• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (3 Viewers)

  • Chương 114 - Chương 114QUAY VỀ

Chương 114QUAY VỀ

Diệp Binh bàn bạc xong chuyện này với hai người họ thì không nén nổi niềm vui. Thứ nhất là cuối cùng cũng có thể thu được ái tướng Triển Phong về, thứ hai là có thêm một Thẩm Diễn. Tâm tình ông thoải mái, vừa hay thấy đã đến giờ ăn trưa, nhất quyết muốn đích thân dẫn họ đến căn tin, quẹt thẻ ăn mời khách, nhưng Triển Phong luôn miệng từ chối.



“Thôi thôi Cục trưởng Diệp ơi, cháu vẫn nên khiêm tốn thôi, trong Cục Cảnh sát tỉnh có quá nhiều người nhìn cháu không vừa mắt, chú cây đại thụ này lớn quá, cháu sợ bị thổi mắc bệnh luôn mất.” Anh ta cười vô lại, đập vào vai Thẩm Diễn, nháy mắt mấy cái: “Hai chúng cháu tự giải quyết là được rồi. Nếu Cục trưởng Diệp thật sự muốn mời khách, vậy thì chờ đến lúc chúng cháu báo cáo thắng lợi đầu tiên rồi lại mời đi ạ.”



Diệp Binh nghe xong liền cười vui: “Thằng nhóc cậu bắt đầu để ý cả những thứ này nữa hả? Bớt dùng trò này với tôi đi, ngại đồ ăn của căn tin khó nuốt đúng không?”



Triển Phong bị vạch trần tâm tư cũng không thấy xấu hổ mà vẫn thoải mái thừa nhận: “Sau này còn rất nhiều cơ hội để ăn, chỉ ít đi một bữa thôi mà.”



“Đừng khua môi múa mép nữa, hôm nay luôn, để cậu ôn chuyện xưa, tìm lại cảm giác thuở nào bắt đầu từ căn tin.” Diệp Binh gỡ khuy áo trên cùng, nới lỏng nút thắt cà vạt: “Đi thôi, vừa đúng lúc tới giờ cơm, hôm nay căn tin có bánh báo, không bạc đãi các cậu đâu.”



Triển Phong hết cách bị đẩy đi, chỉ có thể đi theo. Thẩm Diễn cũng bị vướng vào nên đành phải theo phận nước chảy bèo trôi. Mặc dù Thẩm Diễn không có mâu thuẫn gì với căn tin của Cục Cảnh sát tỉnh, thậm chí còn hơi tò mò, nhất là nơi mà Triển Phong càng muốn trốn tránh thì anh lại càng tò mò. Anh đang nghi ngờ không phải do đồ ăn khó ăn mà bởi vì có người khiến Triển Phong khó nuốt trôi được thì đúng hơn.



Căn tin ấy mà, nơi tất cả mọi người đều tới, nhiều người, đương nhiên càng có nhiều cơ hội gặp mặt.



Diệp Binh và hai người họ đi vào căn tin, lập tức thu hút một loạt ánh mắt. Thân phận địa vị của Diệp Binh vốn đã hấp dẫn sự chú ý của đám đông là điều bình thường, nay lại thêm Triển Phong vốn cũng là nhân vật có tiếng ở tỉnh A. Giờ hai người họ lại xuất hiện cùng lúc, những người khác nghe được phong thanh, chốc lát bắt đầu đua nhau phỏng đoán.



Diệp Binh vừa đi vừa cười nói: “Xem đi, mọi người đều chào hỏi cậu kia kìa, nhân duyên của cậu tốt thế từ bao giờ vậy?”



Triển Phong nói: “Cháu đang cáo mượn oai hùm đấy, chú không nhìn ra à?”



Diệp Binh: “Sao lại nói vậy!”



Triển Phong: “Thì nói vậy đó, nhanh nhanh thủ trưởng, qua đó nhập đội thôi, tạo phúc cho quần chúng nhân dân.”



Diệp Binh vừa cầm lấy khay sắt, quay đầu đưa cho Triển Phong một cái, vừa định lên lớp anh ta thì lại phát hiện không thấy bóng dáng Thẩm Diễn đâu.



Triển Phong hơi né về phía sau, bỗng giật mình phát hiện bên cạnh mình thiếu mất một người, quay đầu sang nhìn, cũng may vóc dáng đủ cao, vừa nhìn đã nhanh chóng tìm được Thẩm Diễn.



“Sao thế? Nhìn gì đấy?” Triển Phong chạy lại mấy bước, đi đến phía sau Thẩm Diễn, nhìn theo tầm mắt của anh, chạm đến một tờ tranh chữ có phần loang lổ dán trên tường căn tin.



Trên tường căn tin treo mấy tờ khẩu hiệu tuyên truyền nhắc nhở nhân viên chớ lãng phí thức ăn, nhưng có lẽ đã treo ở đây rất lâu rồi. Dòng chữ còn được viết bằng loại bút lông ngày xưa, tuy rằng chữ viết nhỏ gọn tinh tế, phong cách già dặn, gần như có thể đạt đến cấp độ như chữ in, nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi sự mài mòn của năm tháng, sự thẩm thấu của dầu muối, hiện giờ màu sắc đã phai hơn nữa, trông cũ nát tiêu điều, lỏng lẻo gắng gượng dính trên tường.



Thẩm Diễn như không nghe thấy câu hỏi của Triển Phong, vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, đánh giá tờ tranh tuyên truyền không rõ là tác phẩm của ai này bằng một ánh mắt kỳ lạ.



Triển Phong cũng nhìn về phía đó, thấy Thẩm Diễn không có phản ứng bèn hỏi lại, lúc này Thẩm Diễn đã nghe thấy.



“Không có gì, tình cờ nhìn thấy, cảm thấy… rất thú vị.” Thẩm Diễn ngoái đầu cười, sau đó hỏi một nhân viên căn tin qua ô kính trước mặt: “Xin hỏi một chút, tờ tranh này được treo ở đây từ bao giờ vậy?”



Bác gái nhân viên vốn không hề kiên nhẫn, định quát hai người trẻ tuổi không hiểu chuyện này quấy rầy linh tinh, nhưng vừa mới ngẩng đầu thì nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú của Thẩm Diễn, cơn giận liền biến mất, đồng thời vẻ mặt biến thành nhiệt tình, chỉ vào tờ tranh kia, nói: “Cái này hả? Thật sự bác cũng không trả lời được, lúc bác vào đây làm việc thì nó đã có ở đó rồi, cũng không biết mua về hay tìm người vẽ nữa. Sao thế chàng trai trẻ, tờ tranh này là của người nổi tiếng nào sao? Ây dà! Là bảo bối gì đấy hả!”



Thẩm Diễn: “Chuyện đó… Chắc không phải đâu, tôi chỉ thuận miệng hỏi thử thôi, cảm ơn chị.”



Một tiếng “chị” khiến bác gái vui như nở hoa, lập tức nhét xiên lòng nướng vào tay Thẩm Diễn, chắc muốn mời anh ăn.



Thẩm Diễn không từ chối được đành phải cầm lấy, chuyển tay đưa cho Triển Phong. Hai người họ chậm rãi đi đến ô cửa xếp hàng phía trước thì thấy Diệp Binh bị các lãnh đạo khác kéo đi ăn cơm. Giờ thì cũng không còn áp lực nữa rồi, trưa nay không cần ăn chung bàn với Diệp Binh, hấp dẫn người khác chú ý nữa.



Nhưng cho dù không có Diệp Binh thì chỉ hai người họ cũng đủ thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh rồi.



Triển Phong ngậm xiên lòng nướng, làm lơ tất cả ánh mắt tìm tòi hay nghi hoặc kia. Anh ta vỗ vai Thẩm Diễn, hỏi: “Tờ tranh tuyên truyền kia sao thế? Đừng nói với tôi cậu chỉ thưởng thức nghệ thuật đơn thuần thôi đấy nhé.” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Thẩm Diễn nhíu mày nói: “Không phải, tôi chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ.”



Triển Phong lại cắn một miếng, cảm thấy dường như dạ dày bị mùi thơm trong miệng làm đói hơn rồi: “Kỳ lạ thế nào? Chỉ là mấy bức tranh tuyên truyền cũ kỹ thôi mà.”



“Đúng vậy, chỉ là mấy bức tranh tuyên truyền cũ kỹ thôi, nhưng lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó, cảm thấy… dường như khá quen.” Thẩm Diễn như đang suy ngẫm tỉ mỉ, lục tìm trí nhớ, tìm kiếm những bức tranh tương tự bức tranh tuyên truyền này: “Trước đó chưa từng có ấn tượng khi nhìn thấy những thứ này, nhưng vừa mới nhìn thoáng qua, tôi chắc có thể khẳng định trước kia đã từng nhìn thấy nó. Hoặc nên nói là, nhìn thấy bức tranh nào đó có độ tương tự rất cao.”



“Cưng này, cái câu ‘chắc có thể khẳng định’, ngay bản thân nó đã có vấn đề rồi, chứng tỏ cậu không khẳng định đến mức đó.” Triển Phong nhanh chóng diệt gọn một xiên lòng nướng, nhàm chán xoay cái que trong tay, ngón tay thon dài như đang làm ảo thuật, nhanh chóng tạo thành một vòng tròn liền mạch: “Có phải nhớ nhầm rồi không?”



Thẩm Diễn hơi do dự: “Có lẽ vậy… Nhưng mà tôi thật sự cảm thấy có ấn tượng…”



Triển Phong: “Loại tranh vẽ kiểu này có rất nhiều mà, hay lát nữa tôi đi tìm chị gái xinh đẹp kia, giúp cậu lấy bức tranh đó về nhé.”



Thẩm Diễn: “Không cần đâu, dù sao cũng không nhìn ra được điều gì…”



Thẩm Diễn vừa dứt lời thì thấy Triển Phong đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên thoáng thấy sắc mặt anh ta lạnh xuống. Sau đó, gần như là đồng thời, Thẩm Diễn nghe thấy sau lưng mình có tiếng gọi giòn giã, hơn nữa còn gần trong gang tấc, hẳn chỉ cách anh một cái xoay người.



“Triển Phong, cuối cùng anh cũng quay về rồi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom