• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (5 Viewers)

  • Chương 120 - Chương 120THIẾU MỘT NGƯỜI

Chương 120THIẾU MỘT NGƯỜI

Đúng như Thẩm Diễn nghĩ, tổ Bạch Kính chính là tổ mà lãnh đạo tỉnh hết sức chân thành dồn tâm huyết bồi dưỡng và rất kỳ vọng.



Văn phòng làm việc đã phần nào thể hiện tấm lòng bao la đó rồi.



Phong cách không tối giản như văn phòng đội cảnh sát khi xưa. Trong văn phòng rộng lớn của tổ hành động, ngoài bàn văn phòng, máy tính và tủ hồ sơ như thường lệ, ở khu vực độc lập với khu văn phòng đã được tỉ mỉ phân thành vài khu khác nhau.



Ghế nằm, máy đo điện não đồ, máy phân tích, bảng đơn vị. Thẩm Diễn nhìn lướt qua một lượt là biết đây là những dụng cụ phân tích tâm lý chuẩn bị cho anh, kế bên là tấm che đã được thu lại, giống như phòng vi mô phân tích tâm lý cỡ nhỏ.



Ngoài ra, ở một góc khác còn đặt thiết bị kính hiển vi và kính lúp, tivi được treo trên tường đối diện, bên dưới là một đống cuộn băng video, bên cạnh có giá sách âm tường, bên trong dày đặc những tập hồ sơ.



Có điều những thứ này đều không địch nổi sự khoa trương của căn phòng bên cạnh - phòng luyện súng tiêu âm.



Thẩm Diễn vừa nhìn thấy tất cả những thứ này cũng hơi cảm thấy vui sướng.



Người đứng bên cạnh cũng cảm thán: “Phong cách tây quá, cậu đoán những thứ này tốn bao nhiêu tiền?”



Thẩm Diễn suy nghĩ một lát, đáp: “Có lẽ vẫn được, chắc văn phòng tỉnh vốn đã có sẵn phòng bắn súng, lại tận dụng phòng kế bên làm văn phòng, chắc cũng không tốn nhiều chi phí.”



“Có lý, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm. Ôi, tôi nghe nói vì đội phó chưa từng được huấn luyện chính thức nên mới làm phòng luyện súng này, không biết anh ta có biết bắn súng không nữa.” Đối phương hưng phấn uống một ngụm cà phê, khuôn mặt buôn chuyện huých khuỷu tay Thẩm Diễn: “Cậu nói xem có điêu không, đội phó chưa từng trải qua huấn luyện, tổ Bạch Kính của chúng ta đúng là tàng long ngọa hổ.”



Thẩm Diễn thoáng nhìn anh ta, khuôn mặt đối phương trắng trẻo, cũng có vẻ người tài, nhưng cử chỉ và nét mặt trông không chững chạc, hơi trẻ con.



Nói là cảnh sát, chi bằng nói giống học sinh hơn.



Thẩm Diễn: “Ừm, lòng lãnh đạo, như kim đáy biển mà.”



Đối phương rất tán đồng, bộ dạng như quen biết từ lâu, cười hi hi: “Đúng thế đúng thế, tôi cũng nghĩ vậy, quan trọng chính là đội trưởng là Triển Phong. Ôi cha mẹ nó, siêu sao Triển Phong danh tiếng ngút ngàn, lại là con nhà giàu, cơ mà người ta không ở văn phòng biệt thự làm cậu ấm, nhất quyết đòi cầm súng. Tôi rất sùng bái anh ấy đó, đầu thai tốt là một tuyệt kỹ, còn có suy nghĩ cá tính cơ đấy. À đúng rồi, đội phó cũng rất cừ, hình như Cục trưởng Diệp đào về từ nơi khác, cậu biết ở đâu không?”



Thẩm Diễn tò mò hỏi: “Ở đâu?”



Người nọ mắt nhìn bốn phía, thấp giọng ra vẻ thần bí nói: “Hình như là FBI.”



Thẩm Diễn: “… Hả?”



“Đừng có hả chứ, là thật đấy, tôi có tình báo nội bộ, không nói điêu tí nào đâu.” Người nọ vỗ đầu, dường như mới nhớ ra phải giới thiệu bản thân, “Đúng rồi, tôi là Tiết Tùng Lượng, ngày đầu đến báo cáo, phấn khởi quá người anh em ạ!” Tiết Tùng Lượng vừa nói, vừa siết chặt chiếc cốc giấy trong tay, suýt nữa cà phê trào ra ngoài: “À, đúng rồi, xưng hô với cậu thế nào nhỉ? Cậu chắc không phải… cũng là người trong tổ chứ?”



Thẩm Diễn gật đầu nói: “Ừ, tôi cũng là người tổ Bạch Kính.”



Tiết Tùng Lượng chớp mắt: “Thật à? Vậy cậu tên gì? Đã gặp đội trưởng và đội phó chưa? Bọn họ trông thế nào, cao không, đẹp trai không? Có phải kiểu xuất hiện là tỏa ánh hào quang không? Tôi nghe nói đội phó họ Thẩm, tên là Thẩm… Thẩm gì ý nhỉ…”



“Diễn, Thẩm Diễn.” Thẩm Diễn tốt bụng nhắc nhở.



“À, đúng, Thẩm Diễn. Ể, cậu ăn sáng chưa? Tôi có bánh bao chay, nóng hổi đó, ăn không?”



Uống cà phê ăn bánh bao, đúng là rất hợp…



Thẩm Diễn cười lắc đầu: “Không cần đâu, tôi đã ăn rồi.”



Tiết Tùng Lượng nói: “Ồ ồ, vậy thì không miễn cưỡng nữa, đúng rồi, xưng hô với cậu thế nào nhỉ? Về sau chúng ta là đồng đội rồi, tôi trông cậu hình như nhỏ tuổi hơn tôi, sau này anh đây sẽ che chở cho cậu.”



Thẩm Diễn chưa kịp trả lời, một bóng dáng cao to ở phía cửa xuất hiện trong tầm mắt họ. Khuôn mặt người nọ lạnh lùng thờ ơ. Cận Thần xuất hiện y hệt một bóng đen ở ngoài cửa, mở miệng hỏi Thẩm Diễn: “Thẩm Diễn, làm xong thủ tục nhậm chức chưa?”



Tiết Tùng Lượng: “…”



Thẩm Diễn: “Chào buổi sáng huấn luyện viên, làm xong thủ tục rồi ạ. Do đến sớm, vừa may gặp được đồng nghiệp, nên làm quen một chút trước.”



Cận Thần liếc nhìn Tiết Tùng Lượng đờ đẫn bên cạnh, trên mặt không chút biểu cảm: “Ừ, Tùng Lượng là chuyên gia đàm phán có tiếng nhất trong tỉnh. Cục trưởng Diệp đặc biệt tìm tới phối hợp hành động với các cậu, Triển Phong đâu?”



Thẩm Diễn chỉ tầng dưới: “Chắc ở chỗ Cục trưởng Diệp.”



Cận Thần gật đầu đã hiểu, sau đó không nói gì thêm, lãnh đạm nhìn Thẩm Diễn, nói câu đi trước, rồi rời khỏi.



Thẩm Diễn nói: “Thì ra cậu lợi hại như vậy, thất kính thất kính.”



Tiết Tùng Lượng ngu ngơ ớ một tiếng, trên mặt biến đổi vô cùng đặc sắc, sau đó mếu máo nói: “Đội… đội phó à, sao anh không nói sớm, em…”



“Không sao, chỉ đùa thôi mà, tôi không thù dai.” Thẩm Diễn thản nhiên cười, lời nói có vài phần bí hiểm khiến người ta không hiểu thấu: “Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn, nhớ che chở tôi nhé.”

w●ebtruy●enonlin●e●com

Tiết Tùng Lượng toát mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: “Không… không dám đâu ạ, đội phó, là… là anh che chở em.”



Trong lúc nói chuyện, ngoài cửa lại có một người nữa đến, cao lớn cường tráng, cũng trẻ trung, cơ bắp rắn chắc không thua Triển Phong.



“Đều là người tổ Bạch Kính? Phải không? Em tên Quý Hiểu Bắc, à… em là người giám định dấu vết.” Anh ta nhìn thấy hai người trong phòng, liền chủ động giới thiệu bản thân, nụ cười trên mặt hơi xấu hổ bẽn lẽn, “Vậy xưng hô với các anh thế nào, à, đội trưởng có ở đây không?”



Thẩm Diễn đưa tay ra: “Thẩm Diễn, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn.”



Quý Hiểu Bắc à một tiếng, mặt đầy hưng phấn: “Anh chính là Thẩm Diễn? Thật không ngờ, anh trẻ thế này. Em tưởng là một ông giáo sư già cơ, ha ha… Chỉ… chỉ giáo nhiều hơn! Vị này…”



Tiết Tùng Lượng rất biết ơn Quý Hiểu Bắc đã xuất hiện đúng lúc, vội vàng đặt ly cà phê xuống, hai tay nắm chặt tay đối phương lắc lên lắc xuống, thành khẩn nói: “Tiết Tùng Lượng, Lượng Tử, làm về đàm phán.”



“Em từng nghe về anh! Nghe nói bất luận phạm nhân khó giải quyết đến mức nào, đều bó tay trước cái lưỡi của anh đúng không?” Quý Hiểu Bắc hưng phấn xoa nắm đấm như rất hào hứng muốn thử, “Đội chúng ta, đều là tinh anh ưu tú cả, thế đội trưởng đâu? Em cực kỳ sùng bái anh ấy, trước giờ vẫn muốn tìm anh ấy xin chữ ký…”



Tiết Tùng Lượng đơ mặt, ho khan hai tiếng: “Tôi nói này, cậu có thể thay bằng từ khác không, gì mà bó tay cái lưỡi của tôi, nghe nó sao mà…”



Thẩm Diễn nhìn hai người này, không khỏi buồn cười. Bên ngoài có một tràng tiếng bước chân, anh biết, thời gian chơi đùa cũng nên kết thúc ở đây rồi.



Chỉ có điều, còn thiếu một người nữa?



Thiên tài trí nhớ đi đâu rồi?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom