• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (5 Viewers)

  • Chương 118 - Chương 118KHÔNG TỒI

Chương 118KHÔNG TỒI

Thang Vĩ chọn địa điểm liên hoan là một quán lẩu mang nét cổ kính ven sông, lầu các tinh xảo, màu sắc trang nhã.



Thẩm Diễn nhìn thấy nơi này không nhịn nổi cười, mấy tên này đúng là theo truyền thống, tiệc mừng ngày đầu và tiệc chia tay bây giờ đều ăn lẩu. Bữa hôm nay vừa là bữa ăn mừng phá xong vụ án thứ hai, cũng coi như bữa rượu anh và Triển Phong chia tay mọi người.



Vốn dĩ họ còn mời cả Vương Mẫn, nhưng chắc ông vẫn chưa nguôi giận, hùng hùng hổ hổ nói xấu Diệp Binh một tràng, cuối cùng vung tay, tức giận đùng đùng nói: “Dị ứng với thịt dê, ăn lẩu gì chứ! Các cậu ăn đi, sắp đi rồi đừng có làm ông đây bực mình!”



“Tiếc quá đội phó Vương, sao trên đời này lại có người dị ứng với thịt dê chứ, chậc, tiếc quá, bữa lẩu ngon như này, ông ấy không có duyên rồi.” Tiểu Triệu vừa nhìn những váng dầu đỏ đang lục bục chực sôi trong nồi lẩu, vừa nuốt nước bọt, lầm bầm nói: “Sao vẫn chưa sôi nhỉ….”



Đại Lý và Thang Vĩ đang nói chuyện với Triển Phong, Tiểu Lưu vẫn không nỡ rời xa Thẩm Diễn: “Anh Thẩm, sau khi anh đi không được quên em đâu đấy.”



Thẩm Diễn bật cười: “Sẽ không quên cậu đâu, một người đang sống sờ sờ, làm sao quên dễ dàng được.”



Tiểu Lưu nghe xong cũng thấy chút an ủi, kết quả Triển Phong lại gây sóng gió: “Cái này cũng không chắc đâu, anh Thẩm của cậu trí nhớ không tốt, đến hiện trường vụ án đều phải đem theo sổ để ghi chép lại, có khả năng sau này chẳng nhớ rõ cậu là ai đâu.”



Tiểu Lưu: “… Thật hay giả vậy, lão đại, anh đừng có dọa em! Em cũng phải viết tên của mình vào sổ.”



Thẩm Diễn: “Thực ra không cần…”



Triển Phong tiếp tục xát muối: “Để lại tên chắc cũng chỉ ghi nhớ cái tên của cậu thôi, sẽ quên khuôn mặt cậu mất tiêu.”



Thấy mặt Tiểu Lưu kinh hoàng, Thẩm Diễn không nhịn được lườm Triển Phong, an ủi Tiểu Lưu: “Không khoa trương vậy đâu, cùng lắm là nhớ nhầm mặt cậu thành mặt đội phó Vương mà thôi.”



Tiểu Lưu: “!!! Anh Thẩm, anh an ủi em như thế sao, anh học tính xấu của lão đại rồi!”



Bọn người Đại Lý cười rộ lên, trong tiếng xôn xao huyên náo, Tiểu Triệu phấn khởi kêu: “Sôi rồi sôi rồi, thả thịt nào!”



Khói bốc nghi ngút, dầu ớt sôi sùng sục, hương thơm ngào ngạt sực nức cả căn phòng bao, người đói ăn lấy ăn để. Mấy người bọn họ lót dạ trước, sau đó bắt đầu thay phiên nhau mời rượu. Triển Phong trở thành đối tượng trọng điểm mà bọn họ chuốc rượu, đương nhiên Thẩm Diễn cũng không được tha.



Lúc mới bắt đầu, bọn họ còn nhớ mục tiêu rõ ràng là ra sức chuốc rượu hai người này, nhưng uống đến nửa cuối chặng, cả đội ai cũng cao hứng, chẳng phân biệt rõ địch và ta, bắt đầu tấn công nhau. Đại Lý kêu Tiểu Triệu chơi oẳn tù tì, rõ ràng ép Tiểu Triệu uống rượu, nhưng anh ta cũng uống tới tấp, chẳng bao lâu mặt đỏ bừng.



Còn hai đối tượng muốn chuốc rượu thì lại ở thế nghìn chén không say, vẫn ngồi ngay ngắn nơi đó.



Thang Vĩ hơi dị ứng với cồn, cũng không thể uống nhiều, là một trong ba người duy nhất có mặt còn tỉnh táo, ngưỡng mộ hai người Triển Phong và Thẩm Diễn: “Lão đại, em nói nè, hai người có ưu thế thiên phú quá rõ ràng, đẹp trai, cao ráo, thông minh, những thứ này thôi cũng kệ, sao đến uống rượu cũng siêu hơn chúng em chứ!”



Triển Phong liếc anh ta một cái, nửa cười nửa không: “Cho thấy cậu phải luyện thêm.”



Thang Vĩ sờ gáy, cười hì hì: “Thiên phú thôi không đủ, thứ không phải bẩm sinh có luyện chắc cũng chẳng theo kịp, dù sao các anh vốn dĩ không phải người bình thường, em thì chẳng hy vọng sánh vai với các anh, có thể rút ngắn khoảng cách một chút là tốt rồi. Lão đại, nói thật, anh vốn không nên bị bó buộc ở một nơi bé nhỏ như thành phố Q, còn Thẩm Diễn, anh cũng vậy, nhìn là biết anh không phải người thuộc về nơi này.”



Anh ta vô tư nói, nhưng Thẩm Diễn nghe lại cười: “Vậy sao? Nhưng hình như tôi đúng là người ở đây đấy.”



“Không phải chứ? Vậy là anh rời xa nơi này quá lâu, thói quen nói chuyện thay đổi cả rồi.” Thang Vĩ tiện miệng nói: “Người bản địa thành phố Q lúc nói chuyện, cuối câu đều lên cao giọng theo thói quen, tổ chuyên án chúng ta không có người bản địa, thế nên nghe không khác biệt lắm, nhà anh rể em đều ở thành phố Q, lúc ở cùng họ, nghe họ nói chuyện có thể nghe ra ngay là người bản địa thành phố Q thực thụ.”



Tim Thẩm Diễn hẫng một nhịp, truy hỏi: “Thế tỉnh A có thói quen nói chuyện này giống thành phố Q không?”



Thang Vĩ nghĩ ngợi, trả lời không chắn lắm: “Mấy thành phố trực thuộc xung quanh đều như thế thì phải, chỉ có người trong tỉnh là không nói như vậy, anh nhìn lão đại là biết.”



Thẩm Diễn: “Theo cách nói của cậu thì, có lẽ tôi là người trên tỉnh.”



Thang Vĩ cười he he: “Cái này, anh Thẩm là người ở đâu, chắc chắn không thể phán chuẩn theo cách nói của em rồi, em chỉ nhắc thế thôi, bởi vì anh nói chuyện quả thực là chẳng có khẩu âm gì cả, nhưng anh sống ở Mỹ lâu thế, có thể giọng nói quê hương cũng đổi ấy.”



Thẩm Diễn như có điều suy nghĩ nói: “Có lẽ vậy, hoặc là thay đổi hết rồi, chỉ có cái này là không đổi được.”



Thang Vĩ: “??? Cái gì?”



Anh ta còn chưa kịp hỏi tiếp, Đại Lý đã xông tới như con sói đói bắt mồi, kẹp Thang Vĩ dưới cánh tay mình, bắt anh ta hát.



Thẩm Diễn và Triển Phong thì nhởn nhơ ngồi xem náo nhiệt. Triển Phong huých cùi chỏ vào anh, nói nhỏ: “Thế nào, chứng thực thân phận rồi đúng không, đã nói cậu không phải người thành phố Q từ lâu, còn không tin.”



“Sao anh lại nghe lén bọn tôi nói chuyện?” Thẩm Diễn buồn cười nói: “Hơn nữa, tôi đâu có phủ nhận, đã nhận lời Cục trưởng Diệp rồi mà?”



Triển Phong hừ khẽ, không biết có phải mượn rượu giả điên không, vẻ mặt kiêu căng, chẳng thèm để ý: “Nghe lén hồi nào? Là nghe một cách đường đường chính chính đấy cưng, có một số lời cậu cứ phải nghe người khác cơ, tôi nói thì cậu không tin, nhưng sự thật chứng minh rằng, quyết định của tôi luôn đúng, sau này cứ nghe tôi, hiểu không?”



Thẩm Diễn: “Vậy thì anh làm ơn học cách tôn trọng người khác, đừng có chơi trò tiền trảm hậu tấu ra vẻ đẹp trai, hiểu không?”



Triển Phong: “Tôi tỏ vẻ đẹp trai lúc nào, tôi vốn dĩ đã rất đẹp trai!”



Thẩm Diễn: “… Ha.” w●ebtruy●enonlin●e●com



“Ha là ý gì!”



“Chả có ý gì, sao anh lại thế nữa rồi?”



Lúc đám người bước ra khỏi quán lẩu đã say chếnh choáng, bọn Đại Lý đi theo hàng hát vang quân ca, cả đoạn đường khiến người ta chú ý. Thang Vĩ chỉ có thể bịt miệng từng người một, quay lại nhìn thấy bọn Triển Phong đút tay túi quần thong dong bước đi ở phía sau, kêu rên: “Lão đại, tốt xấu gì cũng giúp một tay chứ, như này… như này phải làm sao?”



“Kêu là tiễn biệt chúng tôi, kết quả đến một câu tiễn biệt ra hồn cũng chẳng nói đã uống đến mức này, ai thèm quan tâm bọn họ.” Triển Phong không để ý xua tay nói: “Chặn một chiếc xe taxi, nhét hết vào là được.”



“Nhét không vừa….” Thang Vĩ lau mồ hôi trên trán: “Ai cũng to xác như này.”



Thẩm Diễn phì cười, bước lên giúp Thang Vĩ dìu Tiểu Lưu. Triển Phong cũng không thờ ơ nữa, anh ta bước tới giúp một tay. Bọn họ đi đến bên đường gọi taxi rồi nhét từng tên vào trong. Khó khăn lắm mới tiễn được mấy tên say bét nhè này về, Thang Vĩ mồ hôi đầy đầu, thở phào nói: “Không được rồi lão đại, em thấy ngày mai mấy tên này không đến sớm được rồi, may mà hai ngày này không có vụ án lớn nào, hay em xin nghỉ thay họ nhỉ.”



Cậu ta nói xong, nhìn Triển Phong theo thói quen, chờ anh ta gật đầu hoặc lắc đầu, nhưng vài giây sau, anh ta mới nhớ ra, vỗ đầu nói: “Ai dà, xem trí nhớ của em này, em quên mất.”



Triển Phong ngậm điếu thuốc, híp mắt nói: “Sau này không cần xin tôi cho nghỉ nữa, có điều giờ các cậu vẫn chưa có sếp mới, hai ngày này đội phó Vương chắc vẫn chưa nguôi giận. Thế tôi quyết định trước, cho bọn họ ngủ nướng đi.”



Thang Vĩ nói: “Được ạ, cám ơn lão đại~ hi hi, gọi quen miệng rồi.”



Anh ta cười có vẻ cô đơn gượng gạo. Triển Phong không ngốc, biết tâm trạng buồn sầu của mọi người khi chia xa đều thấy được qua cậu Thang Vĩ này. Anh ta bước lên, huých nhẹ vào ngực Thang Vĩ, giọng trầm trầm nghiêm túc nói: “Được rồi, đừng huyên thuyên nữa, có gì mà buồn bã chứ, đâu phải sau này không còn cơ hội gặp lại, làm việc cho tốt vào, để đội phó Vương bớt bận lòng.”



Thẩm Diễn ở bên nghe thế giật mình nói: “Người làm đội phó Vương bận lòng nhất có mặt mũi nói lời này cơ à.”



Triển Phong quay ra lườm anh, hạ giọng: “Không bóc mẽ tôi thì cậu chết hay sao.”



Thẩm Diễn: “Không chết được, chỉ là thú vui cá nhân thôi.”



Triển Phong: “…”



Hai người nhỏ giọng đấu khẩu, Thang Vĩ thì vẫn đang bày tỏ nỗi buồn rầu chia ly, nói một lúc không ai hưởng ứng gì, còn tưởng mình yếu mềm, ngại ngùng gãi đầu cười nói: “Thực ra cũng đúng, cũng chẳng cách xa gì quá, vẫn có thể gặp mặt tụ tập ăn uống bất cứ lúc nào, có điều các anh đến đó, chắc càng bận hơn… Vậy chúc các anh mọi điều thuận lợi, nếu như có việc, nhớ nói với chúng em một tiếng, các anh em chết cũng không từ, chắc chắn sẽ qua đó giúp đỡ hai anh.”



Triển Phong giơ nắm tay đấm lên vai Thang Vĩ không nặng không nhẹ: “Các cậu cũng vậy nhé.”



Thẩm Diễn mỉm cười gật đầu: “Tôi cũng vậy.”



Thang Vĩ hơi đỏ mắt, hít một hơi sâu, cười đánh trống lảng: “Được rồi, vậy em đi trước, hẹn gặp lại!”



Một câu hẹn gặp lại, khoảng cách không xa, nhưng sau này công việc, chức trách có khác, muốn gặp mặt có lẽ chẳng dễ dàng.



Hai người tiễn Thang Vĩ đi, rồi tự sắp xếp cho mình. Bởi vì đã uống rượu nên không thể lái xe, ký túc xá của Triển Phong cũng gần đây, họ bèn đi bộ về. Trên đường Triển Phong phát giác anh hơi trầm mặc, ít nhiều cũng đoán được tâm sự trong lòng anh, hắng giọng nói: “Con người sinh ra trên đời này, chia ly là việc rất đỗi bình thường. Tôi tưởng người lạnh lùng như cậu, chắc không có cảm xúc của người phàm chứ.”



Thẩm Diễn nói: “Tôi cũng là người, khi từ Mỹ về, chia tay với bạn bè cũng có cảm giác như vậy, không vĩ đại như anh nghĩ đâu, khiến anh thất vọng rồi.”



“Cái này có gì mà thất vọng, cho thấy cậu đã gần mặt đất hơn thôi mà.” Triển Phong cười, khoác tay lên vai anh: “Chẳng phải cậu còn có tôi hay sao. Cậu nhìn này, tôi tốt biết chừng nào, bất luận đi đâu tôi cũng sẽ không bỏ rơi cậu, đi đến đâu dẫn cậu tới đó, không ruồng rẫy, không từ bỏ.”



Thẩm Diễn chau mày, thờ ơ nói: “Phiền chết đi được, hay anh bỏ tôi đi.”



“Không được, đã nói không bỏ rồi mà.”



“Tôi cầu xin anh bỏ tôi đi.”



“Ông đây lòng dạ sắt đá, cầu xin cũng vô ích…”



Đường càng đi càng xa, đi trên con đường dưới ánh đèn vàng dịu dàng hắt xuống, đường phía trước ngày càng hẹp, nhưng vẫn may, có cánh tay mạnh mẽ khoác trên vai, không phải cô đơn lẻ bóng bước về phía trước.



Cảm giác này, nói cho cùng, quả thực rất hay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom