• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (3 Viewers)

  • Chương 128 - Chương 128ĐIỆN THOẠI

Chương 128ĐIỆN THOẠI

Ông Dương nói để tránh cho vợ ở nhà nhìn vật nhớ người nên mới cố ý khóa phòng ngủ của Dương Phi Phi lại. Mà sau khi mở cửa, ông Dương cũng không có can đảm đi vào cùng họ, chỉ mời họ vào và nói mình chờ ở bên ngoài.



Trong không gian nhỏ hẹp chỉ hơn bảy, tám mét vuông, trừ một tủ quần áo, một cái giường và một bàn gấp nhỏ nơi góc tường ra thì không còn đồ vật gì khác nữa, thậm chí còn không bằng phòng Lý Mãnh, ít ra trong đó còn có một bàn học.



Khác với gian bên ngoài, ảnh Dương Phi Phi không che vải đen, có lẽ người làm cha làm mẹ đã quá đớn đau nếu lại nhìn đứa con gái quá cố thêm lần nữa, nên tất cả ảnh trên tường vẫn còn y nguyên như cũ.



Mặc dù phòng rất nhỏ nhưng trên tường treo đầy ảnh chụp, Dương Phi Phi trong bức ảnh đó trông thật rạng rỡ và cười rất tươi. Có ảnh lúc nhảy múa cũng có cả ảnh vận động, rõ ràng đây là một cô gái rất được hoan nghênh trong trường học.



Nhìn gương mặt cô bé hoàn toàn không thể nhìn ra góc khuất mà cuộc sống mang lại. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy hoàn cảnh khó khăn của gia đình cô bé, chỉ nhìn vẻ ngoài ắt hẳn sẽ cho rằng cô bé đến từ một gia đình hạnh phúc đủ đầy.



Song một mình nhẫn nhịn và gánh vác tất cả như thế đối với người lớn chẳng phải chuyện dễ dàng gì, huống chi là một cô bé mười sáu tuổi.



Thẩm Diễn nhìn thấy một quyển nhật ký trên đầu giường Dương Phi Phi, anh ngước mắt nhìn Triển Phong thấy anh ta gật đầu mới mở nhật ký ra. Mấy trang phía trước hầu như đều là tâm sự của cô bé hoặc là những điều nghe thấy ở trường, nhưng dần dần lật hết nửa quyển nhật ký, đến nửa sau, cảm xúc của Dương Phi Phi dường như bị cái gì kích thích, giọng văn trở nên căm phẫn.



“… Mình hận họ, tại sao họ có nhiều như vậy rồi mà vẫn chưa thấy đủ, không biết quý trọng chứ? Những người có nội tâm âm u không xứng có được hạnh phúc, nhưng bọn họ còn âm u hơn mình cả trăm lần, tại sao lại hạnh phúc hơn mình?”



Tim Thẩm Diễn nổi trống, anh tiếp tục lật sang trang.



“Tối nay họ lại đến, thật phiền, thật quá sức phiền.”



“Nếu để họ biết thì mình chắc chắn sẽ phải chết sao, nhưng mình không muốn bị họ phát hiện… C, C là ai? Nếu mình có cơ hội gặp C liệu có phải mình cũng có thể thay đổi mọi thứ trước mắt không?”



“Tối nay lại gặp cậu ta, mình biết, cậu ta và mình giống nhau, đều là những kẻ đáng thương bị khống chế mà thôi. Nhưng ai có thể cứu rỗi bọn mình đây? Nếu không dựa vào những thằng khốn nạn hèn hạ này, nếu chỉ dựa vào chính bọn mình… e là cả đời cũng không thoát nổi tình cảnh cùng quẫn mục nát này mất, mình không muốn trở lại quá khứ.”



“Tối nay cũng giống mọi khi, mệt mỏi quá, thật không biết sẽ duy trì cuộc sống này đến khi nào, mệt quá rồi, mình thật muốn kết thúc tất cả.”



“Mình xong đời rồi.”



Bốn từ đó viết ở trang cuối cùng quyển nhật ký, ngày viết là hai ngày trước khi cô bé bị giết hại, từ đó về sau đều trắng trơn. Dựa vào vị trí đặt quyển nhật ký, xem ra Dương Phi Phi không sợ bị người khác thấy. Nhưng lúc Thẩm Diễn cầm quyển nhật ký hỏi thăm ông Dương thì ông hoàn toàn không biết gì về sự tồn tại của nó.



“Bình thường Phi Phi không thích chúng tôi tự tiện vào phòng con bé, toàn là tự con bé dọn dẹp thôi, con bé nói đây là… quyền riêng tư.” Ông Dương đấm ngực giậm chân hối hận không thôi, “Nếu tôi đọc quyển nhật ký này sớm hơn, chắc chắn tôi sẽ không để con bé ra ngoài vào đêm hôm như thế, Phi Phi… cha hại con rồi…”



“Anh Dương, chúng tôi muốn mang quyển nhật ký này về làm vật chứng, ngoài ra…” Thẩm Diễn dừng một chút, từ tốn nói: “Có thể nói thế này sẽ khiến anh bị sốc, nhưng chỗ con gái anh đi làm chắc không chỉ là nhà hàng đơn giản đâu.”



Ông Dương lảo đảo: “Anh nói thế là ý gì? Anh muốn nói Phi Phi nhà chúng tôi, Phi Phi nhà chúng tôi…”



“Nếu chỉ đi làm ở nhà hàng thì có cần phải mặc quần áo thế này không?” Thẩm Diễn mở cánh cửa tủ quần áo xập xệ ra, lấy mấy chiếc váy đính hạt cườm phong cách khêu gợi và cả một túi đựng mỹ phẩm hàng hiệu, “Anh Dương, những thứ này để trong nhà anh, lẽ nào đến tận bây giờ anh chưa từng phát hiện?”



Ông Dương kinh ngạc lắc đầu, cho dù không có bằng chứng chỉ chính xác, nhưng những món đồ này không phải vật dụng mà một nữ sinh lớp mười cần có. Kết hợp với nhật ký của Dương Phi Phi, dù có ngu dốt thế nào đi nữa cũng sẽ hiểu Dương Phi Phi đúng là có dính líu đến một đám người không ra gì.



Một đám người mà cô bé không nên tiếp xúc ở tuổi này.



Lúc rời khỏi nhà họ Dương đã là xế chiều, mặt trời sắp lặn, Thẩm Diễn cất kĩ vật chứng xong, tựa lưng vào ghế trầm ngâm: “Kẻ đáng thương mà Dương Phi Phi nhắc đến trong nhật ký là Lý Mãnh được bao nhiêu phần trăm?”



Triển Phong đeo kính râm đánh một vòng vô lăng: “Rất cao.”



Thẩm Diễn nói: “Họ học hai trường khác nhau, nhìn tưởng không có mối liên hệ nhưng đều đi làm vào giờ khuya, Lý Mãnh nói là quán bar, Dương Phi Phi nói là nhà hàng, giờ ít nhất có thể khẳng định Dương Phi Phi nói dối, cũng chưa chắc có thể tin Lý Mãnh hoàn toàn.”



“Lúc về điều tra camera an ninh của hai khu dân cư xem, mỗi tối họ ra khỏi nhà rồi đi về hướng nào trước đã. Đông Hồ…” Triển Phong gõ nhịp lên vô lăng như đang chải vuốt dòng suy nghĩ của mình, “Bên Đông Hồ rộng lắm, có mấy hộp đêm với nhà máy, chưa chắc địa điểm này là giả.” Vietwriter.vn



Thẩm Diễn: “Tóm lại chuyến đi hôm nay có thu hoạch, lát nữa về xem thử bọn họ có lấy được lời khai gì của mấy chủ đại lý xe không. Nếu còn thời gian, tôi muốn tiện thể lấy lời khai của mấy nạn nhân trước đó.”



Triển Phong nhìn thời gian rồi dứt khoát trả lời: “Không thành vấn đề, cậu nghĩ giống tôi, cứ lề mề thì không nên chuyện. Anh cũng muốn cho tổ năm xem thế nào là hiệu suất làm việc!”



Anh ta quay đầu xe, xe lao vun vút về hướng Cục Cảnh sát tỉnh, dọc đường hai người không nói chuyện với nhau, dường như đang sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu mình. Đi được nửa đường, điện thoại Thẩm Diễn bỗng reo lên, màn hình hiển thị số lạ mà vị trí cuộc gọi lại ở tỉnh A.



Điện thoại quấy rối à?



Thẩm Diễn đợi điện thoại đổ bốn, năm hồi chuông, thấy người gọi khá kiên trì nên mới nghe máy, đầu bên kia là giọng nữ rụt rè nói: “Chào anh, cho hỏi anh là Thẩm Diễn phải không ạ?”



Giọng này khá quen tai, nhưng nghe ở đâu thì chưa nhớ ra được, Thẩm Diễn đáp một tiếng rồi lễ phép hỏi lại: “Cho hỏi cô là?”



Người kia hình như thở phào một hơi, cười khẽ: “Em… em là La Tư Hàm, xin hỏi anh có đang ở cạnh Triển Phong không?”



Thẩm Diễn ngớ ra, quyết định nhanh chóng bật loa ngoài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom