• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 117 - Chương 117BÓP MÉO TRÍ NHỚ

Chương 117BÓP MÉO TRÍ NHỚ

Vì tối còn có tiệc chia tay với mấy người Thang Vĩ nên Thẩm Diễn sắp xếp cuộc gặp với Giáo sư Tần vào buổi trưa, trong một nhà hàng cách Đại học Q không xa. Lúc anh đến nơi thì Giáo sư Tần đã tới rồi, ông ấy ngồi ở góc gần cửa sổ, uống trà với vẻ mặt thản nhiên.



“Xin lỗi thầy, em đến hơi muộn.” Thẩm Diễn đến gần, ngượng ngùng giải thích: “Đường tắc quá, vốn tưởng lúc đi đã đủ sớm rồi, nhưng vẫn bị tắc giữa đường, thầy đến lâu chưa?”



Giáo sư Tần lắc đầu nói: “Cũng may, thầy ở gần đây, đi bộ một lát là tới. Bao lâu nay không gặp em rồi, không ngờ lần này, thầy vừa mới đi mà ở đây đã xảy ra nhiều chuyện tới vậy. Thật đúng là…”



Thẩm Diễn cười cười: “Thật ra chuyện này cũng không sao đâu thầy ạ.”



“Thầy cũng nghe được vài chuyện về cách làm của nhà trường, quả thật… quá đáng!” Giáo sư Tần thở dài thườn thượt, nhíu mày: “Thầy biết tính em, trải qua chuyện như thế, nếu bảo em về lại trường thì em cũng không thoải mái. Thầy sẽ không miễn cưỡng em. Vậy đi, thầy có một người bạn mở trung tâm tư vấn tâm lý, hoạt động khá tốt. Thầy nghe bên đó cũng đang thiếu người, hay em suy nghĩ thử xem, tới đó giúp đỡ bạn thầy?”



Mặc dù nói là giúp đỡ nhưng Thẩm Diễn cũng hiểu rõ dụng ý của Giáo sư Tần, anh cười từ chối: “Cảm ơn thầy, nhưng em đã tìm được việc rồi ạ.”



Giáo sư Tần biết phạm vi dành cho tâm lý học tội phạm khá ít, ở thành phố Q trừ trường đại học ra thì gần như không còn địa điểm làm việc nào thích hợp hơn nữa. Hiện giờ nghe Thẩm Diễn nói vậy, ông chỉ cho rằng anh sợ gây thêm phiền phức cho mình nên vội vàng nói: “Sao có thể tìm được việc nhanh như thế, em đừng gạt thầy, giữa thầy trò với nhau không việc gì phải ngại. Người bạn của thầy cũng có quan hệ rất tốt với thầy, hơn nữa thật sự thiếu người. Nếu như em chịu qua đó, là giúp ông ấy một việc lớn đấy chứ.”



Ông bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện khác: “Có phải em cảm thấy làm tư vấn tâm lý là không trọng dụng nhân tài không? Đây chỉ là thời kỳ quá độ thôi, hơn nữa trung tâm tư vấn kia rất có tiếng, khách hàng đều được chọn lọc cả, là nhân vật có tiếng trong xã hội, tuyệt đối không xuất hiện những người hung hăng càn quấy, về sau cũng có trợ giúp trên phương diện xã giao.”



Thấy Giáo sư Tần quan tâm lo lắng cho mình như thế, Thẩm Diễn biết ông thật lòng nghĩ cho mình, nhưng chuyện đã thành ra thế này, anh chỉ có thể nói một câu xin lỗi ý tốt của Giáo sư Tần thôi.



“Thầy, em biết thầy rất lo lắng cho em, nhưng em nói đều là sự thật, quả thật em đã tìm được việc rồi.” Thẩm Diễn bưng cốc nước lên, nhấp một ngụm nhỏ, ngừng một chút rồi nói tiếp: “Ở tỉnh A ạ. Lần này em về đây để gặp vài người, phòng thuê đã trả, đồ đạc cũng đã thu dọn xong rồi ạ.”



Giáo sư Tần kinh ngạc: “Ở tỉnh A? Tìm được công việc gì? Vẫn là trong trường đại học sao? Đại học ở tỉnh còn không bằng Đại học Q.”



“Không phải ở đại học ạ, là ở… đội cảnh sát.” Thẩm Diễn nhìn thấy sự kinh ngạc của Giáo sư Tần, bất đắc dĩ mỉm cười: “Trong đội hành động đặc biệt của Cục Cảnh sát tỉnh, hiện tại văn kiện còn đang công khai trưng cầu ý kiến, vẫn chưa chính thức phát xuống, có lẽ phải thêm mấy ngày nữa.”



“Không ngờ lại là đội cảnh sát. Thầy biết em luôn giúp đỡ đội cảnh sát, nhưng không nghĩ tới em chịu trực tiếp dấn thân vào đội cảnh sát.” Giáo sư Tần suy đi nghĩ lại mấy lần mà vẫn cảm thấy hơi khó tin: “Thầy nhớ trước đó em rất không thích liên quan với cảnh sát mà?”



Thẩm Diễn nói: “Vâng ạ, nhưng mà… Đây cũng chỉ là một cảm giác, rất khó nói rõ ràng được, hoặc là vì một vài nguyên nhân tâm lý trước kia của em quấy phá chăng. Hiện tại cũng không phản ứng quá mãnh liệt với chuyện này như hồi trước, hơn nữa trong những ngày hợp tác với đội cảnh sát, em ngược lại cảm thấy… khá vui vẻ.”



Giáo sư Tần: “Đúng là không dám tin, có thể nghe em nói vậy, nhưng nếu như em cho rằng đây là nơi nhiệt huyết của em, vậy thầy cũng chúc mừng em. Đúng rồi, thầy nhớ lúc trước em có từng đề cập với thầy, vẫn muốn về nước, ở lại thành phố Q là vì tìm manh mối của người nhà. Vậy bây giờ em lên tỉnh thì điều tra manh mối thế nào? Thế sẽ đứt đoạn rồi sao?”



Thẩm Diễn cũng định nhắc đến chuyện này, nhưng Giáo sư Tần lại nói ra trước nên anh sẵn dịp hỏi luôn: “Thưa thầy, vừa hay em cũng có một chuyện muốn thỉnh giáo thầy. Trong quá trình thực hiện thôi miên, liệu có thể cố ý xóa bỏ trí nhớ hay cố ý bóp méo trí nhớ không ạ?”



“Bóp méo trí nhớ?”



“Vâng, chính là kiểu…” Thẩm Diễn ngẫm nghĩ, cố gắng tìm một từ ví von chính xác hơn: “Kiểu như rõ ràng một người không phải người thích câu cá mà thích trượt băng. Nhưng trong quá trình đang thôi miên, ép buộc người đó quên mất quá khứ đồng thời tạo ra cho người đó một loại ảo giác hoặc giả tưởng… khiến anh ta cho rằng bản thân mình thích câu cá, đồng thời vừa nhìn thấy dụng cụ câu cá đã sinh ra cảm giác gần gũi?”



Anh nói một tràng dài, tuy nghe có hơi lòng vòng, nhưng Giáo sư Tần vẫn hiểu được ý của anh, đồng thời trả lời rất nhanh: “Không thể nào, chuyện này không thể xuất hiện được, nhất là đối với những sở thích bẩm sinh kiểu này, chúng đều mang xu hướng tự thân. Theo thầy được biết, hiện giờ trong lĩnh vực tâm lý vẫn chưa ai có thể thay đổi được những thứ về phương diện tâm lý này, nếu thật sự có người đó tồn tại… Mà không, sẽ không thể có người như thế được.”



Thẩm Diễn nghe ông nói cực kỳ chắc chắn, ngẫu nhiên trùng khớp với suy đoán trước đó của mình, liền gật đầu, cũng không truy cứu sâu hơn, mà chỉ đổi sang vấn đề khác: “Thưa thầy, còn một chuyện nữa, về lĩnh vực tự thôi miên, thầy có thể nói cho em kỹ càng hơn một chút được không?”



Thẩm Diễn vừa nói ra mấy chữ này, Giáo sư Tần sầm mặt, thở dài nói: “Còn hỏi cái này để làm gì, Tôn Minh Triết bởi vì nghiên cứu thứ này mà kết quả biến bản thân thành thế nào rồi. Cậu ta là một trong những học trò mà thầy coi trọng nhất, cũng như em vậy, hiện giờ khỏi cần nghĩ tới chuyện gì nữa, tiền đồ bị mất, cuộc đời cũng bị hủy.”



Thẩm Diễn biết Giáo sư Tần sẽ lo lắng, bèn gật đầu giải thích: “Thầy, không phải em muốn nghiên cứu lĩnh vực này, mà thật lòng, em cũng không có sức lớn nghiên cứu. Em chỉ muốn biết, nếu như chỉ đơn thuần nắm giữ bí quyết nhập môn thì phải chăng cũng có thể thuận lợi tự thôi miên chính mình? Mặt khác, tất cả thôi miên đều có phương pháp hóa giải, nhưng muốn thôi miên đều cần thông qua chuyên gia thôi miên ra chỉ lệnh, vậy nếu như người đưa ra chỉ lệnh lại là chính bản thân mình, liệu có khi nào trong quá trình thôi miên lại quên mất chỉ lệnh không và có khả năng khôi phục trí nhớ không?”



Giáo sư Tần có thể được Thẩm Diễn tôn làm ân sư, đương nhiên trình độ chuyên môn trên phương diện này không hề tầm thường. Ông nghe Thẩm Diễn miêu tả vấn đề xong, khuôn mặt phúc hậu lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, một lúc lâu sau mới trả lời: “Nếu vậy thì con đường hóa giải thôi miên có thể thông qua một vài vật thể đặc trưng. Ví dụ như một bức ảnh, một tấm thẻ, thậm chí có thể là một câu nói do ai đó thốt ra, một từ đơn, một tiếng khẩu lệnh. Cơ chế giải trừ thôi miên này đều có quỹ tích sắp đặt sẵn, chỉ cần nghe được hay nhìn thấy đồ vật mật mã, vậy thì thôi miên sẽ được tự động hóa giải… Đương nhiên, đây là một tình huống trong số đó. Nếu như trong điều kiện thời gian cho phép và chuyên gia thôi miên có cách làm thuần thục, vậy cũng có thể bố trí khóa phòng tuyến thứ hai, trường hợp này thì phức tạp hơn chút.”



Thẩm Diễn như có điều suy nghĩ, đầu ngón tay khẽ gõ nhẹ lên thành ly thủy tinh: “Nói cách khác, mặc dù là tự mình thôi miên cũng vẫn phải nhờ lực lượng bên ngoài mới có thể hóa giải được?”



“Đương nhiên, tự thôi miên sẽ phức tạp hơn những loại hình thôi miên khác, trình tự rườm rà hơn hẳn. Hiện giờ trong nước có rất ít người đọc qua lĩnh vực này, người nghiên cứu tinh thâm nhất, chính là… Chậc.” Giáo sư Tần thở dài, bây giờ cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện của Tôn Minh Triết là ông cảm thấy không còn lời nào để nói. “Tóm lại, tự thôi miên không phải trò tốt đẹp gì, không nên thử nghiệm tùy tiện. Mà sao đột nhiên em lại cảm thấy hứng thú đối với thôi miên vậy? Tiểu Thẩm, em đang nghi ngờ thí nghiệm thôi miên hồi trước ở Mỹ xảy ra vấn đề?”



Giáo sư Tần nói trúng phóc, vừa hay cũng nói đến suy nghĩ trong lòng Thẩm Diễn. Nhưng bất kể là thời cơ hay thời điểm thì hiện giờ cũng đều không thích hợp để bàn luận đến những điều này.



Tuy tất cả những nghi ngờ và phỏng đoán tỉ mỉ kia đều đang từng bước thành hình, sinh sôi lớn mạnh, nhưng đứng trước những chuyện đã thành sự thật to lớn như đại thụ che trời kia thì nó chỉ mới manh nha chưa trưởng thành, non nớt mềm yếu.



Anh vẫn cần tìm thêm nhiều bằng chứng hơn, ít nhất phải nhiều đến mức có thể thuyết phục được chính anh. Nếu cả chính anh cũng nửa tin nửa ngờ thì anh phải giải thích chuyện này với người khác thế nào đây?



Hàng nghìn hàng vạn đầu mối lướt nhanh trong đầu, Thẩm Diễn dùng tốc độ nhanh nhất làm rõ mạch suy nghĩ, sau đó lắc đầu cười: “Không phải ạ, chẳng qua lúc trước em có đọc được một hồ sơ cũ, đúng lúc gặp phải một vụ án liên quan đến thôi miên, thấy hứng thú nên tra cứu sách tư liệu. Nhưng tư liệu trong nước phần lớn đều viết kiểu lập lờ nước đôi, hoặc phiên dịch không chuẩn lắm. Thầy là người có uy tín trên phương diện này, thế nên em nghĩ thỉnh giáo thầy là thích hợp nhất.”



“Hóa ra là vậy, em đấy, ham học thế.” Giáo sư Tần nghe anh nói vậy nên cũng yên tâm nhiều, nụ cười tươi tắn: “Thẩm Diễn, về sau em đến đội cảnh sát rồi, sẽ khác với lúc ở trường hoặc ở BAU, dù sao thì thân phận của em thay đổi, lập trường cũng thay đổi, không còn là viện trợ bên ngoài nữa mà chính là nhân viên chính thức của đội cảnh sát. Em là người đọc sách, chưa từng trải qua huấn luyện chính quy, cái gì nên chú trọng thì chú trọng, cái gì nên làm tuyệt đối đừng qua loa, tra án quan trọng, thế nhưng… phải bảo vệ bản thân, nhớ chưa? Thật sự thầy không nỡ và cũng không muốn tiếp tục thấy bất cứ người nào trong mấy đứa các em xảy ra chuyện nữa.”



Thẩm Diễn nghe ông nói những lời thấm thía, lo lắng mà thân thiết ấy, trong lòng cảm thấy ấm áp, nâng cốc nước lên nói: “Cảm ơn thầy, em mãi mãi không bao giờ quên hai năm thầy đã chăm sóc và chỉ dạy em ở bên Mỹ. Sau này nếu như có chuyện gì, liệu em có thể gọi điện quấy rầy thầy không ạ?”



“Đương nhiên, hoan nghênh em quấy rầy mọi lúc.” Giáo sư Tần mỉm cười, nâng ly chạm cốc với anh, uống một hớp liền cảm thán: “Nhìn tụi em đều có thành tựu của riêng mình, thầy cũng yên tâm rồi. Đúng rồi, sao em lại đến Cục Cảnh sát tỉnh? Thầy tưởng dù em ở lại đội cảnh sát thì cũng là đội cảnh sát của thành phố Q. Dù sao, thầy cũng nghe Sở Sở luôn miệng nhắc, có vẻ quan hệ giữa em và Triển Phong rất tốt, hai người các em còn trở thành một tổ hợp nổi tiếng nữa.”



Cái tổ hợp đó…



Thẩm Diễn mấp máy môi, thuận miệng đáp: “Là mọi người tùy tiện gọi chơi thôi ạ, Triển Phong… anh ấy cũng sẽ về tỉnh, anh ấy chính là đội trưởng của đội hành động đặc biệt mà em nhắc tới.”



Giáo sư Tần: “Ồ? Hóa ra là vậy, thế thì thú vị rồi. Thầy nhớ lần đầu hai người gặp mặt, có vẻ như em không vừa mắt cậu ta chút nào.”



Thẩm Diễn cười mỉm: “Đúng ạ, thật ra bây giờ cũng không khác nhiều lắm.”



Giáo sư Tần nói: “Sao lại thế được, chẳng lẽ thầy còn không hiểu rõ em ư? Bây giờ cũng đâu phải không có việc gì để làm, em tự lựa chọn nghề nghiệp cho mình, chắc chắn phải ở chung với nhau rất tốt nên em mới bằng lòng đồng ý. Xem ra anh chàng Triển Phong này là một chàng trai không tồi, có tiềm năng lớn, cả em cũng vậy.”



Thẩm Diễn: “Cảm ơn thầy, thật ra thì em cũng chưa từng cân nhắc đến nguyên nhân… chỉ hy vọng có thể giải quyết tốt những chuyện trong lòng mình, với lại chính là… không làm nhục sứ mệnh ạ.”



“Chắc chắn em sẽ trở thành một cảnh sát rất ưu tú, thầy rất tin tưởng em. Nếu gặp bất kỳ chuyện gì cần thầy giúp đỡ, tuyệt đối đừng khách sáo, phải nói ra đấy nhé.” Giáo sư Tần nhìn vào đôi mắt Thẩm Diễn, lời lẽ khẩn thiết hiền hòa: “Thầy sẽ mãi mãi đứng cùng một chiến tuyến với em, mãi mãi là đồng đội của em.”



Thẩm Diễn cảm thấy ấm áp: “Cảm ơn thầy, thầy cũng vậy nhé, tuy sức lực của em ít ỏi, có lẽ không thể giúp được gì nhiều, nhưng nếu như có chuyện gì em giúp được, thầy cũng đừng khách sáo ạ.” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Giáo sư Tần: “Ôi dào, đúng thật là đang có một chuyện cần em giúp đây.”



Thẩm Diễn: “??? Thầy nói đi ạ?”



Giáo sư Tần nói khe khẽ, nụ cười thần bí, tiến sát lại gần hỏi: “Em có biết chuyện này không, cậu cảnh sát Triển Phong kia, cậu ta… đã có người yêu chưa?”



Thẩm Diễn: “…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom