• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 127 - Chương 127MỘT LOẠI NGƯỜI

Chương 127MỘT LOẠI NGƯỜI

Sau khi ra khỏi khu dân cư Vầng Trăng Khuyết, tâm trạng hai người chẳng mấy tốt đẹp, nhưng vì thời gian gấp rút nên họ chẳng kịp điều chỉnh tâm tình, vội vàng chạy thẳng đến nhà nạn nhân thứ hai.



Một nạn nhân khác chính là nữ sinh lớp mười Dương Phi Phi bị giết hại khuya hôm trước. Khu nạn nhân sống cách khu dân cư Vầng Trăng Khuyết không xa, nhưng nhìn chung hoàn cảnh và bố cục tổng thể cực kỳ giống nhau, đều là khu đơn sơ, hầu hết là hộ dân di dời. Do tâm trạng người nhà Dương Phi Phi vẫn luôn xúc động nên chưa lấy được lời khai. Hôm nay bọn Triển Phong mới tới cũng vì cân nhắc đến trạng thái của người nhà.



Khác với Lý Đạt, tâm trạng cha mẹ Dương Phi Phi kích động hơn nhiều, trong nhà cũng treo tấm vải đen. Cha Dương Phi Phi nói phải che di ảnh con gái vì tránh kích thích đến người vợ vốn có sức khỏe không tốt.



“Phi Phi… Con bé thực sự là một đứa trẻ ngoan. Ngay từ đầu là tôi và mẹ con bé làm khổ nó, nếu không vì chúng tôi thì con bé đâu cần vất vả như vậy…” Ông Dương vừa nhắc đến con gái là nghẹn ngào, nước mắt chảy xuống không tài nào nén nổi, “Hai năm trước mẹ con bé bị bệnh, gần như tiêu hết tiền trong nhà để làm hóa trị. Tôi lại xui xẻo quá thể, lúc lái xe ra khỏi đơn vị thì bị tai nạn giao thông gãy hai chân… Không làm được việc nặng nhọc, chỉ có thể mở cửa hàng nhỏ kiếm chút tiền. Phi Phi biết hoàn cảnh gia đình khó khăn nên trước giờ chưa từng đòi hỏi chúng tôi cái gì, tối thì đi làm thêm, tự mình kiếm học phí… Đều tại tôi, tôi vô dụng! Nếu tôi khăng khăng cản con bé, không cho nó ra ngoài đêm hôm khuya khoắt thì đã không… đã không…”



Ông Dương càng nói càng khó kìm nén, lúc này trong phòng ngủ vọng ra tiếng gào thét nhói lòng. Ông Dương vội quệt nước mắt, lảo đảo đi vào, loáng thoáng nghe được những câu như “Đừng khóc… Vì Phi Phi chúng ta phải kiên cường lên”, “Nhất định phải bắt được đám súc sinh táng tận lương tâm kia…”, nghe mà xót xa.



Thẩm Diễn tự nhận rằng mình là người máu lạnh, nhưng từ ngày bắt đầu tiếp xúc với người nhà nạn nhân, dường như trái tim đã tan chảy từng chút một, dần dần mềm mại yếu ớt hơn.



Một lát sau ông Dương mới đi ra khỏi phòng, khóe mắt đỏ hoe nhưng cảm xúc đã ổn định hơn vừa nãy một chút: “Thật xin lỗi, sức khỏe mẹ Phi Phi không tốt, chuyện của con… Cô ấy sắp không chịu nổi nữa rồi. Nhưng tôi biết chúng tôi tuyệt đối không thể suy sụp, bằng không sẽ có lỗi với Phi Phi…”



Triển Phong nói: “Chúng tôi thực sự rất lấy làm tiếc về chuyện của con gái anh, nhưng nếu chúng tôi đã tiếp nhận vụ án này thì xin anh yên tâm, chúng tôi sẽ lấy lại công bằng cho gia đình.”



Ông Dương nặng nề gật đầu: “Tôi biết, hôm nay các anh đến là có chuyện muốn hỏi đúng không? Có việc gì thì hỏi tôi là được rồi, mẹ Phi Phi luôn nằm trên giường, có nhiều chuyện chính cô ấy cũng không rõ, hơn nữa… Vừa nhắc đến Phi Phi, cô ấy sẽ…”



Thẩm Diễn gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Vâng, chúng tôi cũng không muốn tăng thêm nỗi đau tinh thần cho người nhà nạn nhân.”



Ông Dương mệt mỏi nói cảm ơn, sau đó bảo: “Các anh hỏi đi.”



“Vừa nãy anh nói buổi tối Dương Phi Phi ra ngoài làm thêm, anh có biết chỗ cô bé đi làm không?” Thẩm Diễn suy nghĩ một chút rồi quyết định hỏi những vấn đề khá bình thường trước, để tránh kích thích cảm xúc vẫn chưa nguôi ngoai của ông Dương.



Ông Dương đáp: “Đúng vậy, Phi Phi học giỏi lắm, thành tích luôn tốt, nhưng tình hình trong nhà… Các anh thấy đấy, muốn duy trì mức sống tối thiểu cũng đã rất khó khăn rồi. Tôi biết mình không nên nói thế, nhưng quả thực học phí của con bé là một khoản chi không nhỏ, cho nên sau khi con bé thi đậu lớp mười, tôi đã từng đề xuất với con bé… Hy vọng nó nghỉ học.”



“Sau đó thì sao?”



Ông Dương thở dài: “Phi Phi nó mạnh mẽ lắm, nói gì cũng không muốn bỏ học. Mặc dù trường đồng ý miễn giảm học phí, nhưng những khoản chi tiêu phát sinh thì không có cách nào giảm được. Ấy vậy mà chúng tôi cũng không trả nổi một khoản tiền nhỏ xíu đó… Huống chi còn có tiền ăn uống ở trường, tiền đi lại hàng ngày, khoản nào cũng là chi. Cuối cùng Phi Phi nói với tôi là nó tìm được một chỗ làm thêm trong nhà hàng, số tiền kiếm được có thể chi trả cho khoản tiền đi học phát sinh, thậm chí có thể mua đồ cho gia đình. Có mỗi một nhược điểm là thời gian đi làm khá muộn, nhưng con bé nói giờ đó thì vừa vặn con bé làm bài tập xong rồi qua đó đi làm luôn, không ảnh hưởng đến bài vở...”



Ông đau lòng cúi đầu đầy tự trách, bụm mặt rầu rĩ nói: “Tôi chỉ vì tiết kiệm được chút xíu tiền mà đã đồng ý với con… Mỗi tối cũng không thể đi đón con bé về, lúc nó đi chắc nó hận tôi lắm… Tôi thật không xứng làm cha con bé…”



“Nhà hàng cô bé làm ở chỗ nào, anh đã từng đến đó chưa?” Triển Phong ra hiệu cho Thẩm Diễn ghi lại, cất tiếng hỏi.

Vietwriter.vn

Ông Dương đau lòng lắc đầu: “Chưa từng, con bé nói ở gần Đông Hồ, còn nói mỗi tối đều có các bạn học đi cùng nên rất an toàn, tôi cũng không hỏi nhiều… Phi Phi từ nhỏ đến lớn rất có chính kiến, lại còn là lớp trưởng, là cán bộ trong trường, thậm chí con bé còn hỗ trợ chúng tôi rất nhiều chuyện trong nhà. Con bé rất kiên cường, rất độc lập, cũng rất dũng cảm, thế nên sau khi nghe con bé nói xong, tôi cũng… cũng không nghĩ nhiều…”



Triển Phong nhạy cảm bắt được từ mấu chốt trong câu nói của ông Dương: “Cùng bạn học à? Anh có biết thân phận hoặc họ tên những người bạn đó không?”



Ông Dương mờ mịt: “Không biết, Phi Phi chưa từng dẫn bạn về nhà, cũng đúng thôi, hoàn cảnh gia đình thế này, nếu con cái đưa bạn bè về cũng chỉ bị người ta chê cười thôi. Tôi biết Phi Phi được lòng mọi người lắm nên nghĩ chắc là có đứa bạn thân nào đó muốn cùng đi làm chung thôi.”



Triển Phong nói: “Anh Dương, anh hiểu bao nhiêu về nơi con gái anh làm thêm?”



“Tôi… Tôi chỉ biết vị trí của nhà hàng đó thôi, Phi Phi làm ở đó từ mười giờ tối đến một giờ sáng, nghe nói con bé làm phục vụ, bưng bê rửa bát các thứ. Những cái khác tôi thực sự không biết gì hết…”



Triển Phong và Thẩm Diễn đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt thể hiện sự bó tay với ông Dương. Thẩm Diễn hỏi mấy chi tiết hôm xảy ra vụ án xong thì gấp sổ vào nói: “Chúng tôi vào phòng Dương Phi Phi xem được không?”



Ông Dương gật đầu: “Được chứ, để tôi dẫn các anh vào.”



Căn phòng kia cực kỳ đơn sơ, thật ra trong nhà chỉ có một gian phòng ngủ đúng nghĩa. Đó là phòng của cha mẹ Dương Phi Phi. Còn phòng ngủ của Dương Phi Phi thực ra chỉ là phòng để đồ bé tí xíu được ngăn ra, bên trong chẳng có hệ thống sưởi, vào mùa đông chỉ có thể đốt bếp lò sưởi ấm.



Thẩm Diễn chưa bước vào căn phòng, cũng đã áng chừng hình ảnh hiện ra sau cánh cửa chắc chẳng khác Lý Mãnh là bao.



Hai cô cậu học sinh thoạt nhìn không có mối liên quan nào, thế nhưng thực tế hai đứa từ đầu đến chân là cùng một loại người.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom