• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 126 - Chương 126BỨC ẢNH

Chương 126BỨC ẢNH

Thẩm Diễn đi vào, không biết phải miêu tả cảnh tượng trước mắt bằng từ gì.



Nơi này không giống nhà có con cái vừa qua đời bằng con đường trong khu chung cư.



Cả nhà có mỗi bốn bức tường, dùng từ rách nát để hình dung căn nhà này cũng không quá đáng, mặt tường bị khói thuốc quanh năm hun ngả vàng hoen ố, bụi bay tróc từng mảng.



Trong nhà ngay cả cái tương tự bàn thờ vong cũng không có, chỉ đặt mỗi một tấm ảnh đen trắng, đã thế khung ảnh còn bị nứt, như có ai đó vô tình đánh rơi xuống đất.



Bố trí trong nhà hơi hời hợt, thậm chí còn dửng dưng hơn cả băng treo đầu đường.



Cha đẻ của Lý Mãnh, Lý Đạt, chẳng có xíu đau xót vì mất con trai. Những người chơi mạt chược lũ lượt bỏ đi hết, ông ta sập mạnh cửa nhà, kéo áo ba lỗ lau mồm, đặt mông ngồi trước mặt hai người, rồi rề rề hỏi: “Mấy người tới làm gì thế? Có tin gì về vụ thằng Mãnh hả?”



Thẩm Diễn nhíu mày: “Con ông qua đời, hung thủ còn đang lẩn trốn, vụ án chưa được phá mà ông còn tìm người chơi mạt chược?”



Lý Đạt trừng mắt rống họng: “Thế thì đã sao? Thằng thỏ đế kia chết rồi, lẽ nào bố phải mặc áo sô gai đội mũ tang? Hơn nữa, không phá được án là cảnh sát mấy người vô dụng, chứ liên quan quái gì đến chơi mạt chược.”



“Có biết nói năng đàng hoàng không? Nếu không thì đừng có ở đây, đứng lên theo tôi về cục!” Giọng Triển Phong lạnh tanh tựa như con dao găm lóe sáng, cực kỳ đáng sợ, “Cảnh cáo ông lần cuối, nếu như chưa học được cách tỏ thái độ nghiêm túc thì tôi sẽ gọi đội tệ nạn đến bắt ông bất cứ lúc nào.”



Lý Đạt hiển nhiên cũng kiêng dè hai từ “tệ nạn”, vừa nghe xong thì rụt vai, vẫn không phục nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, nhưng rõ ràng biết điều hơn vừa nãy: “Lúc trước đã có hai người đến hỏi rồi, sao cảnh sát mấy người lằng nhằng quá vậy, một vụ án mà muốn hỏi mấy lần? Cái gì tôi nói được thì đã nói hết rồi, bao giờ mới đưa tiền bồi thường cho tôi?”



“Vụ án này đã được bàn giao, sau này do chúng tôi phụ trách.” Thẩm Diễn biết tính Triển Phong, nói chuyện với loại người cặn bã này rất dễ kích thích cái tính nóng nảy của anh ta, nên dứt khoát thay anh ta nói chuyện với Lý Đạt luôn. “Còn tiền bồi thường thì phải đợi bắt được hung thủ và khởi tố xong mới quyết định được, chẳng lẽ giờ ông chỉ quan tâm mỗi thế thôi?”



Lý Đạt nói: “Không thì thế nào? Quan tâm gì bây giờ? Ả điếm sinh thằng chết bầm này xong thì bỏ trốn, bố vất vả bao nhiêu năm nuôi nó lớn, càng nhìn chả giống nòi nhà bố, bị người ta cán chết cũng là báo ứng. Nhưng bố nuôi nó nhiều năm lẽ nào nuôi không công? Nếu mấy người không đưa tôi tiền tôi sẽ đi kêu oan, dù sao vua cũng thua thằng liều, bố có mỗi cái mạng này, thích làm gì thì làm.”



Thẩm Diễn nghe ông ta nói thì cũng đã rõ được đầu đuôi về Lý Mãnh, trên thực tế lúc nhìn thấy Lý Đạt, anh cũng đã có suy đoán tương tự: “Cho nên ông cảm thấy Lý Mãnh không phải con ruột ông, ông chưa xét nghiệm ADN à? Nhỡ đúng thì sao?”



“Làm cái thứ khỉ gió kia không tốn tiền chắc, phải hay không cũng chẳng sao, nuôi nó vốn là gánh nặng rồi. Thằng ranh này suốt ngày chống đối bố, nửa đêm nửa hôm chạy đến quán bar làm thêm cái gì, kiếm được tiền thì không chịu đưa đây, bảo để đóng học phí, mẹ kiếp, cái đầu đó có học cũng phí tiền! Tại nó rảnh quá đi kiếm chuyện thôi chứ không làm sao mà bị xe tông?” Cơ mặt Lý Đạt co dúm dó, thậm chí còn nguyền rủa một câu đầy độc địa: “Giống hệt con mẹ điếm của nó, đều là cái mạng rẻ mạt cũng không để người khác yên thân, chỉ biết gây phiền phức cho bố.”



Bất kể Lý Mãnh có phải con trai ruột của ông ta hay chăng thì vẫn là một sinh mạng trẻ sống sờ sờ ra đó. Lúc Thẩm Diễn xem hồ sơ phát hiện ngay cả bạn học của Lý Mãnh cũng hết sức đau lòng trước cái chết của cậu, nhưng Lý Đạt làm cha lại lạnh lùng vô tình đến thế.



Có đôi khi Thẩm Diễn thật lòng hy vọng trên đời này có ma quỷ.



“Vừa nãy ông tưởng chúng tôi đến đòi nợ, vậy ông thiếu nhiều tiền lắm sao?” Thẩm Diễn kìm nén ngọn lửa đã bốc lên đầu, cố gắng nói giọng bình tĩnh, “Người đó là ai?”



Lý Đạt gắt gỏng: “Còn ai, còn ai vào đây nữa, xã hội đen chứ ai.”



“Theo ông thì những người này có liên quan đến cái chết của Lý Mãnh không?”



Lý Đạt nói: “Sao liên quan được, người ta cũng là dân làm ăn ra ra vào vào toàn mối hơn chục triệu, cần gì phải vì món nợ có hơn trăm nghìn của tôi mà cán chết thằng ôn con này? Hơn nữa, tôi nghe nói là do băng đua xe làm mà? Cái đám người mà tôi nợ tiền ấy, thế lực lớn đến mức dọa chết các người, chứ không phải cái bọn trẻ trâu vớ vẩn kia đâu.”



Triển Phong không thể nhịn được nữa, đứng bật dậy quát: “Người chết là con trai ông, dù có phải con ruột hay không thì ông cũng nuôi nấng đến tận mươi bảy tuổi. Cậu bé chết vô tội, mà ông bảo là trò vớ vẩn trẻ trâu? Ông có còn là người không!”



Giọng anh ta lớn đến nỗi bức tường rung rinh, bụi rào rào đổ xuống.



Lý Đạt nghe mà choáng váng, ngớ ra hai giây rồi chột dạ: “Tôi cũng… đâu có nói sai đâu, dù sao ông đây cũng không muốn dính líu gì đến chuyện này. Tốt nhất là mấy người phá án nhanh lên để tôi còn nhận tiền, những chuyện khác không liên quan đến tôi.”



Ngực Triển Phong phập phồng, siết tay kêu răng rắc. Thẩm Diễn kéo anh ta lại, nói: “Đội trưởng, chúng ta đi xem phòng của Lý Mãnh đi, biết đâu tìm được manh mối khác.”



Ánh mắt anh như muốn nói: Đừng so đo với loại cặn bã này.



Lý Đạt nghe không cần bị thẩm vấn nữa thì mừng thầm, tỏ ra tích cực hơn hẳn, đứng lên mở cửa gian phòng nhỏ ra rồi nói: “Chính là chỗ này, mấy người tự xem đi. Tôi đi ngủ, không tiếp chuyện nữa, lúc đi thì nhớ đóng kĩ cửa.”



Thật sự có người bạc bẽo tận xương tủy. Thẩm Diễn cũng lười nhìn loại cặn bã này, mặt lạnh tanh kéo Triển Phong vào phòng ngủ của Lý Mãnh. Khác với bầu không khí bên ngoài, vật dụng trong căn phòng này tuy không nhiều nhưng sạch sẽ ngăn nắp. Trên tường dán đầy giấy khen to to nhỏ nhỏ, có một số tấm đã ố vàng cũ mèm.



Đồ đạc trong phòng đơn giản cực kỳ, thậm chí cũng không có tủ quần áo, hai bộ quần áo ít ỏi của Lý Mãnh giắt trên thanh sắt xà nhà, một bộ đồng phục học sinh được gấp vuông vức đặt trên ghế.



Lúc Lý Mãnh gặp chuyện không may thì đang mặc quần áo thường, dựa vào lời khai của Lý Đạt trước đây thì ngày nào cậu bé cũng về nhà trước giờ tan học, đến chín giờ sẽ ra ngoài đi làm thêm. Mà thời gian cậu trở về thì Lý Đạt lại nói qua quýt, bảo rằng không nhớ rõ.



Bộ đồng phục học sinh cũ bạc màu nhưng được gấp hết sức ngay ngắn, chứng tỏ Lý Mãnh thiết tha yêu trường và yêu quý bộ đồng phục học sinh này biết nhường nào.



Đồ dùng lớn nhất trong phòng chính là bàn học đã cũ và cái giường, từng chồng sách giáo khoa và bài thi nằm ngay ngắn trên bàn, tiện tay lật vài trang đều thấy nét chữ tinh tế. Một tờ giấy viết hai từ Thanh Hoa được dán ở đầu giường. Trên bàn là tấm ảnh Lý Mãnh đi thi đoạt giải. Người trong ảnh vẻ mặt vô tư, ngoại hình sáng sủa, khiến người nhìn không khỏi trầm mặc.



Lý Mãnh có thành tích xuất sắc và ngoại hình sáng sủa, khác kiểu “phí tiền đi học” mà Lý Đạt nói một trời một vực. Thiếu niên tràn đầy mong ngóng với tương lai, dẫu sống trong hoàn cảnh kham khổ cũng muốn phấn đấu tiến về phía trước. Thế nhưng một đêm hoang đường đã chôn vùi cuộc đời đầy hoài bão khát khao về tương lai của cậu bé.

Vietwriter.vn

Thẩm Diễn nhìn Lý Mãnh trong tấm ảnh hồi lâu, cuối cùng thở dài não nề.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom