• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 125 - Chương 125THẨM VẤN

Chương 125THẨM VẤN

Thẩm Diễn tỉnh dậy vừa vặn 7 giờ 30, dù vô tình ngủ nướng một chút nhưng may mà những đội viên khác chưa đến. Trừ Triển Phong đang ngậm bánh quẩy đọc tài liệu ra thì mọi thứ không khác gì tối qua trước khi ngủ.



“Sao không gọi tôi dậy.” Thẩm Diễn dụi mắt, thấy huyệt Thái Dương âm ỉ đau liền làm massage mắt đơn giản mới tạm thời đỡ hơn.



Triển Phong nói: “Thấy cậu ngủ say quá nên không gọi, phải like cho hành động săn sóc tận tình của anh chứ nhỉ? Đi rửa mặt, ăn sáng rồi làm việc.”



Thẩm Diễn rửa mặt đánh răng xong thì nhẹ nhàng khoan khoái, đi vào quơ lấy bữa sáng trên bàn thuận miệng hỏi: “Tối qua hình như tôi nằm mơ, có nói mớ cái gì làm ồn đến anh không?”



Triển Phong không buồn ngẩng đầu, lười nhác ừ một tiếng: “Làm anh cả đêm không ngủ được, y như đang hát ấy.”



Thẩm Diễn: “…”



“Đùa cưng thôi, khiếu hài hước của cậu sao khi có khi không vậy, sao khó nói chuyện thế.” Triển Phong chậc một tiếng, lật một trang tài liệu, lười biếng nói: “Cậu ngủ ngoan lắm, chẳng có tiếng gì cả, anh còn không biết cậu nằm mơ đấy. Mơ thấy gì thế?”



“Không nhớ rõ.” Thẩm Diễn đáp: “Nhưng mà hơi mệt, chắc không phải cái gì hay ho.”



Triển Phong ngước mắt liếc anh, cười khá thô bỉ, huýt sáo một tiếng.



Thẩm Diễn: “…”



“Không phải kiểu mệt đó, vụ án ngay trước mặt, ai có hứng thú nghĩ đến những thứ đó.” Thẩm Diễn cụt hứng đi đến trước bàn tập trung giải quyết bữa sáng, làm lơ anh ta.



Triển Phong xuyên qua khe hở của tập hồ sơ, hờ hững nhìn gò má Thẩm Diễn, ánh mắt xa xăm như đang ngẫm nghĩ điều chi. Nếu lúc này Thẩm Diễn ngước mắt nhìn thẳng vào anh ta, nhất định sẽ bắt gặp ánh mắt sâu thẳm ấy.



Có điều Thẩm Diễn không ngẩng đầu lên, thành ra anh không hề phát hiện tâm tư của Triển Phong. Hành vi bất thường của Thẩm Diễn sáng nay vẫn cứ quanh quẩn trong đầu Triển Phong, tương tự mấy lần thức đêm ở thành phố Q hồi trước, qua đêm trong phòng làm việc của đội cảnh sát là nói mớ, đều cùng một từ.



Lần trước Triển Phong nghe không rõ lắm, chỉ một âm đại khái, có thể đoán thành bất cứ từ nào, lần này phát âm cực kỳ rõ ràng.



Thẩm Diễn kéo áo anh ta gọi “anh”. Triển Phong đương nhiên biết không phải Thẩm Diễn mơ thấy mình, vậy người trong giấc mơ chính là anh trai của Thẩm Diễn.



Hóa ra cậu ấy có anh trai?



Thực ra ban sáng Triển Phong cũng hơi do dự không biết có nên kể cho Thẩm Diễn hay không, nhưng đối với Thẩm Diễn, bất kỳ một đầu mối yếu ớt nào cũng sẽ trở thành mồi lửa thiêu rụi đồng cỏ, Triển Phong không dám chắc sau khi Thẩm Diễn nghe việc đó sẽ có phản ứng thế nào.



Hơn nữa, văn phòng của tổ hành động không phải nơi thích hợp để nói chuyện này.



Anh ta vo túi đựng bữa sáng thành một cục ném vào thùng rác, đang suy nghĩ thì Lượng Tử đến sớm phá vỡ bầu không khí lặng yên giữa hai người.



Thôi, lúc này càng không thích hợp để nói.



“Sếp, tối qua bọn em điều tra, những chiếc motor chúng dùng lần gần đây nhất toàn là vài trăm nghìn đến hơn triệu tệ, hơn nữa đều được độ lên.” Lượng Tử vừa đến đã vội báo cáo những gì thu hoạch được tối hôm qua, “Em có đứa bạn học kinh doanh xe hơi, em hỏi thăm thì nó bảo không nhiều đại lý nhận nổi mối làm ăn này đâu, hầu hết là cho tụi con ông cháu cha chơi thôi. Có điều mấy cửa hàng như thế thường có chế độ hội viên, hơn nữa quan hệ cứng lắm, nếu chúng ta trực tiếp điều tra thì e là không có nhiều thu hoạch đâu.”



Triển Phong đáp lời, thản nhiên nói: “Không sao, sẽ có cách thôi, lát nữa cậu qua tổ năm trao đổi một chút, tìm hồ sơ mấy nạn nhân trong vụ cướp trước đó, hôm nay hoặc ngày mai lấy lời khai lại lần nữa. Còn nữa, liên lạc người nhà của hai nạn nhân trong vụ án mạng.”



Lượng Tử nuốt ngụm cà phê cuối cùng, búng tay nói: “Không thành vấn đề, em đi luôn đây!” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



Anh ta ra ngoài không bao lâu thì Hiểu Bắc và Tề Duyệt cũng đến, hai người báo cáo cũng không khác Lượng Tử bao nhiêu. Thế nhưng trí nhớ của Tề Duyệt quả thực tốt cực kỳ, cô có thể nói vanh vách từng cái tên của tất cả những đại lý xe và mẫu xe đã qua tu sửa mà tối qua tra được, không sai một ly, Hiểu Bắc nghe mà há hốc mồm.



“Giỏi ghê, Tiểu Duyệt.” Hiểu Bắc khen ngợi thật lòng, “Em giống hệt sếp với anh Thẩm luôn, thuộc đẳng cấp thần sầu rồi, xem ra trong đội này chỉ còn hai người bọn anh là người phàm thôi.”



Tề Duyệt dễ xấu hổ, được khen mà mặt đỏ ửng, xua tay nói: “Sao em sánh với hai anh ấy được ạ, còn kém xa mà… Hơn nữa, trí nhớ đâu phải sở trường, em phải học nhiều lắm.”



“Ai nói trí nhớ không là sở trường, anh trí nhớ ngắn hạn nên lúc nào cũng hâm mộ người có trí nhớ tốt đấy.” Thẩm Diễn cười khẽ, động viên cô: “Làm tốt lắm Tiểu Duyệt, có em ở đây mọi người tiết kiệm được rất nhiều thời gian.”



Mặt Tề Duyệt càng đỏ như quả cà chua.



Triển Phong hờ hững nhìn, từ chối cho ý kiến, đợi đến khi Lượng Tử về mới hắng giọng phân công nhiệm vụ: “Hôm nay thế này, Lượng Tử và Tề Duyệt đi gặp ông chủ mấy đại lý xe kia thăm dò trước. Hiểu Bắc dựa trên báo cáo vật chứng tại hiện trường làm lại một bản khác, đối chiếu với những gì đã đọc trước đó xem có chỗ nào khác nhau không. Thẩm Diễn và tôi đi gặp người nhà nạn nhân, có việc thì liên lạc bất cứ lúc nào, nếu không có vấn đề gì thì chuẩn bị hành động!”



Thẩm Diễn và Triển Phong vừa vào khu dân cư Vầng Trăng Khuyết thì thấy một vòng hoa to đặt trước cửa và dải vải trắng treo hai bên lối đi trong khu dân cư. Chữ đen viết trên nền vải trắng, hiện vẻ âm u ma quái, khiến người ta nhìn mà giật mình.



Họ còn có thể nghe được tiếng oán trách của người đi đường.



“Đùa à, lễ cúng bảy ngày qua rồi mà còn chưa dẹp cái đống này đi, xui bỏ xừ đi được.”



“Đúng thế, nhìn mà phát khiếp.” Một người khác hùa theo: “Nếu cha mẹ nó không tạo nghiệt quá nhiều thì nghiệt cũng không quật đến thằng con đâu, thật là… Chậc.”



Giọng điệu bàn tán nhốn nháo dọc đường nghe đến hai, ba lần. Dù mới nghe sẽ cảm thấy người qua đường có vẻ quá vô cảm, nhưng tính nhạy cảm nghề nghiệp khiến Triển Phong và Thẩm Diễn đánh hơi được mùi gì đó bất thường.



Mà sau khi gõ cửa nhà nạn nhân Lý Mãnh, Thẩm Diễn nhìn chung có thể hiểu được tại sao hàng xóm lại vô cảm đến thế, hơn nữa còn oán thán ngập trời.



Trong nhà khói mù mịt xen lẫn tiếng mạt chược lào xào không ngớt. Một gã trung niên mặc áo ba lỗ híp mắt nhìn họ, thô lỗ nhả khói thuốc phèo phèo: “Bọn mày đến làm gì đấy? Đòi nợ? Nói cho bọn mày biết, nhà bố vừa chết người, mẹ nó đừng có mà ép bố, nếu không bố sống mái với tụi mày đấy!”



Triển Phong lạnh lùng nói: “Ông là cha của Lý Mãnh à?”



Ông ta nói: “Giả vờ cái đéo gì, không biết tên bố mà còn tìm đến tận cửa? Phắng, tao đang chờ thắng tiền đấy!”



Triển Phong: “Súc miệng cho sạch rồi dẹp bàn mạt chược đi, nếu không dẹp có cần tôi gọi cho đồng nghiệp, để đồng nghiệp tổ tệ nạn đến dẹp hộ không?”



Ông ta: “…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom