• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 113 - Chương 113TỔ BẠCH KÍNH

Chương 113TỔ BẠCH KÍNH

Có lẽ bữa cơm này chính là bữa cơm hoang mang nhất từ trước tới giờ Triển Phong từng ăn. Khi rời khỏi nhà Cận Thần, anh ta vẫn còn mang nguyên vẻ mặt khó có thể tin nổi.



Thẩm Diễn ở bên nhìn thấy mà buồn cười, khẽ huých cùi chỏ vào người Triển Phong: “Sao thế? Đến mức đấy không? Thấy ân sư của anh nhìn tôi bằng một con mắt khác, nên không vui hả?”



Triển Phong phất tay, nói với vẻ mặt phức tạp: “Tôi bảo này, cậu có cảm thấy sĩ quan huấn luyện và cậu trông giống nhau không thế?”



Thẩm Diễn: “???”



Triển Phong vẫn nói với vẻ nghiêm túc: “Tôi cảm thấy, có khi anh ta lại là anh trai của cậu, hoặc có thể, chính là cha cậu.”



Thẩm Diễn: “…”



“Điều này không hề hợp lý, rất không hợp lý ấy chứ! Cậu chưa từng nhìn thấy dáng vẻ anh ta chỉnh bọn tôi đến chết đi sống lại hồi đó đâu, ai dám nói chuyện phiếm với anh ta cơ chứ?” Triển Phong gần như gào thét: “Ngay cả tôi cũng coi như khá hòa thuận với anh ta mà còn thường xuyên bị anh ta đuổi đến độ răng rơi đầy đất nữa kìa? Chậc, dù sao cậu cũng không nhớ mặt người nhà mình đúng không, sẽ không phải là anh ta đấy chứ?”



Thẩm Diễn làm lơ những câu nói nhăng cuội của Triển Phong, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.



Triển Phong vẫn không ngừng líu lo bên cạnh: “Tôi thật sự cảm thấy có gì đó là lạ, đến tận bây giờ vẫn chưa từng thấy sĩ quan huấn luyện sắt đá lại nhẹ nhàng đến thế bao giờ. Cậu thử nói xem liệu có phải anh ta cảm thấy khuôn mặt cậu trông giống con trai anh ta không?”



Thẩm Diễn: “… Có phải anh ngứa đòn không thế?”



“Vậy tại sao anh ta lại đối xử đặc biệt với cậu không giống mọi người chứ!”



Thẩm Diễn quả thật bó tay với cái tính xoắn xuýt này của Triển Phong, chỉ có thể miễn cưỡng tìm bừa một lý do để đối phó: “Anh ta đâu phải sĩ quan huấn luyện của tôi, đương nhiên sẽ không hà khắc với tôi rồi, thay vì nói anh ta nhìn tôi bằng con mắt khác, chi bằng nên nói là đang quan sát thay anh thì hơn nhỉ? Nhìn xem người sau này hợp tác với anh có trình độ gì, có đủ tư cách đứng bên cạnh môn sinh đắc ý của anh ta hay không.”



Triển Phong: “Ừ ha… Nếu cậu đã nói như vậy thì cũng… Ế?!”



Anh ta bỗng nhiên quay đầu sang, vừa cười vừa nói to: “Cậu đồng ý rồi?”



Thẩm Diễn nhíu mày, không hề khách sáo giơ tay xoay mặt Triển Phong trở về: “Nhìn đường đi, tài xế.”



Triển Phong vẫn không nén được ý cười, cho dù bị bắt quay mặt về, nhưng cánh tay ngứa ngáy vỗ tới: “Vậy mới đúng, đi theo anh là có thịt ăn, biết chưa? Ngày mai đến chỗ Cục trưởng Diệp, có lẽ ông ấy cũng sẽ không hỏi cậu điều gì, nhiều nhất thì chỉ là ghi ghi chép chép mấy thứ như chí hướng cá nhân. Nếu như cậu cảm thấy có gì không rõ thì đừng nói gì cả, tôi sẽ giải quyết thay cậu, chuyện vặt vài phút thôi.”



Thẩm Diễn hờ hững liếc mắt nhìn Triển Phong, cười như không cười: “Ngay lúc đầu anh đã tính toán xong cả rồi đúng không? Muốn về tỉnh A, thuận tiện vớt luôn tôi theo?”



Triển Phong: “Cậu có thể thay từ khác được không? Gì mà gọi là vớt cậu chứ, rõ ràng là đang dẫn cậu đi lên con đường đúng đắn. Dù sao cái trường kia của cậu cũng quá không đáng tin, thành phố Q lại có rất nhiều vấn đề, ở lại tỉnh A vừa tiện cho cậu tìm lại ký ức, còn có việc làm nữa. Thế mà còn không đồng ý? Cậu muốn lên trời chắc?”



“Tôi sẽ đưa anh lên trời trước đấy.” Thẩm Diễn uể oải nói: “Ở tỉnh A chưa chắc đã có thể tìm ra được manh mối, nhưng mà… Tạm thời cứ ở lại đây xem sao, dù sao hiện giờ thứ tôi có nhiều nhất chính là thời gian.”



Triển Phong nhoẻn cười, khóe miệng cong lên cao, có vẻ đẹp trai không đứng đắn: “Cậu yên tâm đi, còn lâu tôi mới để cậu rảnh rỗi.”



Thẩm Diễn: “Sao nào, muốn ngược đãi công nhân viên hả? Cẩn thận tôi khiếu nại anh.”



Triển Phong: “Đến lúc đó tôi chính là lãnh đạo trực tiếp của cậu, cậu định khiếu nại với ai? Hử?”



Thẩm Diễn: “Ờ, cha tôi.”



Triển Phong: “???”



“Hoặc là… anh trai tôi?”



Triển Phong: “…”



Triển Phong bị chặn nghẹn họng không trả lời được, Thẩm Diễn cười hài lòng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ đông nghịt, ánh đèn lấp loáng làm anh hoa mắt, trở nên rời rạc, mất đi tiêu điểm.



Tỉnh A à, mi sẽ cho ta niềm vui bất ngờ đến mức nào đây?



Ta rửa mắt chờ xem.



Hôm sau gặp mặt Diệp Binh, về căn bản đều giống hệt những gì hai người họ suy đoán. Diệp Binh thích gọn gàng dứt khoát, mới nói dăm ba câu đã vào thẳng chủ đề chính, nói rõ dụng ý của mình với Thẩm Diễn: Hy vọng anh có thể gia nhập tổ điều tra đặc biệt của Cục Cảnh sát tỉnh.



“Tôi biết năng lực của cậu trác tuyệt, nhân tài giống cậu cho dù rời khỏi Đại học Q thì cũng sẽ có hàng tá nơi muốn giữ cậu lại. Đội cảnh sát không có điều kiện lương bổng hậu đãi gì, cũng không có cách nào hứa hẹn mấy thứ như thăng chức tăng lương, điều duy nhất có thể chính là cán cân cân bằng, chung quy chính là thành ý của chúng tôi và sự quang minh chính đại của chúng tôi.” Diệp Binh đặt hai tay chồng lên nhau trên bàn, nụ cười chắc chắn mà tự tin: “Tôi có thể nhìn ra được, cậu và Triển Phong là người đi chung đường, khí chất quang minh lỗi lạc phát ra từ trong xương tủy.” Vietwriter.vn



Câu khích lệ này quả thật hơi mới lạ với Thẩm Diễn. Anh nghe xong cũng nở nụ cười: “Cục trưởng Diệp, ngài khen ngợi cháu quá rồi. Cháu chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp, chỉ có vài lý luận căn bản và kinh nghiệm thực tập mà thôi. Vụ án trước đó cháu cũng chỉ góp một phần sức lực nhỏ bé, phá được án đều dựa vào sự hợp tác của cả đội.”



Diệp Binh nghe thấy vậy lại càng cười hài lòng hơn: “Tốt tốt tốt, khiêm tốn là chuyện tốt, như vậy đi, chúng ta sẽ vào thẳng vấn đề luôn, cậu có bằng lòng đến Cục Cảnh sát tỉnh, gia nhập đội hành động đặc biệt không?”



Đội hành động đặc biệt?



Thẩm Diễn khẽ liếc Triển Phong theo bản năng, thấy có vẻ anh ta cũng không rõ đầu mối gì, lại nghe Diệp Binh nói tiếp: “Đó là tiểu tổ mới thành lập, điều một số tinh anh từ các đơn vị, các sở thuộc tỉnh A, chuyên nghiên cứu các vụ án lớn, các vụ án chưa được giải quyết. Tôi nói trước, gia nhập tổ này, không có vinh dự lớn lao gì đang chờ cậu, nhưng mỗi một quyết định cậu đưa ra, mỗi một chuyện mà cậu làm đều sẽ ảnh hưởng đến chính nghĩa và vinh nhục của nhân dân tỉnh A. Tóm lại, là một gánh nặng lớn, Thẩm Diễn, cậu có gan chọn nó không?”



Ông nói hơi huyễn hoặc, nhưng Thẩm Diễn nghe xong vẫn bình tĩnh nhàn nhã, thậm chí còn cười: “Cục trưởng Diệp, có lẽ người gánh vác trách nhiệm không phải cháu đâu, nhiều nhất thì cháu cũng chỉ là cái giỏ trúc đỡ bên ngoài thôi.”



Ngụ ý chính là anh đã tỏ rõ thái độ đồng ý.



Diệp Binh cười ha hả, vô cùng hài lòng: “Tốt tốt tốt, quá tốt rồi, có cậu hợp tác với Triển Phong, vừa hay quản lý luôn thằng nhóc không biết trời cao đất rộng đó!”



Triển Phong đứng bên bất mãn lên tiếng: “Cục trưởng Diệp, cháu vẫn đang ở đây này.”



“Tôi biết, tôi đang nói cho cậu nghe đấy. Cậu đấy, kiềm chế bớt cái tính kiêu ngạo của mình đi, đừng có lúc nào cũng kiếm chuyện sinh sự. Hai năm qua cậu ở đội đặc công đã đắc tội biết bao nhiêu người rồi, tự cậu cũng không đếm hết đúng không?” Diệp Binh trừng mắt như đang trách hỏi Triển Phong, nhưng rõ ràng không có lửa giận nào: “Giờ để cậu về, thành lập một tổ hành động đặc biệt, sau này phụ trách những vụ án chuyên môn. Cậu nhớ kiềm chế lại, làm việc cho tốt, đừng rước thêm phiền phức gì đấy.”



Triển Phong lơ đễnh: “Còn có thể rước phiền phức gì được nữa, cùng lắm thì lại trao quyền cho cấp dưới.”



Diệp Binh vỗ bàn: “Thằng nhóc này, cứ muốn tức chết tôi đúng không hả! Tôi cho cậu biết, lần này giao người cho cậu đều là tinh anh trong các lĩnh vực, những người được chọn đều do Cận Thần đích thân quan sát, bao gồm cả Thẩm Diễn. Tôi dám nói mấy người các cậu mà phối hợp lại thì không còn gì cao hơn được nữa. Nhóc con, nếu như vẫn không ra thành tích nào thì tự đi mà tìm nơi chốn cho mình đi.”



“Tuân lệnh.” Triển Phong cà lơ phất phơ giơ tay chào, nụ cười cực kỳ vô lại, quen miệng hỏi: “Đúng rồi, sĩ quan huấn luyện về thì sẽ làm gì vậy ạ? Cũng ở trong đội hành động đặc biệt à?”



Diệp Binh nói: “Cậu ta không trong đội này. Cậu ta không biết thương yêu cái thân thể của mình ngày nào. Tôi nào dám cho cậu ta chạy ngược chạy xuôi trong đội hành động chứ. Sang bên này, có thể sẽ nhẹ nhõm hơn hồi ở trong sư đoàn A, về phần chức vụ, cậu ta làm cấp trên trực tiếp của các cậu, phó đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự.”



Diệp Binh nói xong thì đứng dậy, vỗ vai Triển Phong và Thẩm Diễn, lời nói thấm thía như đang cảm thán: “Mặt tối của xã hội hiện nay càng ngày càng nhiều, nhưng chúng ta chính là người chiếu sáng, mang ánh sáng truyền khắp muôn nơi trong dải ngân hà, để bóng tối không còn chỗ lẩn trốn. Tên nhóm của các cậu, chính là ‘Tổ Bạch Kính’, nhớ kĩ cái tên này, đừng để thẹn với nó!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom