• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 34 - Chương 34CÂY GẬY PHÉP THUẬT

Triển Phong bỗng chốc tìm được một chiếc việt dã màu đen. Anh ta bước tới cho chủ xe nhìn thẻ cảnh sát, nói “Dùng để phá án” liền mời chủ xe xuống. Có lẽ đối phương chưa từng nói chuyện với cảnh sát, nên đực mặt ra, chỉ ngơ ngác gật đầu, ngu ngơ đứng bên đường, nhìn bọn họ ngang nhiên rời đi.



Đại Lý ngồi cùng một cảnh sát hình sự khác ở ghế sau. Người này cũng là người cao to cơ bắp cường tráng, Triển Phong vừa lái xe vừa nói: “Rất có thể trên người cô ta còn có bom hoặc những loại vũ khí khác, lát nữa cậu ở trong xe, chúng tôi sẽ xuống giải quyết.”



Thẩm Diễn nghe được anh ta đang nói chuyện với mình, cau mày từ chối: “Tôi biết bắn súng, cho tôi một cây súng.”



Triển Phong quả quyết nói: “Không được, cậu là nhân viên ngoài biên chế, đừng nghĩ đến súng.”



“Cảm xúc của cô ta chắc chắn rất kích động. Nếu các anh có một giây sai sót, sẽ dẫn đến cái chết của toàn bộ người trên xe.” Thẩm Diễn không chịu từ bỏ, vẫn tranh thủ: “Tôi đi với anh qua đấy không phải để ngủ trên xe. Để tôi đi cùng, nếu phát sinh chuyện gì, tôi có thể nói chuyện với cô ta.”



Triển Phong nhíu mày, mím chặt môi, tay cầm vô lăng âm thầm dùng lực.



“Lát nữa tại hiện trường có thể sẽ rất hỗn loạn. Nếu cậu muốn đi, ba người chúng tôi cũng không rảnh bảo vệ cậu.”



Thẩm Diễn nói: “Không cần các anh bảo vệ, không có súng cũng không sao. Anh đã thấy qua thân thủ của tôi, không vướng chân các anh.”



Triển Phong không nói gì, đôi mắt như chim ưng lạnh lùng nhìn về phía trước, chợt nghe Đại Lý ở phía sau la lên: “Lão đại, chiếc xe buýt màu trắng đó hơi giống xe ca của công ty Hồng Vận! Thấy không rõ số đuôi, nếu là 539 thì chính là nó!”



Thẩm Diễn ngẩng đầu nhìn, quả nhiên cách đó không xa có một chiếc xe buýt màu trắng chậm rãi chạy tới. Khi khoảng cách được rút ngắn, có thể thấy mờ mờ đuôi biển số xe là con số “9” to.



Chính là chiếc xe này!



Triển Phong âm trầm, giẫm mạnh chân ga, động cơ vang trầm, gầm thét lao thẳng về xe ca ở phía trước.



Xe lao nhanh như gió, bánh xe ma sát với mặt đất tạo ra tiếng vang thật lớn.



Khoảng cách này, tốc độ này, nếu như đâm trực diện, xe buýt sẽ trực tiếp cán qua đây.



Không phải nói quá, tính mạng của bọn họ trong chiếc xe này đều nằm trong tay Triển Phong.



Nhưng không một ai kêu ngừng.



“Ngồi vững.”



Triển Phong chỉ nói hai chữ, xe buýt đã gần ngay trước mắt, tiếng còi xe dồn dập cùng động cơ nổ vang làm màng nhĩ chấn động. Dưới ánh hoàng hôn, ánh đèn pha của xe buýt chớp nháy tạo thành đường sáng bạc lóa mắt, lạnh lẽo lóe sáng trước mắt bọn họ.



Thẩm Diễn ngưng thở, lạnh lùng nhìn hết thảy sự việc diễn ra.



Dường như tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, bên tai thấp thoáng tiếng gọi khẽ của Đại Lý. Đôi mắt bị hình ảnh vặn vẹo chói mắt lướt qua làm thất thần, nhưng cũng chỉ trong tích tắc.



Xe việt dã cua gấp, trượt ngang sang bên với tốc độ sánh ngang với cú drift đua xe, vừa lúc tránh xe buýt đang giảm tốc đột ngột. Khoảng cách giữa hai chiếc xe chỉ cách mấy li, nếu mắc phải bất kỳ sai sót rất nhỏ, thì kết quả hiện tại khác một trời một vực.



Đại Lý nặng nề thở dốc, cảm thán: “Mẹ ơi...”



Đồng thời thở phào một hơi còn có tài xế xe buýt. Bác tài hùng hổ bước xuống xe, xắn tay áo như muốn đánh nhau.



Triển Phong tắt động cơ, đưa mắt ra hiệu với anh cảnh sát hình sự trên xe: “Ổn định tài xế, chứng minh thân phận, kêu ông ấy bảo toàn bộ người trên xe xuống xe hết!”



Cảnh sát hình sự đẩy cửa chạy xuống, trước khi tài xế nổi đóa thì ngăn ông ấy qua một bên. Thẩm Diễn thấy rõ vẻ mặt tài xế biến đổi, đầu tiên nửa tin nửa ngờ nhìn xe bọn họ, sau khi thấy vật trong tay đối phương thì ông ấy chuyển từ tức giận cực kỳ thành khiếp sợ cực điểm, vội vàng chạy lên xe.



Thẩm Diễn xuống xe, một trước một sau đứng cạnh xe với Triển Phong. Anh nhìn đăm đăm xe buýt đằng trước.



Khi cửa xe buýt mở ra, Triển Phong hơi nghiêng người, chặn anh ra sau, nói khẽ: “Cẩn thận.”



Người trong xe nối tiếp nhau bước xuống, phần lớn đều phẫn nộ hùng hùng hổ hổ. Thẩm Diễn đứng ở khoảng cách chưa đến hai mét, có thể thấy rõ biểu hiện rất nhỏ trên mặt mỗi người, nhưng khi cửa xe đóng lại, sắc mặt anh đột nhiên biến đổi.



“Không có Chu Lâm.”



Ánh mắt Triển Phong tối lại, đi thẳng tới trước mặt tài xế chất vấn: “Chu Lâm đâu?”



Tài xế bị dọa sợ run rẩy, lắp bắp nói: “Cô ta cô ta cô ta... Tôi không biết... Nhưng lúc qua trạm thu phí, có vài người đã xuống xe...”



“Tại sao lại xuống xe giữa đường?”



“Người tại trạm thu phí nói, hình như cầu lớn Hải Hồng bị phong tỏa, kêu chúng tôi vòng đường khác...” Vẻ mặt tài xế như sắp khóc, hai chân sắp nhũn ra: “Đồng chí cảnh sát, xe chúng tôi có bom đúng không? Làm sao đây?”



Thẩm Diễn nghe thế lập tức trở về xe, lại bị Triển Phong ấn chặt bả vai, ánh mắt anh ta lạnh lùng sắc như dao găm: “Ở lại giải quyết hậu quả, tôi đuổi theo!”



Triển Phong không đợi Thẩm Diễn trả lời, đã chạy về xe việt dã với Đại Lý. Xe vừa khởi động, lui mạnh về sau hơn nửa mét, rồi quẹo gấp, chỉ trong vài giây, đã biến khỏi tầm mắt mọi người. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



Thẩm Diễn hít một hơi thật sâu, bất giác lòng bàn tay đổ tầng mồ hôi mỏng.



Những người xuống xe, lúc nghe tài xế nói về bom, nháy mắt như ong vỡ tổ, nháo nhào hoảng loạn la to. Một số người còn vọt ra đường chặn xe. Cảnh sát hình sự nói chuyện với tài xế cũng thuộc đội tháo bom, hiện đã lên xe kiểm tra. Thẩm Diễn đứng ngoài, đang muốn lên xe hỗ trợ, chợt nghe thấy giọng trẻ con vừa thánh thót lại vừa chói tai kề bên.



“Không… được… không được đụng. Chị đã nói rồi, lúc thấy cầu lớn, con mới được buông tay.”



Thẩm Diễn khẽ nhướn mày.



Anh quay đầu nhìn sang, một cô bé chừng năm sáu tuổi đang nói chuyện với mẹ. Cô bé cố chấp giữ chặt một vật trong tay, như đang cầm bảo bối không chịu buông tay.



“Phỉ Phỉ, sao con không nghe lời thế...” Mẹ cô bé hết cách, đứng ở bên cạnh, kiên nhẫn dỗ dành, “Con cứ giữ chặt không buông, tay sẽ mỏi đấy, mẹ cầm giúp con nhé.”



“Con… không…”



Thẩm Diễn đi tới trước, ngồi xổm bên cạnh cô bé, mỉm cười trìu mến với cô bé, nụ cười ấm áp như nắng mùa đông: “Em gái, trong tay em cầm gì đấy, tại sao không chịu đưa cho mẹ?”



Phỉ Phỉ nhìn anh, chớp đôi mắt to long lanh, bỗng nhiên khẽ cười, lắc đầu nhăn nhó nói: “Không được, đây là bí mật của em với chị Lâm Lâm, không thể nói cho anh biết.”



“Chị Lâm Lâm cũng là bạn tốt của anh. Nếu thế thì chúng ta cũng là bạn tốt của nhau.” Thẩm Diễn cười nói: “Giữa bạn tốt với nhau thì không có bí mật, chúng ta phải biết chia sẻ, đúng không nào?”



Phỉ Phỉ hình như bị thuyết phục, nghiêng đầu nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc gật đầu nói: “Được rồi, thế em chỉ nói cho mình anh biết thôi đấy. Trong tay em, là cây gậy phép thuật của nàng tiên!”



“Cây gậy phép thuật?”



Phỉ Phỉ cười đắc ý, thì thầm vào tai Thẩm Diễn: “Chị Lâm Lâm nói cho em biết, lúc nhìn thấy cầu lớn chỉ cần buông tay ra, em sẽ biến ra rất nhiều pháo hoa!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom