• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (5 Viewers)

  • Chương 116 - Chương 116CÚ ĐIỆN THOẠI CUỐI CÙNG

Chương 116CÚ ĐIỆN THOẠI CUỐI CÙNG

Bầu không khí trong xe bỗng chốc ngưng bặt, Thẩm Diễn còn tưởng mình nghe nhầm.



Anh giật mình, vô thức hỏi ngược lại: “Gì cơ?” Sau đó nhìn Triển Phong để xác nhận lại: “Cô ấy giết người?”



Triển Phong vịn một tay lên vô lăng, lạnh lùng như đang kể một chuyện không liên quan đến mình: “Không, nhưng bạn tôi vì cô ta mà chết.”



Thẩm Diễn nghe đến đây, không biết nên nói gì mới thích hợp, cũng may, Triển Phong nói tiếp không cho anh cơ hội xen ngang.



“Tôi và cô ta là bạn học cùng trường, cùng khóa, lúc đó có quan hệ khá tốt với mấy bạn học, trong đó có một người tửu lượng rất cao, ngàn chén không gục. Chúng tôi gọi cậu ấy là A Tửu. Hồi đó, La Tư Hàm là bạn gái cậu ấy, chúng tôi đều cho rằng bọn họ sẽ kết hôn.” Triển Phong nắm chặt vô lăng, ánh mắt nhìn phía trước, giọng rất khẽ: “Nhưng sau đó, A Tửu qua đời.”



Thẩm Diễn: “Là… vì bạn gái anh ta?”



Triển Phong đáp: “Lúc đó A Tửu đã chuẩn bị cầu hôn rồi, nhưng có một ngày, A Tửu uống say gọi điện cho tôi, nói rằng mình bị chơi xỏ. Trước khi cầu hôn, tự nhiên cô gái kia nói thật ra cô ta thích người khác. Cậu thông minh như vậy, có lẽ không cần hỏi cậu cũng biết người cô ta nói đến là ai.”



“Hiểu rồi… Sau đó thì sao? A Tửu cãi nhau với anh rồi tình bạn rạn nứt?”



Triển Phong từ từ nắm chặt vô lăng, hít sâu một hơi rồi mới nói: “Ngay cả cơ hội cãi nhau tình bạn rạn nứt cũng không có. Đêm đó, A Tửu say rượu lái xe, đâm thủng rào chắn rơi xuống nước, chết ngay tại chỗ.”



Thẩm Diễn: “… Anh là người nghe cú điện thoại cuối cùng của anh ấy?”



Triển Phong lắc đầu: “Không phải, là cô ta. Cô ta nói lúc đó A Tửu đang nói với cô ta về kế hoạch tương lai, dự định dẫn cô ta đi du lịch.”



Mặc dù chuyện không liên quan đến mình, nhưng Thẩm Diễn nghe xong vẫn thổn thức cảm thán hồi lâu.



Hình như sau khi đến tỉnh A, thất tình lục dục phàm trần sâu trong người anh dần bắt đầu trở nên phong phú.



Anh nói: “Tôi rất ái ngại khi nghe chuyện này, nhưng về sau thì sao? Bạn gái A Tửu… à, La Tư Hàm lại đến tìm anh?”



“Lúc đó cũng gần tốt nghiệp, mọi người đều có con đường riêng, sau khi tới Cục Cảnh sát tỉnh, cô ta cũng ở lại nơi đây.” Triển Phong hời hợt nói: “Sau đó cô ta lại đi tìm tôi mấy lần, lúc thì ở trạng thái bình thường, cũng có lúc mượn rượu để nói, lần nào cũng nói là… thích tôi.”



Khó trách Giáo sư La nhìn Triển Phong bằng ánh mắt khó chịu, tình cảm xen lẫn giữa yêu và hận. Con gái mình si ngốc chờ Triển Phong đến tận bây giờ, chắc bất cứ người làm cha nào cũng không chịu nổi.



Nhưng nếu đứng ở lập trường của Triển Phong, Thẩm Diễn cảm thấy hơi tò mò, lý do thực sự mà anh ta cự tuyệt La Tư Hàm, rốt cuộc chỉ vậy thôi, hay không chỉ có nhiêu đó?



Có lẽ Triển Phong đã nhận ra ánh nhìn chăm chú của anh, liền cười giễu: “Không cần quan sát tôi kĩ vậy, dù cậu không hỏi thì tôi cũng biết rõ cậu đang suy nghĩ gì. Tôi vốn không thích cô ta, sau đó lại thêm chuyện của A Tửu, tôi càng không có khả năng gì với cô ta, cũng không thể nào tha thứ cho cô ta.”



Thẩm Diễn nói: “Anh luôn trốn tránh cô ta, có khi người ta sẽ cho rằng, lần trước anh đến thành phố Q là vì cố ý trốn tránh người ta đấy.”



Triển Phong: “Cô ta nghĩ thế nào là chuyện của cô ta, liên quan gì tới tôi.”



Triển Phong vừa nói xong câu đó, hơi ngừng lại, nhìn Thẩm Diễn, dường như trong thái độ nghiền ngẫm còn có sự nghiêm túc mơ hồ: “Cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn, đừng nghi ngờ tôi lung tung là được, nhớ chưa?” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Câu nói này được nói vào lúc này có vẻ hơi đột ngột, nhưng Thẩm Diễn lại bị sự nghiêm túc bất thình lình của Triển Phong tác động, bất giác gật đầu khẽ, bật ra một từ “ừ”.



Dường như đã đạt thành sự ăn ý không thể nói rõ, lại giống như một ước định hết lòng tuân thủ.



Ngày hôm sau phát bản thông báo công khai trưng cầu ý kiến về lệnh điều chuyển Triển Phong và quyết định bổ nhiệm Thẩm Diễn. Trong cục cũng có người bới móc chuyện này, nhưng Triển Phong không quan tâm, còn Thẩm Diễn thì khỏi cần phải nói, thậm chí anh còn không biết những người kia.



Thông báo được dán lên một tuần thì mới có văn bản chính thức, nhân khoảng thời gian này Triển Phong cùng Thẩm Diễn quay về thành phố Q một chuyến. Đầu tiên bàn giao công việc với Vương Mẫn và mấy người của tổ chuyên án. Dù sao họ đã cùng nhau phá hai vụ án lớn. Dù là người lạnh nhạt thế nào thì ở cùng nhau lâu cũng sẽ có tình cảm. Huống chi hai người họ cũng không phải loại người máu lạnh.



Nói đúng hơn phải là ngoài lạnh trong nóng.



Triển Phong vừa nói với mọi người về lệnh điều chuyển công tác xong. Cả phòng làm việc của tổ chuyên án đều im phăng phắc, một lúc sau Thang Vĩ cười rộ nói: “Đây là chuyện tốt mà. Lão đại sắp lên chức, hơn nữa, bộ đôi cộng sự vàng vẫn được duy trì, đây là chuyện tốt! Này, mọi người trưng cái mặt như đưa đám là sao hả? Tối nay chúng ta uống rượu, tổ chức tiệc chia tay lão đại và anh Thẩm.”



Tiểu Lưu nhỏ tuổi nhất, tình cảm yếu ớt, bùi ngùi không nỡ: “Em đã nói phải học hỏi ở anh Thẩm thật nhiều điều, sao chưa kịp học gì các anh đã sắp đi rồi…”



Thẩm Diễn trấn an cậu ta: “Không sao mà, tỉnh A cũng gần đây. Nếu có việc thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, hoặc cuối tuần không có vụ án cũng có thể thường xuyên liên hoan qua lại.”



Tiểu Lưu rũ vai, ủ rũ cúi đầu nói: “Đều tại em phấn đấu không đủ, không đủ tư cách được điều lên tỉnh cùng với các anh… Ôi, em quyết chí tự cường, phải đuổi theo bước chân của lão đại và anh Thẩm mới được!”



Cậu ta tự nói xong, dường như đã động viên đủ tinh thần, nên cả người cũng phấn chấn hơn.



Trong mắt người ngoài cuộc, thấy cậu ta trước sau trái ngược kiểu này có lẽ sẽ thấy buồn cười, nhưng cũng góp phần giảm bớt không khí ly biệt trong phòng. Mấy người họ bắt đầu nhao nhao chọn địa điểm liên hoan, cố gắng vui vẻ khi đối diện với chuyện này.



Tất cả mọi người đều như vậy, có lẽ chỉ trừ Vương Mẫn ra.



“Sao lão Diệp lại làm thế chứ! Tôi vừa mới nói tôi nhìn trúng Thẩm Diễn. Tôi đã nhắm rồi, thế mà ông ta… ông ta, ông ta….” Vương Mẫn đã đọc được công văn, nhưng đến lúc gặp mặt bọn họ thì vẫn tức phát run: “Quá đáng! Quan liêu! Bà mợ nó không phải thứ gì tốt lành!”



Triển Phong cười hô hố: “Bớt giận nào đội phó Vương, chưa biết chừng ngày nào đó, chú ấy lại nhìn trúng sếp, cũng muốn kéo đi luôn đấy.”



“Cậu nói xàm cái gì thế hả, ông đây làm việc dưới trướng ông ta? Nằm mơ!”



Nói cứ như thể bây giờ sếp không làm việc theo chỉ thị của người ta ấy. Thẩm Diễn cười gượng gạo, thầm nhủ trong đầu.



Bỗng nhiên, điện thoại anh vang lên. Anh lấy ra, cúi đầu nhìn thoáng qua tên người gọi, khẽ nói “thật có lỗi”, rồi đi ra phòng làm việc của Vương Mẫn, ấn nghe điện.



Khi lên tiếng, khóe môi anh hơi cười, giọng điệu tôn kính: “Thầy, thầy về nước rồi ạ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom