• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (2 Viewers)

  • Chương 124 - Chương 124ĐỒ TRẺ CON

Chương 124ĐỒ TRẺ CON

Sắc trời tối dần, từ khi sang thu, tối nào nhiệt độ cũng thấp dần, đến sáng sớm ai mà không mặc áo khoác là thấy lạnh ngay.



Thẩm Diễn vẫn ngồi nguyên tại chỗ, xem đi xem lại đoạn băng mà camera ghi được không biết bao nhiêu lần. Lúc Triển Phong đặt cốc nước nóng kế bên tay anh, anh mới ngẩng đầu nói cám ơn, sau đó lại chuyển mắt nhìn màn hình.



Chăm chú, tập trung, cực kỳ chuyên tâm, đây chính là trạng thái làm việc của Thẩm Diễn từ xưa đến giờ.



Dẫu cho bây giờ đã gần hai giờ sáng, tinh thần của anh vẫn như trước, chẳng khác ban ngày là bao.



Triển Phong gác tay lên vai anh, hỏi: “Có nhìn ra vấn đề gì không?”



Thẩm Diễn dụi mắt, nhấp ngụm nước ấm rồi lắc đầu: “Không quá rõ ràng, toàn là bề nổi thôi, trừ một người có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế ra thì những người còn lại không có đặc thù rõ ràng gì.”



“Rối loạn ám ảnh cưỡng chế?”



“Đúng vậy, anh nhìn người này đi.” Thẩm Diễn tua đoạn phim đến một trong những cảnh cán người, chỉ vào một kẻ tình nghi mặc áo trắng: “Những tên khác lúc cán xe qua đều là bạ đâu cán đấy, chỉ có tên này dừng lại một lát như đang chuẩn bị, nhưng nếu nhìn kĩ có thể thấy hắn đang nhắm mục tiêu.”



Triển Phong nhìn theo hướng ngón tay của anh, phát hiện đúng là có vạch kẻ đường màu vàng, mà tên tình nghi mặc áo trắng đó trước khi nổ máy đúng là có làm động tác nhắm đích.



Chỉ là biên độ động tác đó không lớn, hơn nữa hành động cùng lắm diễn ra chỉ có một giây, ngay cả chuyện này cũng chú ý tới chứng tỏ Thẩm Diễn đã bỏ rất nhiều tâm sức cho đoạn video này.



Triển Phong tiện tay đóng video lại, nói: “Vừa nãy tôi sắp xếp lại tài liệu, phát hiện thời gian xảy ra hai vụ án mạng đều khoảng từ 2 đến 3 giờ sáng, hai nạn nhân đều là học sinh, trước mắt không có mối liên hệ với nhau. Vụ án mạng đầu tiên không có nhân chứng, còn nhân chứng của vụ án mạng thứ hai bị xe máy đâm ngã, đến giờ vẫn đang hôn mê trong bệnh viện, thời gian lấy khẩu cung phải xem bên bệnh viện nói sao.”



Thẩm Diễn đáp: “Ừm, địa điểm xảy ra vụ án cũng không phải khu vực vắng vẻ, chẳng qua thời gian khá muộn nên mới thiếu nhân chứng. Tôi lấy làm lạ một điều, cũng là điểm bất hợp lý duy nhất trong vụ án tính đến thời điểm này.”



Triển Phong cau mày: “Cậu nói đi.”



“Ban đầu băng đua xe này chỉ nhắm vào tiền của mà thôi, nhưng căn cứ vào khẩu cung của những nạn nhân bị cướp trước đó có thể thấy họ không ăn mặc sang trọng hay là kiểu người trông có tiền, kết hợp với kiểu xe mà chúng lái hầu như đều có giá không rẻ, vậy những tên này rất có thể đang tìm kiếm kích thích về mặt tâm lý.”



Thẩm Diễn dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng lúc trước chúng gây án chỉ chọn ở đoạn đường vắng vẻ. Tuyến đường bọn chúng xuất hiện và trốn đi đều có ý thức tránh camera giao thông, chứng tỏ chúng sợ và e dè cảnh sát. Nhưng đột ngột đổi phong cách, bắt đầu ra tay với mạng người, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn không kiêng kỵ cảnh sát, thậm chí còn có ý khiêu khích xã hội. Sự xung đột mâu thuẫn trước sau này chính là nghịch lý, nhìn từ góc độ tâm lý học thì trừ phi là người bị nhân tố bên ngoài kích thích mãnh liệt, nếu không sẽ chẳng có thay đổi lớn đến vậy.”



“Ừm, điểm này anh cũng nghĩ giống cậu, từ cướp của đến giết người có tính chất hoàn toàn khác biệt, không thể nào vì đột nhiên chúng cảm thấy cướp bóc không thỏa mãn khoái cảm tâm lý được.” Triển Phong ngồi lên ghế, bắt chéo chân ngả người ra sau, híp mắt lại nom mệt mỏi, nhưng vẫn tỉnh táo sắc bén, “Thế thì quá nhảm nhí, nhất định là có vấn đề.”



Thẩm Diễn nói: “Tiếc là quá trình cướp của lúc trước đều không được camera ghi lại. Mai nếu bên bệnh viện không có động tĩnh gì, tôi vẫn muốn gặp những nạn nhân của vụ cướp trước đó.”



Triển Phong gật đầu: “Không thành vấn đề, tạm thời dừng ở đây đã, có nhìn thêm cũng không ra hoa đâu, đầu óc còn lú lẫn nữa. Mới nãy bọn họ gọi điện bảo ôm tài liệu về tra, anh thả họ về nhà rồi. Nhưng có vụ án thế này thì trong đội kiểu gì cũng phải có người trực ban, cưng à, xem ra tối nay hai ta phải ngủ tạm ở đây thôi.”



Thẩm Diễn nhún vai với vẻ thản nhiên: “Cũng được, ngủ đâu mà chẳng thế.”



“Trong phòng có giường đấy, Cục trưởng Diệp cũng chu đáo quá thể, chuẩn bị cả trang bị làm thêm giờ cho chúng ta luôn, thế này là muốn ép khô bố đây mà.”



Thẩm Diễn nghe giọng bông đùa của anh ta mà cười theo: “Hẳn Cục trưởng Diệp quá hiểu anh rồi, biết anh thích ngủ trong cục nên giúp anh tiết kiệm tiền mua giường đấy mà.”



“Bố cần ông ấy tiết kiệm cho chắc.” Triển Phong bật cười, đứng lên vươn vai: “Ngủ một lát đi, mấy ngày tới còn có sức thức thâu đêm.”



Anh ta vừa nói vừa trải giường cho hai người. Triển Phong nói không sai, Cục trưởng Diệp đúng thật rất chu đáo, không chỉ có giường mà còn có cả chăn nữa, điều kiện tốt hơn hồi họ ở đội cảnh sát hình sự thành phố Q không biết bao nhiêu lần.

w●ebtruy●enonlin●e●com

Giường là kiểu giường gấp đơn giản, mặc dù đêm đã khuya nhưng chứng lạ giường của Thẩm Diễn vẫn ngoan cố cực kỳ. Anh nằm xuống, nhắm nghiền hai mắt vẫn không tài nào vào giấc nổi.



Thẩm Diễn nghe tiếng Triển Phong hít thở đều đều, không thể không răn đe bản thân thôi suy nghĩ miên man, có thể ngủ được một lúc thì cố gắng ngủ.



Dù sao qua đêm nay sẽ là những ngày bận tối tăm mặt mũi, anh có dồi dào sức lực đến mấy đi nữa, cũng không phải làm bằng sắt, chịu đựng càng lâu rồi sẽ có ngày suy sụp mất.



Ngủ đi, Thẩm Diễn tự nhủ. Anh khép mắt lại, điều chỉnh hơi thở, cố gắng quét sạch suy nghĩ trong đầu, dần dần cũng loáng thoáng thấy hơi buồn ngủ.



Cục Cảnh sát tỉnh như chìm vào giấc ngủ say nồng, sự tĩnh lặng nuốt chửng tất thảy, dần dần, suy nghĩ của Thẩm Diễn bắt đầu trở nên mơ màng, như thể có một bàn tay vô hình đang kéo anh lún sâu vào cơn mê.



Thẩm Diễn cũng không biết khi nào mình chính thức ngủ say, cả anh cũng cảm thấy ngạc nhiên, ở cái nơi như Cục Cảnh sát tỉnh mà anh có thể yên giấc nồng, tựa như… được về nhà vậy.



Trời sáng, Triển Phong đã thức dậy mà Thẩm Diễn vẫn không có động tĩnh.



Triển Phong liếc nhìn đồng hồ treo tường, cũng không tính quá muộn, anh ta đi rửa mặt rồi xuống nhà ăn ở dưới tầng mua hai suất ăn sáng. Nào ngờ khi anh ta về phòng, Thẩm Diễn vẫn còn đang ngủ, Triển Phong đặt bữa sáng xuống, rồi đến gần cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt của anh.



Anh ngủ tóc rối hết lên, lông mày dài hơi nhíu, môi khép hờ, nhìn như đang mơ, nhưng xem chừng chẳng phải giấc mơ tốt đẹp gì.



Triển Phong dừng một chút, cúi đầu vuốt tóc Thẩm Diễn, lẩm bẩm: “Còn chưa dậy nữa? Rốt cuộc ai mới là trẻ con bám giường…”



Triển Phong vốn định cà khịa một câu rồi đi, cũng không định gọi anh dậy. Anh ta vừa xoay người thì góc áo bị kéo nhẹ.



Lúc anh ta quay đầu lại nhìn thì thấy gương mặt vốn đang cau lại của Thẩm Diễn giãn ra như thể được trấn an, toàn thân cũng thả lỏng, miệng khe khẽ gọi: “Anh…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom