• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (2 Viewers)

  • Chương 129 - Chương 129ĐÔNG HỒ

Chương 129ĐÔNG HỒ

“A lô? A lô?”



Triển Phong nghe thấy giọng La Tư Hàm từ loa điện thoại vọng ra thì cau mày, nhìn chằm chằm Thẩm Diễn hỏi không thành tiếng: “Cậu nghe điện thoại của cô ta làm gì?”



Thẩm Diễn vô tội bất đắc dĩ cực kỳ: “Tôi có biết là cô ấy đâu.”



“Thẩm Diễn? Anh vẫn đang nghe chứ?”



Thẩm Diễn: “À đây.”



Triển Phong điên tiết, im lặng đưa tay ra hiệu ý bảo: “Cúp ngay!”



Thẩm Diễn nói: “Không hay lắm đâu, người ta là con gái mà.”



“Sao tôi không biết cậu biết thương hoa tiếc ngọc!” Triển Phong dám chắc 80% là Thẩm Diễn muốn nhìn anh ta tức điên. Anh ta bực bội định giật điện thoại, nhưng Thẩm Diễn đã đề phòng sẵn, nhanh chóng đổi điện thoại sang tay bên kia.



“Bây giờ Triển Phong không ở cạnh tôi, cô có chuyện gì không?” Thẩm Diễn vừa đáp vừa nhìn Triển Phong, như muốn nói “lần này anh nợ tôi đấy nhé”.



La Tư Hàm không mấy tin tưởng, ngờ vực hỏi: “Các anh không ở cạnh nhau hả? Nhưng lúc em gọi cho những người trong đội các anh thì họ đều nói hai anh đi làm nhiệm vụ với nhau mà.”



Thẩm Diễn nói: “Đúng vậy, nhưng trước mắt có chút chuyện nên chúng tôi chia nhau xử lý, cảnh sát La thông cảm nhé, tôi không tiện nói cụ thể.”



La Tư Hàm: “…Vậy à, thế, lát nữa anh có gặp anh ấy không? Nhờ anh chuyển lời với anh ấy hộ em là mấy người Lạc Thiên đang đợi anh ấy đến được không, mọi người đến đủ rồi chỉ thiếu mỗi anh ấy thôi. Em gọi thế nào anh ấy cũng không nghe máy, không biết… không có tín hiệu, hay là anh ấy không muốn nhận…”



Giọng La Tư Hàm càng ngày càng nhỏ, dường như hơi tủi thân. Thẩm Diễn nghe xong liếc nhìn Triển Phong, ừ một tiếng: “Tôi đoán, bữa cơm tối nay, anh ấy không đến được đâu, lát nữa về cục phải lấy lại lời khai của vài người nữa. Nếu như bạn của anh ấy đang chờ ở bên đó, thì tôi nghĩ cô cứ nói thẳng cho họ biết là dời hẹn sang hôm khác đi.”



“… Anh còn chưa hỏi anh ấy, sao biết anh ấy có đi hay không.” Giọng La Tư Hàm hơi nóng nảy, “Hôm đó rõ ràng đã đồng ý rồi, anh ấy không thể không tới.”



Hôm đó Thẩm Diễn cũng chứng kiến, đoán được đại khái bữa cơm tối nay là thế nào rồi. Anh thoáng nhìn gương mặt nghiêng không chút biểu cảm của Triển Phong, anh từ tốn nói: “Cảnh sát La, theo cô thì vụ án quan trọng hay bữa cơm quan trọng? Vụ án đầu tiên của tổ Bạch Kính, Triển Phong thân làm đội trưởng phải chịu áp lực rất lớn, trong tình huống này cô nghĩ anh ấy sẽ đi?”



La Tư Hàm ở đầu bên kia im lặng một lát rồi lạnh giọng nói: “Anh vốn không hiểu chuyện giữa chúng tôi, có tư cách gì khoa tay múa chân.”



Thẩm Diễn: “… Cảnh sát La, hình như cô là người gọi cho tôi đấy.”



“Tôi không cần anh làm người phát ngôn. Tối nay anh ấy có đến hay không thì phải do chính miệng anh ấy nói, anh có tư cách gì quyết định thay anh ấy chứ.”



Giọng La Tư Hàm trở nên đanh đá và gay gắt hẳn. Thẩm Diễn còn chưa nói gì mà Triển Phong đã nghe không nổi nữa, lạnh lùng mở miệng: “Ý của cậu ấy chính là ý của tôi, đợt này tôi không rảnh, nói với họ, bao giờ có thời gian rồi tính.”



“Triển Phong?” Chắc La Tư Hàm không ngờ Triển Phong đột nhiên lên tiếng, nên thoắt cái giọng trở nên hoảng hốt: “Triển Phong, vừa nãy em…”



“Mới nãy Thẩm Diễn đã nói rất rõ rồi. Vụ án như lửa sém lông mày. Tôi không rảnh. Với lại sau này cô đừng tự ý gọi điện quấy rối cậu ấy nữa.” Nói đoạn, Triển Phong búng tay ý bảo Thẩm Diễn: “Cúp máy.”



La Tư Hàm ở bên kia vẫn đang cố giải thích. Thẩm Diễn thấy thái độ Triển Phong cứng rắn quá đành làm theo. Thẩm Diễn bấm ngắt cuộc gọi, nhịn không được nói: “Con gái nhà người ta còn chưa nói xong mà đã cúp máy ngang xương, không lịch sự lắm đâu?”



Triển Phong cau mày: “Đừng có nhắc đến cô ta, cậu chặn số cô ta đi.”



Thẩm Diễn: “Tôi không chặn.”



Triển Phong: “Cậu có nhất thiết phải chống đối tôi cái chuyện cỏn con thế này không?”



“Không phải chống đối, mà là điện thoại tôi không chặn số bất cứ ai, tôi không thể trao cho cô ta vinh dự đặc biệt ấy được.” Thẩm Diễn nói một câu nửa đùa nửa thật, tiện tay lưu số La Tư Hàm lại, “Về sau thấy cô ta gọi tới, không nghe máy là được.”



Cách này miễn cưỡng làm Triển Phong hài lòng. Anh ta hừ một tiếng không nói gì, coi như cho qua.



Hai người vừa trở lại phòng làm việc thì Lượng Tử và Tề Duyệt cũng đã về rồi. Họ báo cáo: “Sếp ơi, không moi được tin gì hữu dụng, nhưng ít nhiều gì cũng có chút bề nổi, em nói trước nhé?”



Triển Phong dựa ghế, vắt đôi chân dài, búng tay: “Lắm lời thừa thãi thế, nói.”

Nguồn : Vietwriter.vn

Lượng Tử bắt đầu mở máy hát: “Hôm nay bọn em đi tổng cộng bốn cửa hàng, với phương châm giả vờ làm đại gia rồi tìm manh mối. Nhưng không biết có phải khí chất của bọn em có cái gì sai sai không, nên không lòe được mấy nhà. May sao có một ông chủ đầu óc không nhanh nhạy cho lắm, đã bị bọn em lừa.”



“Bọn em nói muốn mua con motor chơi, mà phải là loại được ‘độ lên’ sẵn rồi. Vừa nói xong là ông chủ đã hiểu ngay, bảo tính ra cả con đường này nguồn cung bên ông ta là đáng tin cậy nhất, nhưng bọn em mới nhắc đến mấy mẫu xe trong camera thì ông ta lúng túng nói hàng loại này hơi khó, không phải ông ta thích là lấy được.”



Hiểu Bắc chống cằm hỏi: “Rồi sao nữa? Các anh cứ thế quay về à?”



“Đùa chắc, anh đây là chuyên gia đàm phán đấy, miệng lưỡi dẻo quẹo đó nha. Tiếc là hôm nay cậu không thấy được tư thế oai hùng của anh đây phóng khoáng đến nhường nào, nhưng thôi không sao, Tiểu Duyệt thấy là được rồi.” Lượng Tử nói một câu lông bông xong, thấy mọi người lạnh tanh nhìn mình, thì vội vội vàng vàng quay về chuyện chính, “Sau đó em hỏi ông chủ loại hàng cao cấp này phải lấy ở đâu. Ông ta bắt đầu ấp a ấp úng, dù sao thì em cũng lừa được ông ta, cuối cùng ông ta chỉ cho em một con đường.”



“Con đường nào?”



Lượng Tử nói: “Ông chủ kia nói cho em biết có câu lạc bộ tên là Supersonic, người ở trong đó đều có bối cảnh không vừa. Mối làm ăn motor của tỉnh A và thậm chí cả mối của các hãng xe thể thao sang trọng đều trong tay những người đó cả. Lai lịch cụ thể của những người đó thì ông ta không nói rõ, nhưng ông ta nói chỉ cần tham gia câu lạc bộ thì chắc chắn sẽ có người sắp xếp hộ mình.”



“Câu lạc bộ Supersonic…” Triển Phong cười khinh khỉnh, giọng giễu cợt, “Ở chỗ nào? Có điều kiện gia nhập không?”



“Điều kiện gia nhập thì chưa nói, trước hết phải đi gặp mặt đã, xem bên kia có đồng ý nhận không cơ, địa chỉ hình như là…” Lượng Tử sờ cằm, thoáng chần chừ, “Hình như là…”



Tề Duyệt bên cạnh nhắc: “Đông Hồ, ông chủ nói chỗ đó ở Đông Hồ.”



“À à, đúng rồi! Chính là Đông Hồ!”



Lượng Tử hớn hở búng tay tanh tách, nào ngờ Triển Phong và Thẩm Diễn đứng phắt dậy, làm anh ta giật bắn mình: “Sao… Sao thế ạ?”



Đông Hồ!



Hai người trao đổi ánh mắt thật nhanh, trong lòng đều nghĩ tới một chuyện, gần như đồng thanh nói: “Lại là Đông Hồ!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom