• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (2 Viewers)

  • Chương 33 - Chương 33CẦU LỚN

Trên đường cao tốc, xe cảnh sát chạy nhanh như bay.



“... Vâng, tôi biết rồi, các anh lập tức liên lạc với đội cảnh sát giao thông, nhất định phải ngăn chiếc xe đưa đón kia lại!”



Tiểu Lưu ngồi ở ghế sau vừa cúp máy, liền lo lắng báo cáo: “Lão đại, xe đưa đón của công ty Hồng Vận đã lên đường, hơn nữa không biết tại sao, không thể gọi được cho bất kỳ ai trên chiếc xe đó!”



“Tín hiệu nhiễu sóng.” Thẩm Diễn nghe xong lập tức nhìn Triển Phong, quyết đoán nói: “Cô ta đã chuẩn bị kỹ càng, không chừng còn muốn đồng quy vu tận với tất cả mọi người trên chuyến xe.”



Triển Phong nắm vô lăng, khớp xương khẽ dùng sức, phát ra tiếng: “Công ty Hồng Vận ở vùng ngoại thành... Đội tuần tra cảnh sát giao thông cách quá xa, có tuyến đường của xe đưa đón chưa? Đã đi qua vị trí nào rồi?”



Tiểu Lưu vỗ đầu, vừa định nói gọi điện cho công ty Hồng Vận, chợt nghe Thẩm Diễn mở miệng.



“Bọn họ sẽ đi ngang đường ven biển, sau khi qua biển, sẽ đi thẳng đến khu vực thành thị.” Thẩm Diễn xoay người đưa tấm bản đồ cho cậu ta: “Tiểu Lưu, cậu là người địa phương đúng không? Tòa kiến trúc nào nổi tiếng tại thành phố Q?”



“À… Tuyến đường này sẽ đi qua tháp truyền hình, công viên rừng rậm, công ty bách hóa lớn nhất thành phố… Còn có cầu lớn Hải Hồng.” Tiểu Lưu rầu rĩ đánh dấu vài vị trí trên bản đồ, trả lại cho Thẩm Diễn nói: “Những nơi này cũng được coi là kiến trúc nổi tiếng. Anh Thẩm, anh nghĩ Chu Lâm không lắp bom trên xe đưa đón?”



Thẩm Diễn lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, xe phóng như bay, cảnh vật bên ngoài như bức tranh lướt vùn vụt, thay đổi chồng chéo, khiến người xem hoa mắt: “Hôm nay rất có thể là màn trình diễn bom cuối cùng của cô ta. Theo tính cách của cô ta, cô ta nhất định phải làm cho người đời khiếp sợ, sẽ không cho bom nổ tung một cách lặng yên không tiếng động. Chỉ một chiếc xe đưa đón hoàn toàn không thỏa mãn được cô ta, cái cô ta muốn chính là màn rút lui trong sự chứng kiến của mọi người, là kết cục chấn động thế giới.



Cô ta đã từng trả thù đài truyền hình, mặc dù cuối cùng không thành công, nhưng khiêu chiến lại lần nữa chẳng có ý nghĩa gì cả, tháp truyền hình không phải mục tiêu lần này.



Công viên rừng rậm cùng trung tâm thương mại cũng là nơi có dòng người dày đặc, có thể gom thành một loại. Chỗ như thế mặc dù lúc nổ sẽ có rất nhiều người chết, nhưng khả năng điều khiển bom nổ lại cực thấp, rất dễ phát sinh ngoài ý muốn. Nếu bom nổ bất ngờ trước khi xe đưa đón đi qua, thì kế hoạch của Chu Lâm cũng thất bại, theo thông lệ có thể loại bỏ.”



Thẩm Diễn ngừng lại, thu hồi tầm mắt, hình ảnh vặn vẹo ngoài cửa sổ làm anh choáng váng.



Anh vừa nghiêng đầu nhìn Triển Phong, đường nét góc cạnh của khuôn mặt cương nghị rất rõ ràng, ánh mắt sáng quắc.



Đồng hồ đo vận tốc sắp nổ tung, nhưng bàn tay nắm vô lăng của anh ta lại thảnh thơi, điêu luyện.



“Chỉ còn lại cầu lớn Hải Hồng.” Triển Phong đưa mắt nhìn về phía trước, giọng hơi trầm khàn: “Lưu, điều tra mối quan hệ giữa cầu lớn Hải Hồng và công ty Hồng Vận.”



Tiểu Lưu nói: “Đã tra ra rồi! Cầu lớn Hải Hồng là công ty Hồng Vận bỏ vốn xây dựng. Năm đó được bình chọn là xí nghiệp văn minh ưu tú toàn tỉnh, cũng vì cây cầu kia!”



“Từ đây đến cầu lớn Hải Hồng còn bao xa?”



“Cứ đi thẳng theo con đường này là tới… Lão… lão đại! Anh chậm một chút!” Tiểu Lưu ở ghế sau nhìn Triển Phong vượt qua những chiếc xe khác, gần như sắp va phải rìa xe tải lớn, rồi chạy vụt qua, cậu ta bị dọa hết hồn hết vía, nói năng lắp bắp.



“Nhanh à? Vẫn còn ổn mà, thắt dây an toàn vào.” Triển Phong một tay chống trên khung cửa sổ, vẻ mặt hững hờ.



Nhưng thực tế anh ta lại đạp mạnh chân ga hơn, len lỏi giữa dòng xe cộ đang chạy qua lại. Hình ảnh anh ta chạy lách qua khe hở giữa hai chiếc xe tải quả thực có thể so với hiệu ứng trong các phim bom tấn Hollywood.



Tiểu Lưu thầm rên thảm thiết, cậu ta đâu muốn đóng trong phim bom tấn Hollywood! Làm một cảnh sát hình sự lặng lẽ khó đến vậy sao!



“Say xe?” Triển Phong thấy Thẩm Diễn hồi lâu không nói chuyện, nghiêng đầu liếc anh, thấy sắc mặt anh hơi trắng bệch.



Tiểu Lưu tiếp tục kêu thảm, tôi cũng say xe đấy lão đại, sao anh không hỏi em!



Thẩm Diễn hơi nhíu mày, lắc đầu nói: “Không sao, tôi chỉ đang nghĩ, Chu Lâm sẽ đặt quả bom ở nơi nào.”



“Cầu lớn mở cửa 24 giờ, muốn đặt bom mà không làm người khác chú ý, cách tốt nhất, chính là đường đường chính chính đi vào.” Triển Phong vừa vượt xe, vừa rảnh rỗi gõ vô lăng: “Lưu, gọi điện cho công ty Hồng Vận hỏi thử, gần đây có nhận công việc tu sửa cầu lớn Hải Hồng không.”



Anh ta nói xong, lại dặn Thẩm Diễn: “Say xe thì chỉnh hạ ghế ra sau. Bây giờ thời gian rất quý báu, không thể giảm tốc độ được.”



Thẩm Diễn: “Không sao, không cần giảm đâu. Tôi không yếu ớt thế, đến cầu lớn tháo bom càng sớm càng tốt.”



Tiểu Lưu ở ghế sau đã choáng váng cực kỳ bi thảm. Cậu ta lặng lẽ dựa ra sau, bắt đầu gọi điện thoại.



Mười phút sau.



Tiểu Lưu: “Lão đại, công ty Hồng Vận trả lời. Sáng hôm qua, có một tổ nhân viên kỹ thuật tiến hành kiểm tra và tu sửa ốc vít cố định trên cầu lớn Hải Hồng. Chu Lâm cũng là một thành viên trong đó! Hơn nữa Chu Lâm chịu trách nhiệm đoạn giữa cầu, cũng chính là vị trí cao nhất của cầu.”



Ánh mắt Triển Phong hơi trầm xuống, tựa hồ khẽ cười: “Được.”



18:25



Triển Phong lái xe cảnh sát lên cầu lớn Hải Hồng. Sau khi dừng xe, anh ta gấp rút mở cửa chạy xuống, mấy xe cảnh sát theo sát phía sau cũng lần lượt dừng lại. Những người ở trong xe xung quanh bỗng nhìn thấy các chuyên gia gỡ mìn vũ trang đầy đủ xuất hiện thì kinh ngạc không thôi, nhao nhao giảm tốc độ xe, có người đã lấy điện thoại bắt đầu chụp ảnh.



“Kéo dây phong tỏa, sơ tán dân chúng, số còn lại đi theo lên đó!”



Thẩm Diễn chạy theo anh ta đến đoạn giữa cầu. Đây là điểm cao nhất của cầu lớn Hải Hồng, ngước mắt trông ra, nước biển xanh thẳm, ánh nắng hoàng hôn phản chiếu trên mặt biển, sóng biển ánh lên màu vàng óng ánh.



“Toàn bộ thân cầu dài 1825 mét, đoạn cầu chính cao gần 300 mét, hai bên có sáu làn xe.” Tiểu Lưu khom lưng nhìn số liệu chi tiết ghi trên thân cầu, vừa đọc xong bỗng giật mình: “Nếu như vào giờ cao điểm, thân cầu bị sụp xuống, thế những chiếc xe kia. . .”



Mọi người cũng biết nếu như bọn họ không chạy đến kịp thời, cầu lớn Hải Hồng sụp nổ sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào, bất giác ai nấy đều toát mồ hôi lạnh, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ hãi.



Chuyên gia gỡ mìn đã xác định vị trí của bom, đang tập trung cao độ cố gắng tháo bỏ. Thẩm Diễn không giúp được gì, đứng ở một bên lẳng lặng nhìn. Gió mạnh trên cầu thổi áo anh bay phấp phới, mái tóc đen mềm mại cũng bị gió thổi tung, sắc mặt càng tái nhợt, theo kiểu anh tuấn u sầu.



“Cầm lấy.” Anh đang thất thần, chợt nghe thấy giọng Triển Phong bên tai. Anh quay sang nhìn, Triển Phong đang đưa chai nước khoáng cho anh.



Triển Phong nói: “Uống hớp nước đi, thả lỏng một chút, say xe còn lên đây hóng gió biển, rất dễ bị bệnh.”



Thẩm Diễn nhận ý tốt của anh ta, không nói thêm gì. Anh cầm chai nước, xoay lưng với hướng gió, uống một ngụm.



Nước mát chảy vào miệng, thoắt cái đã giải khát cổ họng đang khô. Vừa rồi anh say xe nên khó chịu, nhưng giờ đỡ hơn nhiều rồi.



“Nếu chuyên gia gỡ mìn đã ở đây thì cầu lớn cũng an toàn rồi, nhưng tôi vẫn không yên lòng về Chu Lâm.” Thẩm Diễn đã đỡ hơn, cau mày đứng cạnh Triển Phong nói: “Cô ta không giống người chỉ có một kế hoạch, chờ đến khi phát hiện cầu lớn bị phong tỏa, cô ta sẽ hiểu ngay. Nếu cô ta còn đặt bom khác ở trên người, vậy thì nguy rồi.”



Triển Phong nói: “Có lý, cậu ở đây đợi. Tôi dẫn người đi ngăn xe đưa đón kia lại.”



Thẩm Diễn: “Tôi đi với anh.”



Triển Phong nhíu mày: “Cậu vừa mới bị say xe đó, quên à? Thương vừa lành đã quên đau.”



“Đau thì cũng là tôi đau, tôi có khuynh hướng tự ngược, không cần lo cho tôi.” Nói xong, anh chạy đến cạnh xe, mở cửa ngồi lên, thờ ơ nhìn Triển Phong, “Đi thôi.”

Nguồn : Vietwriter.vn

Triển Phong nhìn anh chốc lát, bỗng nhiên cười nói: “Đi xuống!”



Thẩm Diễn cau mày: “Đừng chậm trễ thời gian.”



“Không phải chậm trễ thời gian, mà là không thể lái chiếc đó.” Ánh mắt Triển Phong liếc nhìn đoàn xe đang dừng ngoài dây phong tỏa, tựa hồ đang tìm một chiếc thích hợp, môi khẽ nhếch tỏ vẻ bất cần: “Tôi muốn đi lừa bịp, lái xe cảnh sát thì sao làm được.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom