Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35 - Chương 35CÙNG CHA KHÁC MẸ
Thẩm Diễn nghe xong, trong lòng đột nhiên nặng trĩu, đưa mắt nhìn món đồ Phỉ Phỉ đang nắm chặt trong tay. Ngón cái mập mạp trắng hồng luôn đè chặt trên đó, bởi vì bàn tay quá nhỏ, giữa các ngón tay còn lộ ra vỏ nhựa màu đen.
Anh nhanh chóng nhẩm tính khoảng cách từ đây đến cầu lớn, âm thầm thở phào, sau đó cười nói: “Phỉ Phỉ, anh làm ảo thuật cho em có được không?”
Phỉ Phỉ sáng mắt: “Ảo thuật? Được ạ, được ạ.”
Thẩm Diễn giơ tay trái nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phỉ Phỉ, đầu ngón tay di chuyển đến vị trí ngón cái của cô bé, tay phải lướt nhẹ trước mắt cô bé, rồi mở ra: “Em xem đây là gì?”
Lòng bàn tay trắng nõn xuất hiện viên kẹo hình thỏ hồng đẹp mắt. Phỉ Phỉ cười khanh khách, vỗ tay nói: “Con thỏ nhỏ, là con thỏ nhỏ.”
Nhân lúc cô bé bị phân tán sự chú ý mà nhấc ngón tay lên, ngón cái của Thẩm Diễn lập tức đè lên công tắc của máy kiểm soát. Anh đưa viên kẹo cho Phỉ Phỉ, giọng ôn hòa: “Chị Lâm Lâm mới vừa rồi gọi điện cho anh, nói nàng tiên hôm nay rất bận, không thể bắn pháo hoa, lần sau mình chơi gậy phép thuật có được không? Anh phải trả nó lại cho chị Lâm Lâm.”
Phỉ Phỉ nắm viên kẹo hình con thỏ, yêu thích không buông tay, ngoan ngoãn gật đầu.
Mẹ cô bé cười nói xin lỗi: “Phiền anh quá, phải nhờ anh dỗ dành nó...”
Thẩm Diễn lắc đầu, lúc này cảnh sát hình sự của đội tháo bom cũng bước xuống, nhìn thấy đồ vật trong tay Thẩm Diễn sợ hết hồn, hỏi: “Đây là cái gì? Tôi đã kiểm tra rồi, không thấy bom trên xe.”
“Chắc là máy kiểm soát của quả bom trên cầu lớn. Tôi đã tính toán khoảng cách, nơi này cách cầu lớn 5 kilomet, cảm ứng không tới, nhưng cũng không thể xem thường.” Thẩm Diễn vẫn ấn chặt ngón cái xuống máy kiểm soát, khẽ mở bốn ngón tay còn lại ra, cho đối phương xem: “Vẫn nên trực tiếp tháo bỏ nút bảo hiểm.”
“Chuyện nhỏ, máy kiểm soát này không phức tạp, là đồ tự chế, gỡ bỏ sợi dây này là được.” Cảnh sát hình sự khom lưng, động tác thoăn thoắt hí hoáy hai cái, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói: “Xong rồi, buông tay nào.”
Một con ốc vít gỉ sắt rơi xuống, dây điện lò xo đột ngột bung ra ở phía dưới máy kiểm soát, chứng tỏ nguy cơ cuối cùng cũng đã được loại trừ.
Thẩm Diễn mới cất kĩ máy kiểm soát xong, điện thoại liền vang lên, là Đại Lý gọi đến, nhưng người lên tiếng là Triển Phong.
“Bắt được rồi, bên cậu thế nào?” Giọng anh ta trầm thấp, vững vàng, nghe không ra điều gì khác thường.
Thẩm Diễn thở phào một hơi, nói: “Không sao, trên xe không có bom, nhưng tìm được máy kiểm soát bom trong tay một đứa bé, đã gỡ bỏ rồi.”
“Tốt, chờ ở đó đi, chúng tôi qua ngay.” Âm thanh bên Triển Phong hơi ồn ào, loáng thoáng nghe thấy Đại Lý nói chảy máu gì đó. Trong lòng Thẩm Diễn nặng nề.
“Anh bị thương?”
Triển Phong thờ ơ nói không sao rồi cúp điện thoại, tiếng vang tút tút liên hồi. Lúc này đám người bắt đầu bàn tán xôn xao về bom, mọi người như ong vỡ tổ, cảnh sát hình sự của tổ chuyên án bị vây quanh, hiện trường hỗn loạn, gần như sắp không khống chế nổi.
Thẩm Diễn không rảnh suy nghĩ những chuyện khác, chỉ có thể vỗ về những nhân viên này trước, lúc xe việt dã của Triển Phong tới, tình hình hiện trường mới được ổn định
“Theo tôi đi trả xe, sau đó về đội, tranh thủ thẩm vấn.” Triển Phong hạ cửa kính xe xuống, bảo Thẩm Diễn lên xe.
Anh liếc thấy cánh tay phải của Triển Phong quấn băng sơ sài, giọng căng thẳng: “Sao lại bị vậy?”
“Lúc bắt cô ta, bị cửa kính xe taxi quệt phải, chuyện nhỏ thôi, vết thương bé tí.” Triển Phong hời hợt nói, lắc cánh tay tỏ vẻ vết thương chẳng là gì: “May mà bắt được, trên người quấn đầy thuốc nổ. Cô ta hay tin cầu lớn Hải Hồng cần sửa chữa, liền biết bom đã bị gỡ bỏ, định quay về nổ công ty.”
Thẩm Diễn thử tưởng tượng hình ảnh kia, lại nhìn phía băng vải, thầm nghĩ chắc là vết cắt bình thường, liền yên tâm: “Các anh chặn được cô ta ở giữa đường à?”
Triển Phong gật đầu: “Tài xế taxi nhìn ra cô ta có gì đó không đúng, dọc đường đi không dám chạy quá nhanh, cho chúng tôi thời gian truy bắt. Lúc bắt được người, đội tăng viện cũng kịp đến, nên bọn họ áp giải người về đội trước.”
Anh ta vỗ thật mạnh lên tay lái, giọng sung sướng hả hê: “Nhân chứng vật chứng đều đủ, lần này cô ta có mà chạy đằng trời!”
Trời dần tối, càng gần cầu lớn, đám người ồn ào ở phía trước vẫn chưa tản đi, cách một kính xe cũng có thể nghe thấy tiếng còi xe hơi cùng âm thanh ầm ĩ của người đi đường.
Tối nay, câu chuyện trà dư tửu hậu của mọi người vô cùng thống nhất, rồi qua vài ngày, bọn họ sẽ quên chuyện này, dường như nó chỉ là việc vặt hằng ngày không đáng để ý, biến mất trong gió.
Thẩm Diễn nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt dần trở nên mông lung, khóe môi khẽ mỉm cười như trút được gánh nặng.
Bọn họ trả lại xe cho chủ xe, lúc lái xe cảnh sát trở về cục thì trời đã hoàn toàn tối đen. Vừa thấy bọn họ, Tiểu Lưu nói ngay, bất kể thẩm vấn thế nào, Chu Lâm cũng không chịu trả lời bất kỳ câu hỏi gì trừ một câu “Tôi nhận tội”.
Thẩm Diễn đi đến cửa kính ngoài phòng thẩm vấn, thấy Chu Lâm ngồi ngẩng đầu, hai mắt ngơ ngác nhìn trần nhà, vẻ mặt đờ đẫn vô hồn.
Bộ dạng này làm anh nghĩ đến cái đêm Tôn Hồng Nhị ôm gối khóc ở ngoài khu chung cư Y Lan.
Hai người bọn họ vốn có nhiều điểm tương tự, ngay cả lựa chọn phản bội đối phương cũng giống nhau như đúc.
Thẩm Diễn đẩy cửa đi vào, nói mấy câu với cậu cảnh sát thẩm vấn, đợi người nọ đi rồi, anh ngồi xuống nói: “Có muốn nói chuyện không?”
Chu Lâm giật giật mí mắt, liếc anh, lúc thấy là Thẩm Diễn, cô ta ngây ngốc: “Là anh...”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Cô ta hốt hoảng hai ba giây, sau đó thu hồi tầm mắt, lãnh đạm nói: “Các anh rất thông minh, phá bỏ kế hoạch hoàn mỹ tôi đã bố trí từng cái một, thua trên tay các anh, tôi cũng không có gì để nói. Tôi đã nhận tội, những chuyện khác tôi cũng không muốn nói nữa, cho dù tôi không nói rõ chi tiết gây án thì các anh cũng có thể định tội của tôi mà.”
“Tôi đến tìm cô, không phải vì lấy khẩu cung, chỉ muốn nói chuyện với cô một lát.” Thẩm Diễn nói chậm lại, hai tay tùy ý thong dong đặt trên đùi: “Cô trăm phương nghìn kế thiết kế cái bẫy nhiều năm thế này, chính là muốn chúng tôi tin rằng tội phạm là Tôn Hồng Nhị, cô hận cô ta như vậy sao?”
Chu Lâm khẽ run, ánh mắt cực kỳ phức tạp, nhưng sau đó cố gắng bình tĩnh: “Tôi không muốn nói chuyện.”
Thẩm Diễn nói: “Cô dùng mười tám năm, để Tôn Hồng Nhị biến thành cái bóng y hệt cô, làm công cụ trả thù của cô. Thậm chí sau khi chúng tôi hoài nghi cô ta, cô cố ý để lại đầu mối ở nhà cô ta để lừa dối chúng tôi, Chu Lâm, cô không cảm thấy cô ta rất đáng thương sao?”
Lời của anh như con dao găm, tàn nhẫn vạch ra vết thương Chu Lâm đang cố gắng bình phục. Cô ta bị kích thích, ngẩng phắt đầu lên, giọng kích động: “Cô ta đáng thương? Cô ta có cái gì đáng thương! Cô ta vốn chẳng bằng tôi, chỉ xứng làm cái bóng của tôi, dựa vào đâu cô ta có gia đình đầy đủ? Dựa vào đâu mà cả Vĩ Hàng cũng thương cô ta? Dựa vào đâu... Dựa vào đâu cô ta có thể đường đường chính chính mang họ Tôn?!”
Cô ta càng nói càng không thể khống chế được cảm xúc của mình, nói đến câu sau cùng, cơ hồ gào thét thành tiếng tan nát cõi lòng.
Những lời này như bị đè nén tận sâu trong lòng cô ta, hành hạ cô ta khổ không thể tả, lúc trước vì toàn bộ kế hoạch, cô ta chỉ có thể chịu đựng...
Mà hiện tại, tất cả đã kết thúc, cô ta không còn bất kỳ gánh nặng nào nữa, rốt cuộc cũng có thể nói hết ra những tức giận và thống hận này.
Thẩm Diễn không đáp lại sự kích động của cô ta, tựa hồ hết thảy đều nằm trong kế hoạch của anh. Anh thong thả xoay bút máy trong tay, rồi bỗng nhiên dừng lại, đầu bút gõ gõ mép bàn, chậm rãi nói: “Xem ra tôi đoán không sai, Tôn Hồng Nhị chính là chị cùng cha khác mẹ với cô.”
Chu Lâm uể oải tựa vào ghế, lồng ngực dồn dập phập phồng. Vẻ mặt cô ta quái dị, nhìn Thẩm Diễn khẽ nói một câu: “Anh nói rất đúng, hơn nữa, tôi hận cô ta tận xương tủy.”
Anh nhanh chóng nhẩm tính khoảng cách từ đây đến cầu lớn, âm thầm thở phào, sau đó cười nói: “Phỉ Phỉ, anh làm ảo thuật cho em có được không?”
Phỉ Phỉ sáng mắt: “Ảo thuật? Được ạ, được ạ.”
Thẩm Diễn giơ tay trái nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phỉ Phỉ, đầu ngón tay di chuyển đến vị trí ngón cái của cô bé, tay phải lướt nhẹ trước mắt cô bé, rồi mở ra: “Em xem đây là gì?”
Lòng bàn tay trắng nõn xuất hiện viên kẹo hình thỏ hồng đẹp mắt. Phỉ Phỉ cười khanh khách, vỗ tay nói: “Con thỏ nhỏ, là con thỏ nhỏ.”
Nhân lúc cô bé bị phân tán sự chú ý mà nhấc ngón tay lên, ngón cái của Thẩm Diễn lập tức đè lên công tắc của máy kiểm soát. Anh đưa viên kẹo cho Phỉ Phỉ, giọng ôn hòa: “Chị Lâm Lâm mới vừa rồi gọi điện cho anh, nói nàng tiên hôm nay rất bận, không thể bắn pháo hoa, lần sau mình chơi gậy phép thuật có được không? Anh phải trả nó lại cho chị Lâm Lâm.”
Phỉ Phỉ nắm viên kẹo hình con thỏ, yêu thích không buông tay, ngoan ngoãn gật đầu.
Mẹ cô bé cười nói xin lỗi: “Phiền anh quá, phải nhờ anh dỗ dành nó...”
Thẩm Diễn lắc đầu, lúc này cảnh sát hình sự của đội tháo bom cũng bước xuống, nhìn thấy đồ vật trong tay Thẩm Diễn sợ hết hồn, hỏi: “Đây là cái gì? Tôi đã kiểm tra rồi, không thấy bom trên xe.”
“Chắc là máy kiểm soát của quả bom trên cầu lớn. Tôi đã tính toán khoảng cách, nơi này cách cầu lớn 5 kilomet, cảm ứng không tới, nhưng cũng không thể xem thường.” Thẩm Diễn vẫn ấn chặt ngón cái xuống máy kiểm soát, khẽ mở bốn ngón tay còn lại ra, cho đối phương xem: “Vẫn nên trực tiếp tháo bỏ nút bảo hiểm.”
“Chuyện nhỏ, máy kiểm soát này không phức tạp, là đồ tự chế, gỡ bỏ sợi dây này là được.” Cảnh sát hình sự khom lưng, động tác thoăn thoắt hí hoáy hai cái, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói: “Xong rồi, buông tay nào.”
Một con ốc vít gỉ sắt rơi xuống, dây điện lò xo đột ngột bung ra ở phía dưới máy kiểm soát, chứng tỏ nguy cơ cuối cùng cũng đã được loại trừ.
Thẩm Diễn mới cất kĩ máy kiểm soát xong, điện thoại liền vang lên, là Đại Lý gọi đến, nhưng người lên tiếng là Triển Phong.
“Bắt được rồi, bên cậu thế nào?” Giọng anh ta trầm thấp, vững vàng, nghe không ra điều gì khác thường.
Thẩm Diễn thở phào một hơi, nói: “Không sao, trên xe không có bom, nhưng tìm được máy kiểm soát bom trong tay một đứa bé, đã gỡ bỏ rồi.”
“Tốt, chờ ở đó đi, chúng tôi qua ngay.” Âm thanh bên Triển Phong hơi ồn ào, loáng thoáng nghe thấy Đại Lý nói chảy máu gì đó. Trong lòng Thẩm Diễn nặng nề.
“Anh bị thương?”
Triển Phong thờ ơ nói không sao rồi cúp điện thoại, tiếng vang tút tút liên hồi. Lúc này đám người bắt đầu bàn tán xôn xao về bom, mọi người như ong vỡ tổ, cảnh sát hình sự của tổ chuyên án bị vây quanh, hiện trường hỗn loạn, gần như sắp không khống chế nổi.
Thẩm Diễn không rảnh suy nghĩ những chuyện khác, chỉ có thể vỗ về những nhân viên này trước, lúc xe việt dã của Triển Phong tới, tình hình hiện trường mới được ổn định
“Theo tôi đi trả xe, sau đó về đội, tranh thủ thẩm vấn.” Triển Phong hạ cửa kính xe xuống, bảo Thẩm Diễn lên xe.
Anh liếc thấy cánh tay phải của Triển Phong quấn băng sơ sài, giọng căng thẳng: “Sao lại bị vậy?”
“Lúc bắt cô ta, bị cửa kính xe taxi quệt phải, chuyện nhỏ thôi, vết thương bé tí.” Triển Phong hời hợt nói, lắc cánh tay tỏ vẻ vết thương chẳng là gì: “May mà bắt được, trên người quấn đầy thuốc nổ. Cô ta hay tin cầu lớn Hải Hồng cần sửa chữa, liền biết bom đã bị gỡ bỏ, định quay về nổ công ty.”
Thẩm Diễn thử tưởng tượng hình ảnh kia, lại nhìn phía băng vải, thầm nghĩ chắc là vết cắt bình thường, liền yên tâm: “Các anh chặn được cô ta ở giữa đường à?”
Triển Phong gật đầu: “Tài xế taxi nhìn ra cô ta có gì đó không đúng, dọc đường đi không dám chạy quá nhanh, cho chúng tôi thời gian truy bắt. Lúc bắt được người, đội tăng viện cũng kịp đến, nên bọn họ áp giải người về đội trước.”
Anh ta vỗ thật mạnh lên tay lái, giọng sung sướng hả hê: “Nhân chứng vật chứng đều đủ, lần này cô ta có mà chạy đằng trời!”
Trời dần tối, càng gần cầu lớn, đám người ồn ào ở phía trước vẫn chưa tản đi, cách một kính xe cũng có thể nghe thấy tiếng còi xe hơi cùng âm thanh ầm ĩ của người đi đường.
Tối nay, câu chuyện trà dư tửu hậu của mọi người vô cùng thống nhất, rồi qua vài ngày, bọn họ sẽ quên chuyện này, dường như nó chỉ là việc vặt hằng ngày không đáng để ý, biến mất trong gió.
Thẩm Diễn nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt dần trở nên mông lung, khóe môi khẽ mỉm cười như trút được gánh nặng.
Bọn họ trả lại xe cho chủ xe, lúc lái xe cảnh sát trở về cục thì trời đã hoàn toàn tối đen. Vừa thấy bọn họ, Tiểu Lưu nói ngay, bất kể thẩm vấn thế nào, Chu Lâm cũng không chịu trả lời bất kỳ câu hỏi gì trừ một câu “Tôi nhận tội”.
Thẩm Diễn đi đến cửa kính ngoài phòng thẩm vấn, thấy Chu Lâm ngồi ngẩng đầu, hai mắt ngơ ngác nhìn trần nhà, vẻ mặt đờ đẫn vô hồn.
Bộ dạng này làm anh nghĩ đến cái đêm Tôn Hồng Nhị ôm gối khóc ở ngoài khu chung cư Y Lan.
Hai người bọn họ vốn có nhiều điểm tương tự, ngay cả lựa chọn phản bội đối phương cũng giống nhau như đúc.
Thẩm Diễn đẩy cửa đi vào, nói mấy câu với cậu cảnh sát thẩm vấn, đợi người nọ đi rồi, anh ngồi xuống nói: “Có muốn nói chuyện không?”
Chu Lâm giật giật mí mắt, liếc anh, lúc thấy là Thẩm Diễn, cô ta ngây ngốc: “Là anh...”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Cô ta hốt hoảng hai ba giây, sau đó thu hồi tầm mắt, lãnh đạm nói: “Các anh rất thông minh, phá bỏ kế hoạch hoàn mỹ tôi đã bố trí từng cái một, thua trên tay các anh, tôi cũng không có gì để nói. Tôi đã nhận tội, những chuyện khác tôi cũng không muốn nói nữa, cho dù tôi không nói rõ chi tiết gây án thì các anh cũng có thể định tội của tôi mà.”
“Tôi đến tìm cô, không phải vì lấy khẩu cung, chỉ muốn nói chuyện với cô một lát.” Thẩm Diễn nói chậm lại, hai tay tùy ý thong dong đặt trên đùi: “Cô trăm phương nghìn kế thiết kế cái bẫy nhiều năm thế này, chính là muốn chúng tôi tin rằng tội phạm là Tôn Hồng Nhị, cô hận cô ta như vậy sao?”
Chu Lâm khẽ run, ánh mắt cực kỳ phức tạp, nhưng sau đó cố gắng bình tĩnh: “Tôi không muốn nói chuyện.”
Thẩm Diễn nói: “Cô dùng mười tám năm, để Tôn Hồng Nhị biến thành cái bóng y hệt cô, làm công cụ trả thù của cô. Thậm chí sau khi chúng tôi hoài nghi cô ta, cô cố ý để lại đầu mối ở nhà cô ta để lừa dối chúng tôi, Chu Lâm, cô không cảm thấy cô ta rất đáng thương sao?”
Lời của anh như con dao găm, tàn nhẫn vạch ra vết thương Chu Lâm đang cố gắng bình phục. Cô ta bị kích thích, ngẩng phắt đầu lên, giọng kích động: “Cô ta đáng thương? Cô ta có cái gì đáng thương! Cô ta vốn chẳng bằng tôi, chỉ xứng làm cái bóng của tôi, dựa vào đâu cô ta có gia đình đầy đủ? Dựa vào đâu mà cả Vĩ Hàng cũng thương cô ta? Dựa vào đâu... Dựa vào đâu cô ta có thể đường đường chính chính mang họ Tôn?!”
Cô ta càng nói càng không thể khống chế được cảm xúc của mình, nói đến câu sau cùng, cơ hồ gào thét thành tiếng tan nát cõi lòng.
Những lời này như bị đè nén tận sâu trong lòng cô ta, hành hạ cô ta khổ không thể tả, lúc trước vì toàn bộ kế hoạch, cô ta chỉ có thể chịu đựng...
Mà hiện tại, tất cả đã kết thúc, cô ta không còn bất kỳ gánh nặng nào nữa, rốt cuộc cũng có thể nói hết ra những tức giận và thống hận này.
Thẩm Diễn không đáp lại sự kích động của cô ta, tựa hồ hết thảy đều nằm trong kế hoạch của anh. Anh thong thả xoay bút máy trong tay, rồi bỗng nhiên dừng lại, đầu bút gõ gõ mép bàn, chậm rãi nói: “Xem ra tôi đoán không sai, Tôn Hồng Nhị chính là chị cùng cha khác mẹ với cô.”
Chu Lâm uể oải tựa vào ghế, lồng ngực dồn dập phập phồng. Vẻ mặt cô ta quái dị, nhìn Thẩm Diễn khẽ nói một câu: “Anh nói rất đúng, hơn nữa, tôi hận cô ta tận xương tủy.”
Bình luận facebook