• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (4 Viewers)

  • Chương 122 - Chương 122XẢY RA CHUYỆN

Chương 122XẢY RA CHUYỆN

Lượng Tử vừa nói xong thì La Tư Hàm đã đi đến cạnh bàn họ. La Tư Hàm và Tề Duyệt đều là nữ cảnh sát xinh đẹp tóc ngắn, nhưng thoạt nhìn khí chất hoàn toàn khác nhau.



Một người tựa hoa hồng, một người như cúc dại, một người nóng bỏng, một người e ấp, một người xinh đẹp động lòng, một người tươi tắn thuần khiết.



Nhưng cả hai đều là những cô gái đẹp xuất sắc, giờ đây hai người ngồi cùng một bàn, thu hút càng nhiều ánh mắt dòm ngó.



Khéo sao, đối diện Triển Phong có chỗ trống, La Tư Hàm bê khay ngồi xuống. Hiểu Bắc ngồi bên cạnh không hiểu sao thấy hồi hộp ghê, bất giác nhích sang chỗ Lượng Tử.



“Triển Phong, Lạc Thiên bảo em gọi anh, mai cùng ăn bữa cơm ở chỗ cũ.” La Tư Hàm như thể sợ anh ta từ chối, nói một tràng không ngừng nghỉ: “Em không đi, chỉ có mỗi anh ấy và Ảnh Đế đi thôi, coi như anh nể mặt họ, được không?”



Triển Phong chẳng buồn ngẩng đầu, im lặng không ừ hử gì, như không nghe thấy La Tư Hàm nói.



Ngay cả người ngoài cuộc như Lượng Tử và Hiểu Bắc cũng thấy không bình thường.



Mà Tề Duyệt là nữ, có trực giác trời sinh, phát giác bầu không khí giữa hai người có gì đó sai sai.



La Tư Hàm cắn môi, giọng nhỏ nhẹ vương chút nài xin: “Anh đi đi, em không đi đâu, thật đấy, hôm nay em chỉ chuyển lời thôi. Nếu anh không đồng ý thì em khó ăn nói với họ lắm, thật mà.”



Triển Phong ờ đáp lại, vẫn không nhìn cô ta: “Biết.”



La Tư Hàm như trút được gánh nặng, thở phào: “Để em cho anh số điện thoại họ nhé, lát nữa em gửi cho anh được không?”



“Khỏi, tôi có.”



Anh ta đáp nhát gừng, La Tư Hàm hơi lúng túng nói: “Nhưng có thể họ đã đổi số rồi, em báo số mới cho anh nhé.”



“Khỏi.”



Trong ấn tượng của Thẩm Diễn, mỗi khi Triển Phong tích chữ như vàng hầu như là đối với La Tư Hàm.



Trước thái độ lạnh lùng của Triển Phong, mấy người Lượng Tử không dám nói nhiều chỉ biết cắm cúi ăn. Mà Tề Duyệt thấy bầu không khí trên bàn sượng ngắc bèn thì thầm hỏi Thẩm Diễn: “Nữ cảnh sát này có phải có thù oán gì với sếp không ạ?”



Thẩm Diễn liếc La Tư Hàm một cái, lắc đầu nói: “Không có gì đâu, không phải chuyện gì to tát cả, ăn cơm đi, đừng lo.”



Từ khi Tề Duyệt tới đây vẫn chưa có cơ hội nói chuyện riêng với Thẩm Diễn, giờ được nghe một câu “đừng lo” của anh, chẳng hiểu sao tim hẫng một nhịp, hài lòng gật đầu, tiếp tục chiến đấu với thức ăn trong khay.



Bữa cơm này nhìn thì tưởng lúng túng lắm, thế nhưng thực tế mọi người thấy vẫn ổn. Người thực sự lúng túng chắc chỉ có mỗi La Tư Hàm thôi. Triển Phong ăn xong, chẳng nói chẳng rằng đứng dậy cất khay, đám người tổ Bạch Kính cũng cuống quýt theo sau, vừa vặn chắn đằng trước La Tư Hàm, cô ta bất đắc dĩ đưa mắt yên lặng nhìn Triển Phong rời đi.



Trên đường về, Triển Phong và Thẩm Diễn đi tít đằng trước. Triển Phong sờ túi không thấy có thuốc lá, mới sực nhớ ra để quên trên bàn, thoáng thấy Thẩm Diễn đưa một điếu qua. Vietwriter.vn



Anh ta thẳng tay nhận lấy, nhếch môi cười gian: “Vẫn là cậu tri kỷ.”



Thẩm Diễn kệ anh ta trêu đùa, cầm bật lửa châm thuốc cho cả hai, rồi thở ra một vòng khói: “Anh cứ trốn như vậy cũng không phải cách lâu dài, ở chung cơ quan trước sau gì cũng chạm mặt nhau vài lần.”



Triển Phong ừ một tiếng, nheo mắt nói: “Không sao đâu, đừng lo.”



Thẩm Diễn: “Đừng tưởng bở, ai thèm lo cho anh, tôi sợ Giáo sư La kia dăm ba bữa lại đến gây sự thôi.”



Triển Phong: “Giải quyết chỉ trong tích tắc là xong ấy mà.”



Thẩm Diễn: “Ông ta từng ấy tuổi rồi… lỡ tức đến nỗi xảy ra chuyện rồi lại đòi anh khoản tiền thuốc thang nữa.”



Triển Phong: “Bố đếch cho, lão chọc tức bố nhiều lần, có thấy đền tiền thuốc thang gì đâu!”



Thẩm Diễn cười ha ha: “Nghĩ hay nhỉ, Giáo sư La chỉ có vào chứ không có ra. Anh trông mong ông ta đền tiền thuốc thang?! Người ta chưa tìm anh đòi phí tổn thất thanh xuân của con gái kia kìa.”



Hai người bắt đầu cười đùa, loáng thoáng nghe tiếng Hiểu Bắc vọng lại từ đằng sau: “Mấy sếp thân nhau ghê, đúng là bộ đôi cộng sự vàng cùng vào sinh ra tử. Ể, chừng nào chúng ta cũng ăn ý như vậy thì tốt biết mấy.”



Lượng Tử sờ cằm: “Thật ra anh thấy tính sếp dễ gần mà, chỉ là mình chưa quen thôi. Hồi trước có tin đồn anh ấy là con sói máu lạnh cô độc gì đó, giờ nhìn lại rõ ràng là người bình thường mà. Còn anh Thẩm thì hồi trước anh cũng không hiểu rõ lắm, nè, Tiểu Duyệt, em nói thử xem nào?”



Tề Duyệt vừa nghe nhắc đến Thẩm Diễn thì mặt bất giác có gì đó không đúng: “Anh Thẩm tốt lắm, tỉ mỉ cực kỳ, hơn nữa còn rất thông minh. Hồi ở thành phố Q ngay cả đội phó Vương cũng nói nếu không có anh Thẩm, chỉ dựa vào những người khác hợp tác với sếp thì tuyệt đối không thể có hiệu suất cao như vậy đâu.”



“Thế mới nói, em xem, người ta quả là một đôi trời sinh.” Lượng Tử búng tay, tự định nghĩa xong thì thấy có gì đó sai sai, “Sao câu này nghe cứ kỳ kỳ vậy ta.”



Tề Duyệt phì cười, sau đó nụ cười từ từ phai đi, ánh mắt dõi nhìn về phía trước như thể đang cố níu giữ hơi thở và dấu vết Thẩm Diễn để lại trong gió, nhỏ giọng thầm thì: “Em thấy mình chỉ như người phàm, có cơ hội đứng gần họ là mừng lắm rồi.”



Buổi chiều vẫn rảnh rỗi, tan làm Lượng Tử đề nghị tổ chức buổi liên hoan, mọi người không ý kiến gì, ngay cả Triển Phong cũng đồng ý. Lượng Tử tự xưng là chúa ăn hàng nắm rõ nhà hàng to nhỏ trong lòng bàn tay, lập tức bắt đầu xoa tay chọn quán. Đến lúc xuất phát, mọi người xuống dưới tầng cả rồi thì điện thoại Triển Phong bỗng reo lên, vẻ mặt anh ta nghiêm nghị hẳn lên khi nhìn thấy tên người gọi đến, Thẩm Diễn có dự cảm xấu.



“Sao vậy thầy?” Triển Phong mở miệng, mọi người im lặng.



Người có thể làm Triển Phong gọi là thầy ngoài Cận Thần ra thì chẳng còn ai. Thẩm Diễn nhớ đến thân phận của Cận Thần ngày hôm nay, cú điện thoại này hiển nhiên không đơn giản như kiểu rủ họ đi ăn bữa cơm được.



Quả nhiên Triển Phong nói đôi ba câu rồi cúp máy, đút điện thoại vào túi quần, đanh mặt nói: “Không ăn cơm được rồi, tổ Bạch Kính tập trung, lên tầng bắt đầu họp.”



Lượng Tử và Hiểu Bắc có đầy kinh nghiệm nên lập tức hiểu ngay, chỉ có Tề Duyệt mờ mịt hỏi: “Sao thế? Có việc gì ạ? Không đi ăn nữa ạ?”



“Có vụ án.” Triển Phong xoay người sải bước lên tầng, thờ ơ bỏ lại một câu: “Vụ án đầu tiên có quan trọng hơn ăn uống không? Đi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom