• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (2 Viewers)

  • Chương 119 - Chương 119BẠN XẤU

Chương 119BẠN XẤU

Lời tạm biệt của Thẩm Diễn dành cho thành phố Q đã kết thúc như vậy.



Trước khi đi, Triển Phong hỏi anh còn nơi nào mà anh đặc biệt muốn đến, Thẩm Diễn suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng chẳng nghĩ ra nên lắc lắc đầu: “Không còn nữa, cứ vậy đi.”



Anh ở thành phố này chưa tới hai tháng, nhưng trong lòng anh biết rõ, hai tháng này đã là toàn bộ thời gian mà anh ở đây trong hai mươi mấy năm cuộc đời.



Nếu như trước kia nó chỉ là lời phỏng đoán mông lung, vậy thì sau khi anh đến tỉnh A, phỏng đoán này dần dần gạt bỏ lớp sương mù và trở nên rõ ràng hơn.



Cho dù tỉnh A không phải quê nhà thực sự của anh, ít nhất cũng thân thiết hơn nhiều so với thành phố kỳ lạ này.



Hôm trước đã ăn bữa lẩu chia tay, bọn Đại Lý không phải kiểu người câu nệ, đương nhiên hôm nay cũng không nhất thiết đến tiễn. Giáo sư Tần vội đi công tác, còn những người khác thì Thẩm Diễn cũng chẳng nói với họ, đương nhiên không có tiễn biệt gì cả.



Bèo nước gặp nhau, chỉ đến đây thôi. Đây là phong cách sống mà Thẩm Diễn đã tập thành thói quen.



Còn người có quan hệ sâu sắc, không phải không có…



Anh nghĩ ngợi, đột nhiên mỉm cười, liếc nhìn Triển Phong đang lái xe.



“Sao thế? Có phải gương mặt nghiêng của tôi rất anh tuấn vô song không?” Đoạn đường cao tốc vô cùng im ắng, do có hệ thống camera giám sát tốc độ, nên con người cũng không cần tốn nhiều sức lực. Triển Phong cợt nhả đặt tay lên vô lăng, nói năng vô lại: “Trước kia đã có người từng nói, nhìn gương mặt nghiêng của tôi, cảm thấy không vào giới giải trí thì đúng là phí hoài nhan sắc thiên bẩm.”



Thẩm Diễn ồ một tiếng, nghiêm túc hỏi: “Anh phải đánh người ta thành thế nào, mới ép đối phương nói ra lời đó vậy?”



Triển Phong: “… Người ta nói lời thật lòng đó?”



Thẩm Diễn: “Ra tay ác độc thế cơ à, đánh đến nội tạng luôn?”



Triển Phong phát điên nói: “Cậu phải hơn thua với tôi một hai câu thì mới thỏa đúng không! Mặt nghiêng của ông đây không anh tuấn hả?”



Thẩm Diễn: “… Xì”



Triển Phong: “Xì cái quần!”



Không khí nói cười, ít nhiều cũng giảm bớt cảm giác nhạt nhẽo trên đường cao tốc, nhưng chỉ là nhất thời mà thôi. Thẩm Diễn ngồi ở ghế phụ, Triển Phong ra lệnh anh phải làm trọn chức trách khi ngồi ở ghế phụ - chính là không được ngủ. Nhưng phong cảnh trên đường cao tốc xem đi xem lại chẳng có gì mới mẻ, hai người hễ mở miệng là Thẩm Diễn lại không kìm nổi nói đểu anh ta vài câu, nhưng chọc tức Triển Phong lúc anh ta lái xe lại không an toàn lắm.



Thẩm Diễn nhàm chán, lướt bừa trên ipad, đọc vài tin tức về tai nạn giao thông xong, Triển Phong không thể nhịn được nữa, muốn ném ipad của anh ra ngoài cửa sổ ngay. Thẩm Diễn đổi giọng, đọc công văn tỉnh gửi xuống.



“… Tổ hành động Bạch Kính, Triển Phong đảm nhiệm chức đội trưởng, Thẩm Diễn đảm nhiệm chức đội phó, biên chế đội có năm người.” Thẩm Diễn đọc đến đây thì ngừng, rồi nói: “Năm người, ngoài tôi và anh, còn ba người khác? Trong công văn không viết, biết là ai không?”



Triển Phong nói: “Tôi đâu phải thần tiên…”



Thẩm Diễn: “Bớt dát vàng lên mặt mình đi, nói trọng tâm.”



Triển Phong: “… Đội phó, làm phiền cậu tôn trọng đội trưởng hơn có được không hả?”



Triển Phong nói vài câu, rồi ngáp dài, lười biếng nói: “Tôi cũng không biết cụ thể là những người nào, nhưng đã tiết lộ về chuyên ngành sơ sơ cho tôi hay, chắc có một chuyên gia đàm phán, một chuyên gia dấu vết và một kỳ tài về trí nhớ.”



Chỉ nghe danh hiệu thôi đã đủ hù dọa người ta rồi, không chuyên gia thì cũng kỳ tài.



Xem ra lãnh đạo tỉnh rất có thành ý và coi trọng tổ Bạch Kính.



“Có đoán ra được người nào không?” Thẩm Diễn hỏi.



Triển Phong lắc đầu: “Cả tỉnh đầy người tài, ai biết Cục trưởng Diệp đào người ở đâu. Tôi cũng lười đoán, tóm lại nếu là người sắp xếp cho tôi, dùng được là được.”



Anh ta thì bớt việc… Thẩm Diễn tắt công văn, ngáp rồi nói: “Có lẽ Cục trưởng Diệp lấy độc trị độc, sắp xếp một đám chuyên quấy rối cho anh.”



Triển Phong: “… Hầu một mình cậu đủ lắm rồi, cậu muốn thấy tôi chết sớm à?”



Thẩm Diễn: “Nếu như anh không muốn chết sớm thì cho anh hai giây để đem những lời này…”



“Nuốt xuống, đã nuốt xuống rồi, đừng có nửa đêm mò vào phòng tôi làm những việc kỳ quái nữa.” Triển Phong nửa đùa nói: “Cái cúc ốc vít mà lúc đó cậu đem về, tôi rất nghi ngờ cậu định dùng nó để đối phó tôi, hửm? Nói thật đi, định lúc nào ra tay với tôi?”



Thẩm Diễn dở khóc dở cười: “Anh đúng là có triệu chứng hoang tưởng bị hại giai đoạn cuối, ai bảo là tôi dùng cái đó đối phó anh? Rõ ràng có cách đơn giản hơn mà. Thuốc độc không mùi không vị dễ tan trong rượu, đếm ra có cả đống, thừa dịp anh lơ là, mời anh uống rượu, sau đó anh siêu sinh rồi.”



Triển Phong: “…”



Thẩm Diễn không quên rắc thêm muối: “Không đau không hại, không tác dụng phụ, an toàn đáng tin cậy, chất lượng được đảm bảo.”



Triển Phong tức giận: “Ông đây đã thăng thiên rồi, còn quan tâm tác dụng phụ gì nữa! Cậu im miệng đi, đừng có làm ồn ông đây lái xe.”



Thẩm Diễn ra chiều hả hê, đeo tai nghe bắt đầu nghe nhạc. Vietwriter.vn



Triển Phong khều khều anh, hắng hắng giọng: “Nói vài câu đi, yên tĩnh chán quá.”



Thẩm Diễn: “Được thôi, muốn nghe phân tích độc tính không? Thực ra trong kim loại có rất nhiều thứ phù hợp dùng làm thuốc độc, ví dụ như …”



Triển Phong thẳng thừng ngắt lời anh: “Nói cái khác, OK? Đừng có trong trạng thái thâm thù mọi lúc mọi nơi chứ, làm người không thể lạc quan tích cực hơn à cưng? À, nói về quả cân của cậu đi, cậu vứt nó đi chưa?”



Thẩm Diễn không ngờ anh ta lại nhớ mãi không quên quả cân đó. Anh hơi ngạc nhiên lẫn không rõ lắm: “Chưa ném, sao anh lại để tâm tới thứ này thế, chỉ là… đạo cụ thôi mà.”



Triển Phong nói: “Đừng có giở trò bịp tôi. Cậu tưởng trí nhớ tôi cũng kém như cậu hả? Cậu định dùng quả cân đó để tự thôi miên chứ gì? Tôi nói cho cậu hay, mau vứt nó đi, dẹp cái ý nghĩ đó đi trước khi chưa muộn, nghe rõ chưa?”



Thẩm Diễn giải thích: “Tôi giữ cái đó, không có nghĩa là tôi định làm gì mình, hơn nữa…. anh không phải tôi. Có một vài chuyện, dù có thể giống như tự mình cảm nhận, nhưng anh cũng không thể nào hiểu được toàn bộ tâm trạng của tôi một cách chân thực. Khi hoàn toàn tuyệt vọng đến cùng cực, nếu như có một chuyện đột nhiên mang tia sáng đến cho anh, trong lòng có nói gì cũng muốn bắt lấy tia sáng đó, khó mà ngăn cản được.”



“Thôi, cậu thôi đi, mù quáng bắt lấy tia sáng gì chứ.” Triển Phong chẳng hề khách sáo ngắt lời lẩm bẩm của Thẩm Diễn, dữ dằn liếc anh, nói như ra lệnh: “Mở ipad ra, đọc công văn cho kĩ, chiếu cáo thiên hạ rồi, biết chưa? Đã bước lên thuyền của tôi thì không dễ dàng xuống được đâu, đừng có nghĩ đến cái gì có cái gì không nữa, chú ý an toàn của bản thân, cậu mới có cơ hội đập nát những chuyện không thể xảy ra, nếu không thì những tia sáng mà cậu nhìn thấy, sớm muộn gì cũng nuốt chửng cậu.”



Nói xong, anh ta nghiêm nghị nhìn Thẩm Diễn, nghiêm túc nói: “Hay cậu xem tôi như tia sáng của cậu là được.”



Chiếc xe lao như bay, tiếng động cơ vang lên ầm ầm, cuối cùng đã bỏ thành phố Q ở phía sau.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom