• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (2 Viewers)

  • Chương 121 - Chương 121NGƯỜI QUEN

Chương 121NGƯỜI QUEN

Thẩm Diễn nhìn thấy Tề Duyệt xuất hiện với nụ cười bẽn lẽn xen lẫn hân hoan, không khỏi ngạc nhiên: “Cô…”



Tề Duyệt vẫn nở nụ cười như lần gặp ở phòng hồ sơ. Đặc biệt khi gặp Thẩm Diễn, sự ngượng ngùng xấu hổ càng rõ ràng hơn, cô cúi đầu vén sợi tóc lưa thưa nơi vành tai, mím môi cười: “À, cục trưởng có lệnh điều động nhân sự cho phòng chúng em, để em đến tổ Bạch Kính, hỗ trợ mọi người!”



Cô cùng Triển Phong kẻ trước người sau bước vào, lúc vào phòng mắt Lượng Tử và Hiểu Bắc liền sáng cả lên, đặc biệt là Lượng Tử nhanh nhảu nói: “Tôi tưởng cả tổ đều là đực rựa hết, thì ra còn có một đóa hoa yêu kiều làm người ta thương tiếc nữa đó. Cục trưởng đúng là hết lòng hết sức với chúng ta.”



Triển Phong quét mắt tới, Lượng Tử đột nhiên im bặt, sống lưng cũng lạnh toát.



Đội trưởng tổ Bạch Kính Triển Phong, cao to anh tuấn, khí chất sắc bén ngầu giống như chim ưng trong đêm, đúng là không thua gì truyền thuyết.



Họ vừa nghĩ vậy, thì sự sùng bái và kính trọng trong lòng cũng tăng lên vài phần.



Triển Phong bước tới trước bàn làm việc, gõ thành ghế, ra hiệu mọi người tập trung họp, vẻ mặt lãnh đạm giới thiệu: “Hãy làm quen sơ sơ trước đã, Tiết Tùng Lượng, từ đại đội B điều đến, chuyên gia đàm phán, rất giàu kinh nghiệm.”



Tiết Tùng Lượng cười hì hì, chớp mắt với Tề Duyệt: “Mọi người gọi em là Lượng Tử được rồi, đừng khách sáo nhé, có chuyện nhất định phải nói.”



Động cơ rõ ràng không thể rõ ràng hơn.



Triển Phong mở tập hồ sơ trong tay, gõ mép bàn nói: “Quý Hiểu Bắc, chuyên gia giám định dấu vết hàng đầu của tỉnh, sở trường là tán thủ* đúng không?”




* Tán thủ: là môn võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.



Quý Hiểu Bắc bị điểm danh đột ngột, vội ngồi ngay ngắn, giọng rành rọt: “Báo cáo đội trưởng, đúng!”



Triển Phong xua tay, ra hiệu anh ta không cần câu nệ như vậy: “Nghe nói đây chính là chuyên ngành của cậu, giám định dấu vết là học thêm, rất lợi hại, có cơ hội thì đấu vài chiêu nhé.”



Quý Hiểu Bắc càng có hứng thú, nghẹn đỏ mặt: “Vâng!”



“Tiếp theo, Tề Duyệt, vốn là nhân viên quản lý phòng hồ sơ của đội cảnh sát thành phố Q, có thể thuộc như lòng bàn tay dữ liệu trong vòng hai mươi năm đổ lại.” Triển Phong đóng tệp hồ sơ, khẽ gật đầu với Tề Duyệt: “Tôi nghe đội phó Vương nói rồi, ông ấy đề cử cô với Cục trưởng Diệp, tuy rằng cô là con gái, nhưng trong tổ Bạch Kính, trước mỗi hành động, ai ai cũng bình đẳng, chúng ta không thừa tinh lực chăm chút một ai đó, có nghĩa là cô cần nỗ lực nhiều hơn.”



Tề Duyệt cười đáp: “Đội trưởng yên tâm, em sẽ không làm vướng chân mọi người.”



Lượng Tử lập tức tiếp lời: “Đúng đúng đúng, em nhất định sẽ giúp Tiểu Duyệt, sẽ không để cô ấy tụt lại phía sau, xin đội trưởng yên tâm, Tiểu Duyệt cũng yên tâm nhé.”



Cái người tự bắt quàng này…



Tề Duyệt ngây thơ vô tội, cười nói cảm ơn suốt, sau đó Triển Phong bình thản nói: “Đây là đội phó Thẩm Diễn, phụ trách phần tâm lý tội phạm trong vụ án, tôi là đội trưởng Triển Phong, được rồi.”



Lượng Tử tiên phong vỗ tay. Triển Phong chẳng hứng thú mấy chuyện này lắm, điềm nhiên bước về chỗ và ngồi xuống, mở máy tính, bước vào trạng thái làm việc.



Đến vỗ tay hoan hô cũng không, họp khởi động cứ thế kết thúc. Lượng Tử có cảm giác vẫn chưa đã, nhưng mọi người đã quay về chỗ của mình, anh ta đành từ bỏ, mãn nguyện vui mừng nhìn vị trí của mình - đối diện Tề Duyệt, anh ta cười rạng rỡ với người ta.



Còn Tề Duyệt lại cúi đầu cười nhìn Thẩm Diễn với ánh mắt e ngại xấu hổ.



Vị trí của Thẩm Diễn vẫn là góc chéo phía sau Triển Phong, gần giống với vị trí khi ở đội cảnh sát thành phố Q, ngước mắt liền nhìn thấy hình dáng của đối phương. Thẩm Diễn không có nhiều đồ, chỉ thu dọn đơn giản rồi bắt đầu xem tài liệu. Anh xem tài liệu về mảng súng.



Lời buổi sáng Lượng Tử nói tuy chỉ là sự thất lễ vô tình, nhưng cũng là sự thật, súng là sở đoản của anh. Thẩm Diễn biết dùng súng, nhưng vẫn chưa chính thức trải qua huấn luyện của đội cảnh sát. Phòng bên cạnh là phòng luyện súng, vậy thì sớm muộn gì Triển Phong cũng dẫn anh đi luyện súng.



Chẳng hiểu sao, lòng tự ái luôn quấy phá, dường như nó không cho phép anh e dè sợ hãi trước mặt Triển Phong. Dù sao đi nữa Thẩm Diễn cũng không muốn thành tích bắn súng của mình quá tệ.



Lý luận và thực tiễn tuy có chênh lệch nhất định, nhưng có kinh nghiệm thao tác thực tế rồi có nền tảng lý luận củng cố, có lẽ không khó.



Tổ hành động vừa mới thành lập, nên chưa có vụ án nào khó nhằn cần bọn họ giải quyết, thế là mọi người ai xem tư liệu của người đó, giết thời gian. Triển Phong bận rộn trước máy tính một hồi, đánh đánh gõ gõ như đang soạn email, cũng là động tĩnh duy nhất phát ra từ căn phòng này.



Không thể không nói, vẫn hơi bối rối.



Đến lúc ăn trưa, Triển Phong không có ý định ra ngoài. Mọi người thực ra đã đói bụng, nhưng thấy đội trưởng vẫn không nhúc nhích, họ không dám động đậy.



Cuối cùng, nghìn mong vạn đợi, đã đợi được cứu tinh. Đội trưởng đội cách vách xuất hiện ở cửa đúng lúc, cười chào hỏi mọi người: “Tổ Bạch Kính, ngày đầu tiên đã yêu nghề thế à. Giờ này đừng làm việc nữa, nên đi ăn thôi.”

Nguồn : Vietwriter.vn

Cuối cùng Triển Phong cũng nhớ ra thời gian, thoáng nhìn đồng hồ treo tường, nói một câu: “Muộn thế này rồi, đi thôi, đến nhà ăn.”



Lượng Tử và Hiểu Bắc nhìn nhau bằng ánh mắt vui sướng như chim sẻ nhảy múa, ngay cả Tề Duyệt cũng cười theo. Chỉ có Thẩm Diễn và Triển Phong phản ứng giống nhau, dường như chẳng hề quan tâm chuyện ăn uống.



Thế nên điểm chung của các đại thần chính là không “ăn” khói lửa nhân gian. Câu này quá chuẩn!



Năm người hùng dũng đi đến nhà ăn. Đây là tổ Bạch Kính mà văn phòng tỉnh mới “tấn phong”, danh tiếng lẫy lừng, nên ít nhiều cũng thu hút sự chú ý, đặc biệt trong đội có hai vật thể phát sáng là Thẩm Diễn và Triển Phong, thì thôi khỏi bàn cãi gì nữa.



Triển Phong rất quen thuộc với nhà ăn, Thẩm Diễn cũng từng đến, ba người còn lại thì hoàn toàn xa lạ. Ba người sáu con mắt trông mong háo hức đi sau hai người, bắt chước họ lấy cơm, lấy cơm xong thì tìm bàn ngồi xuống. Họ đói quá nên chẳng nói nhiều nữa, bắt đầu động đũa, Lượng Tử vừa ăn vừa cảm thán: “Ngon! Nhà ăn của chủ nghĩa quan liêu có khác.”



Những cảnh sát khác kế bên thì nhìn anh ta như nhìn tên bệnh tâm thần.



Hiểu Bắc cũng nói theo: “Đúng thế, từ lâu đã nghe nói đồ ăn ở văn phòng tỉnh rất ngon, quả thực ngon hơn chỗ trước kia của tôi nhiều. Hơn nữa tôi phát hiện, văn phòng tỉnh của chúng ta có không ít nữ cảnh sát xinh đẹp, ngoài Tề Duyệt ra, không ngờ còn có mỹ nhân đẹp mức này.”



Tề Duyệt được khen hơi đỏ mặt, len lén nhìn Thẩm Diễn một cái, lại thấy anh hững hờ, từ tốn nho nhã ăn cơm, dường như rất thờ ơ với chủ đề này.



Nhưng Lượng Tử lại hứng thú ra mặt: “Đâu đâu?”



Miệng Hiểu Bắc đang nhét đùi gà, giơ tay chỉ chỉ: “Đấy, là bên đó đó, anh tự nhìn đi.”



Lượng Tử vỗ bàn một cái: “Wow, đúng là thật, ui ui ui…”



Giọng anh ta cao tám quãng, Triển Phong chau mày: “Kêu cái gì? Ăn thịt đến bị chuột rút hả?”



Hiểu Bắc suýt phun cơm.



Lượng Tử ngượng ngùng nói: “Không phải mà lão đại, em đâu kém cỏi thế. Là cái… người đẹp mà Hiểu Bắc nói, hình như đang đi về phía chúng ta.”



Anh ta vừa dứt lời, Thẩm Diễn đã phản ứng kịp, quay đầu nhìn thoáng qua.



Quả nhiên trong dự đoán, một gương mặt thân quen.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom