nhưng chịu đưa ra câu hỏi tức là có hứng thú rồi.



Thẩm Diễn bình thản kẹp điếu thuốc trong tay, giơ một ngón tay lên: “Bởi vì ngôi nhà này, vị trí và khu vực thuộc hạng khá. Xung quang có trường học có siêu thị, là một khu vực dân cư khá lâu năm có cơ sở hạ tầng thiết bị hoàn thiện. Những người lựa chọn mua nhà ở đây, đa số đều là tầng lớp trung lưu trong thành phố muốn ổn định, cho dù có chuyển nhượng bán đi cũng dễ bán được giá tốt. Nhưng ở một nơi dễ ở như thế này, huấn luyện viên lại không lựa chọn mua nó mà đi thuê, với lương bổng và thâm niên của thầy không đến nỗi không mua nổi nhà. Vậy thì nguyên nhân chỉ có thể là huấn luyện viên không coi chỗ này là một điểm dừng chân lâu dài, đến một thời điểm thích hợp, huấn luyện viên vẫn sẽ rời xa nơi này. Hơn nữa còn rời đi không lưu luyến, chỉ có thể là vì ở đây không có sự ràng buộc và sự đoàn tụ nào. Đây không phải là quê hương của huấn luyện viên.”



Cận Thần yên lặng một lát, biểu cảm trên mặt vẫn không biến đổi: “Sao cậu biết căn nhà này là tôi đi thuê?”



“Rất rõ ràng mà, màu sofa, bàn trà và sàn nhà không khớp bộ, mành cửa sổ và khăn trải bàn đều còn mới, nhưng giấy dán tường hơi cũ kĩ.” Thẩm Diễn nhún nhún vai, giống như đang bàn luận một chuyện thường ngày nhỏ nhặt không đáng nhắc tới: “Tất cả bát đũa đều theo bộ, khăn trải bàn cũng thế, nhưng đồng hồ trên tường rõ ràng chẳng ăn khớp tí nào. Nếu như huấn luyện viên là người đến quân phục cũng phải chỉn chu ngay ngắn thì chắc sẽ không bỏ qua những tiểu tiết kiểu này, trừ khi nhà này không phải của mình, có một số thứ không thuộc quyền của mình, thì mới có thể nhẫn nại.”



Giọng Thẩm Diễn thong dong bình thản, êm tai nhẹ nhàng, nhưng điều nào cũng có lý. Anh nói xong liền cúi đầu húp canh, dường như không hề để ý đến phản ứng của Cận Thần.



Còn Cận Thần, một hồi sau khi nghe xong, đột nhiên thoáng cười kỳ lạ, nụ cười đặc biệt hiếm hoi, rồi nhanh chóng biến mất, nhàn nhạt nói: “Giờ tôi bắt đầu hơi hiểu vì sao Cục trưởng Diệp lại nhất định muốn cậu đến giúp Triển Phong rồi, đúng là một nhân tài, nào, mời cậu một chén.”



Triển Phong: “…?!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom