• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (5 Viewers)

  • Chương 130 - Chương 130KHÔNG LÀNH NGHỀ

Chương 130KHÔNG LÀNH NGHỀ

Cái tên Đông Hồ đã xuất hiện lần thứ hai trong ngày hôm nay, đến kẻ ngốc cũng biết nơi này có vấn đề.



Huống chi Triển Phong và Thẩm Diễn có bộ não siêu tốt khiến người ta phát hờn ghen tị.



Triển Phong tác phong làm việc quyết đoán, lập tức phân công Hiểu Bắc điều tra trường đua xe ở khu vực Đông Hồ. Lượng Tử và Tề Duyệt ở lại sắp xếp lấy lại lời khai của những nạn nhân trong vụ cướp băng đua xe được mời đến Cục Cảnh sát. Hôm qua, họ đọc đi đọc lại khẩu cung của những người này gần thuộc làu làu. Triển Phong và Thẩm Diễn cũng hiểu rõ, vụ án xảy ra đã lâu, nhưng vẫn chưa bắt được thủ phạm về quy án, là nỗi sợ hãi và căm phẫn trong lòng dân chúng.



Lần này mời họ đến cung cấp lại lời khai, có thể lấy cớ là vụ án được tổ khác bàn giao nên phải làm lại từ đầu. Nhưng nếu đã mời họ đến rồi mà vẫn không có thu hoạch gì, e là không dễ dàng như thế nữa.



Cho nên, lần lấy lời khai này cực kỳ quan trọng, Triển Phong và Thẩm Diễn phải cùng có mặt, không thể bỏ sót bất cứ một manh mối nhỏ nhoi nào.



Trong phòng thẩm vấn, Giả Mộng Lệ, nạn nhân trong vụ án đầu tiên, ngồi đối diện họ, phiền chán cạy móng tay.



“Tôi bảo này, các anh đã xong chưa, cái gì cần nói tôi đã nói hết rồi sao còn hỏi lại nữa? Tôi không trông mong có thể tìm lại mấy món đồ đó, cũng chẳng dám đi con đường đó nữa. Các anh làm cảnh sát mà chẳng cho người dân chúng tôi chút cảm giác an toàn nào cả, mấy người có nên kiểm điểm lại mình không?”



“Cô Giả, xin hỏi đêm xảy ra vụ án cô hoàn toàn không thấy rõ đặc điểm ngoại hình của bọn cướp?” Viên cảnh sát hình sự chịu trách nhiệm thẩm vấn mở miệng hỏi. Thẩm Diễn ở bên cạnh xoay cây bút trong tay, viết ngoáy mấy chữ lên giấy.



Giả Mộng Lệ nhíu mày, hừ một tiếng rồi nói: “Không thấy, đã nói bao nhiêu lần rồi, trời vừa tối vừa không có đèn, lúc đó tôi sợ chết khiếp, hơi đâu nhìn mấy cái đó.”



“Phiền cô miêu tả lại tình huống lúc đó được không?”



Giả Mộng Lệ nói: “Các anh quá thể thật đấy, không tìm được thủ phạm thì làm phiền tôi. Lúc đó tôi đi một mình trên vỉa hè, bỗng có mấy xe motor từ hướng ngược lại chạy đến, bật đèn pha sáng lóa. Tôi tưởng bọn nó đang đua xe, định bụng trốn xa một chút, ai dè chúng nó xông lên giật túi xách của tôi! Lúc ấy tôi sợ mất mật, chẳng dám chống cự, mong chúng nó không làm tôi bị thương là may lắm rồi.”



Chị ta nhớ lại đêm đó, chắc vẫn sợ hãi hùng nên vỗ vỗ ngực nói: “Thực sự rất đáng sợ, tôi chưa từng nghĩ có băng đua xe xuất hiện. Tôi đi con đường đó rất nhiều lần, trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì cả, tan ca ba xong, về đường đấy cũng gần, kết quả thì hay rồi, giờ chẳng đi đường đó được nữa.”



Thẩm Diễn bất chợt hỏi: “Cô Giả, hôm nào cô tan làm cũng đều rất muộn sao?”



Giả Mộng Lệ vừa bước vào đã chú ý đến hai anh đẹp trai này rồi, nên dù có bức xúc đến mấy vẫn nhịn xuống, giờ nghe Thẩm Diễn chủ động mở miệng, thái độ chị ta tốt hơn hẳn so với lúc nói chuyện với viên cảnh sát hình sự kia: “Cậu đẹp trai này, đáng lý các cậu làm nghề này thì phải tinh mắt lắm chứ, sao nào, không lẽ chú em không nhìn ra chị đây làm nghề gì à?”



Thẩm Diễn bình thản trước thái độ ngả ngớn của chị ta, anh nở nụ cười: “Đoán được đại khái, nhưng khi lấy lời khai thì tất cả những gì ghi lại phải do cô nói ra mới đúng quy định, mong cô thông cảm.”



“Thôi được rồi, ôi chao nếu cậu hỏi tôi ngay từ đầu thì tôi đã khai tuốt tuồn tuột từ lâu rồi.” Giả Mộng Lệ liếc mắt đưa tình, cười nũng nịu: “Chúng tôi ấy à, làm ở hộp đêm đương nhiên là tan làm muộn rồi. Nhưng bình thường chúng tôi kết bạn đi chung với nhau rất đông, trùng hợp làm sao hôm đó chị em của tôi nghỉ nên chỉ còn mỗi mình tôi. Rõ ràng mọi tối không có vấn đề gì, tôi vừa mới lơ là một tí thôi, ai dè… Ôi chao thật sợ quá đi.”



“Cô không thấy rõ ngoại hình của những kẻ đó, vậy chúng có điểm gì đặc biệt không?” Triển Phong khoanh tay trước ngực hơi dựa ra sau, lạnh mặt hỏi.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Giả Mộng Lệ nói: “Không có, căn bản không để ý kĩ, thật ra lúc họ đến tôi chẳng hơi đâu để tâm, bởi những người như chúng tôi kỳ thực cũng có độ nhạy cảm nghề nghiệp, liếc mắt một cái đã có thể biết người kia làm gì rồi. Lúc những người kia lái tới, tôi không hề liên tưởng đến người xấu, kết quả đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.”



Giả Mộng Lệ nói câu “không thể nhìn mặt bắt hình dong” ở nơi này, chẳng hiểu sao tự nhiên thấy có gì đó sai sai.



Triển Phong hỏi: “Sao lại nói như vậy? Sao không giống người xấu?”



“Thì là không giống thôi, chúng tôi làm ở hộp đêm lâu rồi, không phân biệt được người xấu hay người tốt chắc? Không chỉ có vậy, chỉ cần là…” Giả Mộng Lệ cắn môi dưới cười hơi ngả ngớn, “Đàn ông thôi đều không thoát khỏi mắt tôi được.”



Triển Phong: “Lúc nãy cô nói không thấy rõ ngoại hình bọn chúng, làm thế nào phân biệt tốt xấu được?”



“Ôi chao, tại người đặt câu hỏi cứ hung dữ nên tôi lười nói nhiều ấy chứ.” Giả Mộng Lệ khá dửng dưng, ngáp một cái rồi tiếp lời: “Hơn nữa, mấy chuyện kiểu này vốn dựa vào cảm giác cả thôi. Chẳng có chứng cứ gì cả, tôi có nói các anh cũng không thể dùng làm bằng chứng đúng không nào?”



Thẩm Diễn mỉm cười: “Vậy giờ cô có thể đồng ý nhớ lại một chút giúp chúng tôi không? Chúng có đặc điểm gì mà cô không liệt chúng vào phạm vi người xấu vậy?”



“Thái độ các chú tốt như vậy, lại còn đẹp trai nữa, chị đây đương nhiên đồng ý hợp tác rồi.” Giả Mộng Lệ nói: “Các chú gặp nhiều tội phạm rồi hẳn cũng có cảm giác. Những người xấu toát ra luồng khí không giống bình thường, không thể nói là ác độc hay nham hiểm nhưng hễ những loại người này tiếp cận chú thì trong đầu chú sẽ có cảm giác, hơn nữa còn thấy rùng hết cả mình nữa.”



Thẩm Diễn gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, cô phân tích rất đúng, nhìn từ góc độ tâm lý học thì đây là tưởng tượng có chủ định*.”




* Tưởng tượng có chủ định (voluntary imagination): là loại tưởng tượng xuất hiện khi con người có ý định, nhiệm vụ phải xây dựng nên những hình ảnh nào đó, người tưởng tượng phải có sự nỗ lực nhất định. Tưởng tượng có chủ định bao gồm tưởng tượng tái tạo và tưởng tượng sáng tạo. Như Giả Mộng Lệ là tưởng tượng sáng tạo.



Giả Mộng Lệ: “Tôi không biết tâm lý học là cái gì, dù sao cảm giác của tôi chính là thế, lúc mấy người kia đến gần tôi vẫn không cảm nhận được tưởng tượng cái gì đó mà anh nói. Cho nên tôi cảm thấy chúng không giống người xấu, cũng không giống tội phạm lắm, lúc giật túi của tôi, tôi còn cảm thấy không phải tên lành nghề gì…”



Thẩm Diễn vội vàng viết manh mối mới này vào sổ, Triển Phong nhanh miệng hỏi trước: “Không lành nghề là như thế nào?”



“Không lành nghề chính là… không lành nghề chứ sao.” Hình như Giả Mộng Lệ không tài nào hình dung được cảm giác lúc đó, không tìm được từ nào thích hợp để diễn tả, “Cái đứa đầu tiên giật túi tôi đâu có giật hẳn đâu. Nếu không phải tại tôi sợ quá, chủ động ném cho bọn chúng thì chưa biết chừng tôi còn thoát nạn ấy chứ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom