• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (2 Viewers)

  • Chương 115 - Chương 115NGUYÊN NHÂN

Chương 115NGUYÊN NHÂN

Thẩm Diễn nhìn về phía phát ra tiếng nói. Ở phía sau bọn họ chừng một mét, một cô gái mặc đồng phục cảnh sát, vẻ mặt khẩn thiết đứng đó.



Thẩm Diễn không nhận ra thân phận của cô gái kia, nhưng cũng đoán được mục đích của đối phương vài phần.



Có một vài cảm xúc trong mắt, muốn che cũng không được, muốn giấu cũng chẳng xong.



Có người quen đi ngang qua cũng cười đùa: “Ồ, La đại mỹ nữ đấy à! Tôi bảo này Tư Hàm, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hả? Sao cô cũng tới căn tin? Ồ, hóa ra nguyên nhân tới không phải là đồ ăn.”



La Tư Hàm đỏ mặt, hơi oán trách lườm người kia, sau đó vuốt mấy sợi tóc ra sau tai. Ngón tay cô ta nhỏ nhắn trắng nõn, động tác vuốt tóc đơn giản trông rất đẹp, thanh tú lịch sự.



Trong căn tin có không ít nữ cảnh sát mặc đồng phục, giữa rừng quần áo giống nhau, đáng lẽ rất dễ bị chìm, nhưng La Tư Hàm thì không, cô ta duyên dáng yêu kiều, cực kỳ nổi bật.



Cô ta ngẩng đầu lên, mím môi, lại gọi một tiếng: “Triển Phong, về rồi mà sao không liên lạc với em.”



Vẻ mặt Triển Phong lạnh nhạt, xoay người tiếp tục xếp hàng, quay lưng về phía cô ta, ném ra một câu: “Không cần thiết.”



La Tư Hàm nghe xong có vẻ như bị tổn thương, nhưng dường như đã sớm thành thói quen, cúi đầu cười nói: “Có rảnh thì chúng ta cùng đi ăn một bữa, gọi cả mấy người Ảnh Đế, Lạc Thiên nữa, lúc trước Ảnh Đế cũng quay về, lâu rồi chúng ta không tụ tập.”



“Nói sau đi.”



Thẩm Diễn bị kẹp giữa hai người, rõ ràng bị hai luồng khí lưu khác biệt từ hai bên ép tới khiến anh không kịp thích ứng.



Triển Phong hờ hững lạnh lùng, cô gái tủi thân cầu toàn, xem ra hai người họ có chuyện cũ.



Từ đầu tới cuối La Tư Hàm vẫn tươi cười nói chuyện với Triển Phong, đến khi tới trước ô cửa mua cơm, Triển Phong gọi đồ xong liền quay đầu hỏi Thẩm Diễn: “Muốn ăn gì?”



Thẩm Diễn nói: “Gì cũng được, lấy giống suất của anh đi.”



Triển Phong gật đầu, nói với người trong ô cửa, sau đó vừa đi vừa nói: “Chúng ta qua bên kia ngồi, thông gió thông khí, bầu không khí trong căn tin oi bức quá.”



Anh ta hoàn toàn phớt lờ La Tư Hàm đang nhìn mình bằng ánh mắt mong chờ.



Thẩm Diễn luôn là người theo chủ nghĩa “chuyện không liên quan đến mình”, vừa nhìn cảnh này là biết đây là dây dưa về mặt tình cảm, đương nhiên né xa chính là thượng sách. Hai người ngồi xuống. Anh thấy vẻ mặt Triển Phong trở lại như bình thường, dường như sắc mặt âm trầm đã bay biến đâu mất, nên cũng không lên tiếng hỏi mà chỉ tập trung ăn cơm.



Dù sao đó cũng là việc riêng, nếu như Triển Phong muốn nói thì sẽ nói.



Cho dù là bạn bè thân thiết hơn nữa cũng chưa chắc muốn lắm lời về quá khứ bản thân từng yêu đương với ai.



Chẳng qua, chưa ăn được mấy miếng thì anh đã thấy La Tư Hàm ngồi ở bàn bên cạnh. Cô gái kia tỏ ra rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, mặc dù nét mặt có hơi phức tạp nhưng cũng không chủ động mở miệng làm phiền Triển Phong nữa.



Cả bữa cơm đều im lặng bình thản, thậm chí im ắng đến mức gượng gạo, ngay cả Thẩm Diễn tự nhận mình là người chậm nhịp cũng có thể cảm nhận được, đương nhiên hai người trong cuộc còn cảm nhận rõ nét hơn.



Nhưng không hề có một ai “có mắt không tròng” bằng lòng làm bóng đèn chung với anh.



Gian nan ăn xong bữa cơm, Triển Phong nhấc chân muốn đi, nhưng vừa đi đến cửa căn tin thì Thẩm Diễn đã nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, không cần nhìn cũng biết là người nào.



“Triển Phong, chờ em với.” La Tư Hàm thở hổn hển đuổi theo, vừa nãy cô ta ăn không ngon miệng, cũng ăn không bao nhiêu, lúc thấy Triển Phong muốn đi thì vội vàng đuổi theo: “Tìm lúc nào đó, chúng ta ngồi xuống nói chuyện được không? Anh đừng trốn tránh em như thế nữa, được không vậy?”



Triển Phong lạnh lùng nói: “Tôi không việc gì phải trốn tránh cô.”



La Tư Hàm đuổi sát không buông, có thể thấy được chắc hẳn tính cách cô ta thiên hướng dịu dàng, lúc đuổi theo Triển Phong mặt cũng nghẹn đỏ từ lâu: “Em biết anh vẫn luôn có khúc mắc với em, Triển Phong, chúng ta tìm một cơ hội nói ra, có được không? Em không muốn bầu không khí giữa chúng ta cứ thế này mãi đâu, xin anh đấy, được không?”



Giọng điệu cô ta gần như đang cầu khẩn, được một cô gái xinh đẹp yếu đuối thỉnh cầu, mà Triển Phong vẫn kiên quyết bước về phía trước, Thẩm Diễn cũng cảm thấy có hơi…



Chắc chắn giữa hai người này có chuyện cũ, nhưng hình như khác với suy đoán trước đó của anh. Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Triển Phong đi thẳng ra bãi đỗ xe, chỉ nói mỗi câu “lên xe” với Thẩm Diễn, ngoài ra không nói thêm câu gì khác. Mà La Tư Hàm đứng cách xe Triển Phong mấy mét thì dừng lại, chăm chú nhìn hai người họ bằng ánh mắt phức tạp. Chiếc xe vô tình lướt đi, Thẩm Diễn nhìn qua gương chiếu hậu thấy dáng vẻ La Tư Hàm – hình như hơi lã chã chực khóc, sắc mặt tái nhợt, đứng tại chỗ thật lâu cũng không đi.



Thẩm Diễn: “Đây là…”



Triển Phong lạnh lùng cắt ngang lời anh: “Không cần để ý, chỉ là một người mà thôi.”



Thẩm Diễn: “…”



“Đương nhiên tôi biết là một người rồi, con gái, nữ cảnh sát, họ La…” Thẩm Diễn nói vài câu đã đoán được thân phận đối phương: “Con gái Giáo sư La?”



Triển Phong “hừ” một tiếng thay cho câu trả lời.



Quả nhiên là thế.



Hình như anh đã tìm được chút đầu mối về ân oán giữa Triển Phong và Giáo sư La rồi, đồng thời càng tò mò hơn.



Anh vốn không hứng thú với mấy vụ hóng hớt này, nhưng xem ra đây quả thật không phải chuyện cũ bình thường.



Thẩm Diễn thuận miệng hỏi: “Bạn gái cũ?”



Triển Phong “xì” một tiếng: “Cô ta thì muốn thế đấy.”



Thẩm Diễn: “… Cái giọng điệu này của anh, rất dễ bị phê phán là ‘gia trưởng bảo thủ’ đấy, biết không hả?”



“Chả sao hết, tóm lại cậu cứ nhớ thế là được. Trước kia tôi không có bất cứ quan hệ nào với người phụ nữ đó, sau này cũng vậy.” Mặc dù giọng điệu Triển Phong như không để tâm, nhưng sắc mặt lại âm trầm, thản nhiên tiếp: “Sau này cô ta còn xuất hiện, thì cứ mặc kệ. Cô ta cũng không phải người xấu gì, cậu coi cô ta như không khí thì cô ta sẽ không dây dưa với cậu.”



Thẩm Diễn nói: “Chưa chắc cô ấy sẽ tìm tôi mà. Anh thấy tôi luôn tỏ ra ‘người lạ chớ tới gần’, còn không dễ nói chuyện bằng anh ấy chứ. Giữa anh và cô gái ấy có thù gì à?”



Triển Phong: “Không có.”



Thẩm Diễn: “Anh quá khác thường, rõ ràng anh không hề bày ra cái thái độ này với những người theo đuổi anh nhiệt tình. Tổ trưởng này, về sau chúng ta còn phải hợp tác lâu dài. Mặc dù hợp tác không nhất thiết chuyện gì cũng phải hỏi, nhưng rõ ràng đối phương có điểm đáng ngờ, tôi không thể nào không truy cứu được.”



Triển Phong liếc anh, không thấy rõ cảm xúc trong đôi mắt sâu hun hút đó. Anh ta chìa tay ra, nói: “Châm thuốc.”



Thẩm Diễn: “… Được.”



Ông tướng này cũng học được cách tự cao tự đại rồi cơ đấy.



Anh đưa điếu thuốc tới, Triển Phong hút xong một hơi liền lẳng lặng nói: “Tôi và cô ta không có thù hận, cũng không có tình yêu, càng chưa từng yêu nhau bao giờ, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho người này.”



Thẩm Diễn nghe xong không lên tiếng, im lặng cho Triển Phong một khoảng lặng, rồi nghe anh ta nói tiếp.



“Chính là vì cô ta đã từng hại chết người bạn thân nhất của tôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom