Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36 - Chương 36LỄ CHÚC MỪNG
Thẩm Diễn ra khỏi phòng thẩm vấn, vừa lúc chạm mặt Triển Phong.
“Thế nào rồi?” Triển Phong liếc nhìn tình hình trong phòng thẩm vấn, thờ ơ hỏi.
Thẩm Diễn đáp: “Không có gì, nói chuyện bâng quơ với cô ta. Cô ta cũng có chỗ đáng thương.”
Triển Phong nhíu mày: “Ái chà, thương hoa tiếc ngọc?”
Thẩm Diễn bật cười: “Không phải chuyện như vậy, chỉ có thể nói người đáng thương tất có chỗ đáng hận, anh có nói với Tôn Hồng Nhị bên kia chưa?”
“Nói rồi, không kiểm soát được cảm xúc, đến bây giờ vẫn còn khóc.” Triển Phong dựa vào tường, ánh đèn hắt lên người anh ta nửa sáng nửa tối, lộ ra đường nét trắng ngần tối đen: “Bạn thân nhiều năm lại là chị ruột cùng cha khác mẹ, trăm phương nghìn kế hãm hại mình trở thành tội phạm gây nổ, đoán chừng chuyện này sẽ lên đầu trang tin tức xã hội.”
Thẩm Diễn ừ một tiếng, đưa mắt nhìn Chu Lâm trong phòng thẩm vấn. Cô ta ngồi dựa vào ghế, một tay che ở mắt, không nhúc nhích. Thời gian như dừng lại, kéo dài nhưng lại lặng yên không một tiếng động, qua một hồi lâu sau, bả vai cô ta khe khẽ run.
Sau đó, lại yên lặng.
Vụ án đã được phá, thủ phạm sa lưới, cả phòng làm việc tràn đầy không khí vui mừng.
Triển Phong báo cáo với Vương Mẫn xong, vào phòng nói mọi người: “Đi, đi ăn cơm, ăn mừng thôi.”
“Lão đại vạn tuế!”
Mọi người reo hò hưởng ứng, tiếng hô của Tiểu Lưu và Tiểu Triệu lớn nhất, vẫy đuôi nịnh bợ Triển Phong, mấy người kéo nhau đến quán ăn Tứ Xuyên.
Chịu áp lực lâu như vậy, cuối cùng cũng có kết quả, sau khi Chu Lâm sa lưới, bọn họ bắt đầu tập trung kết án. Vụ án này được trong tỉnh chú ý, lãnh đạo thúc giục báo cáo đủ một ngày ba bữa, mọi người đành phải tăng ca tăng giờ làm việc gấp rút hoàn thành. Nhưng tốt thay kết quả làm mọi người hết sức hài lòng, chiều nay lãnh đạo tỉnh ủy đặc biệt gọi điện thăm hỏi, khiến mọi người đều cảm thấy rất kích động và hưng phấn.
Cuối cùng, chuyện này cũng kết thúc viên mãn.
Trên bàn bày mấy đĩa món nguội, ớt đỏ xanh vàng trộn lẫn hài hòa, kích thích khẩu vị người ăn. Tiểu Lưu bên cạnh không ngừng nuốt nước miếng, đôi mắt trông mong nhìn Triển Phong: “Lão đại, anh mau phát biểu đi, nói vài lời, đừng rèn luyện ý chí của chúng em nữa.”
Triển Phong nâng ly bia, đụng vào cạnh mâm xoay trên bàn, cười nói: “Mọi người vất vả rồi, ăn uống no nê thôi!”
Chỉ mấy chữ như thế làm mọi người náo nức hoan hô, nâng ly uống cạn bia. Thẩm Diễn cũng uống một ly đầy, sau đó buông ly, rót soda cho Triển Phong đang ngồi bên cạnh: “Anh đang bị thương, chỉ nên uống nước.”
Triển Phong xem thường: “Vết thương nhỏ này có là gì, không phải cậu muốn hạ gục tôi trong 30 phút sao?”
Thẩm Diễn nghiêm túc: “Tôi không bắt nạt người bệnh.”
Triển Phong: “Cậu thử xem? Ai bắt nạt ai còn chưa biết đâu!”
Thẩm Diễn: “Ngày tháng còn dài, anh gấp cái gì, sau này sẽ có lúc anh uống đến mức nôn ra mới thôi.”
Triển Phong: “...”
“Lão đại... Thẩm Diễn... các anh cứ lo nói chuyện thế, còn không lo ăn đi.” Miệng Tiểu Lưu căng phồng, dùng đũa đánh nhau với Tiểu Triệu: “Nếu còn không ăn, chúng em sẽ ăn hết... Ê! Cái tên quỷ này! Dám cướp thịt của tôi!”
Nhìn Tiểu Lưu và Tiểu Triệu vì miếng thịt cá đẩy tới xô đi, Thẩm Diễn bật cười, đôi mắt của anh vốn rất đẹp, lúc cười lên lại lấp lánh, sáng trong vô cùng
Cho dù đang ở trong quán ăn Tứ Xuyên ầm ĩ náo nhiệt, anh mặc áo sơ mi quần tây tươm tất, cũng toát ra hương vị sạch sẽ tinh khiết.
Triển Phong vốn nghiến răng liếc nhìn Thẩm Diễn, lại thấy nụ cười bất ngờ của anh, anh ta bỗng nhiên không nổi nóng nữa, lắc lắc ly bia trong tay, nhân tiện uống một hớp. Nguồn : Vietwriter.vn
Ừm... Triển Phong híp mắt, thở hắt ra, nghĩ thầm cũng không khó uống.
Qua ba lượt rượu, mấy người trên bàn đã ngà ngà say, Đại Lý cầm ly loạng choạng đến trước mặt Thẩm Diễn, vỗ vai anh rồi cùng anh nói một tá chuyện anh em huynh đệ dài dòng lê thê, cuối cùng vỗ mạnh ngực mình bảo đảm: “Nếu có vụ án tiếp theo, anh yên tâm... một câu thôi! Tôi lúc nào cũng sẽ nghe anh phân phó!”
Thẩm Diễn mỉm cười, cầm ly bia lên, rót đầy: “Sắp khai giảng rồi, hẳn đã sắp xếp xong xuôi chức vụ cho tôi rồi, sau này nếu có chỗ nào cần tôi hỗ trợ, có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Anh vừa nói xong, không khí vốn náo nhiệt trên bàn đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
Đại Lý ngơ ngác cầm ly, ánh mắt ngu ngơ thoáng cái tỉnh táo như thường.
Tất cả mọi người đều im lặng. Bọn họ suýt nữa quên rằng, Thẩm Diễn là nhân viên ngoài biên chế đến để tạm thời hỗ trợ bọn họ. Vụ án này kết thúc, dĩ nhiên Thẩm Diễn cũng trở về vị trí cũ.
Có lẽ bởi vì bầu không khí trong tổ càng ngày càng hòa hợp, hoặc có lẽ vì mọi người phối hợp càng ngày càng ăn ý, hoặc cũng có lẽ vì trên đường tiếp cận chân tướng, mọi người đã chiếu cố và khích lệ lẫn nhau rất nhiều.
Lát nữa sẽ phải đối diện với giờ phút chia tay, làm người ta thẫn thờ, mùi rượu trộn lẫn, làm đầu óc choáng váng quay cuồng.
Đại Lý vỗ trán, gương mặt hơi đỏ, thở dài nói: “Không ngờ lễ chúc mừng lại là tiệc chia tay.”
Thẩm Diễn cũng im lặng, ngửa đầu uống cạn ly bia, sau đó lại rót đầy, vỗ bàn nói: “Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, tuy buôn bán đã hết, nhưng tình ý vẫn còn, sau này cho dù không còn là cộng sự, các anh vẫn là anh em của Thẩm Diễn tôi.”
Nói xong, anh cạn ly trước. Mấy người Tiểu Lưu thấy thế cũng hào hứng, lần lượt nâng ly, luôn miệng mời rượu Thẩm Diễn.
Mọi người thở dài thở ngắn cảm khái một hồi, sau đó từ từ đổi chủ đề, càng nói lại uống càng nhiều, rốt cuộc họ dần dần say mèm.
Thẩm Diễn và Triển Phong là hai người còn tỉnh táo, vai gánh vác trách nhiệm trọng đại, phải lần lượt đưa các vị này lên xe taxi, còn phải xác nhận từng địa chỉ một với tài xế, vất vả tống đám người này đi rồi, Thẩm Diễn phất phất tay nói: “Tôi cũng đi đây.”
Triển Phong đút tay trong túi quần, miệng ngậm điếu thuốc, dưới ánh đèn đêm thê lương, khuôn mặt anh tuấn nghênh ngang, sắc mặt lười nhác hòa vào sương khói lượn lờ: “Sáng mai không đến nữa à?”
Thẩm Diễn ngẩn người, mới hiểu ra anh ta đang nói đến văn phòng làm việc của tổ chuyên án, suy nghĩ một chút nói: “Không đi nữa, báo cáo cũng viết xong rồi, không có chuyện của tôi nữa.”
Triển Phong gật đầu, vẫy một chiếc taxi, lúc đóng cửa giúp Thẩm Diễn, anh ta khom lưng cách cửa sổ hạ xuống một nửa nói: “Hai ngày nữa có thể tôi sẽ nghỉ phép về tỉnh một chuyến, đợi tôi trở lại rồi liên lạc sau.”
Thẩm Diễn chỉ kịp nói tiếng được, tài xế liền khởi động, đạp chân ga lái xe đi, tốc độ từ từ tăng nhanh, thoáng cái đã không thấy bóng Triển Phong nữa.
Ánh đèn xa hoa sau lưng cùng tiếng ồn huyên náo, tất cả đều hòa vào cảnh đêm.
“Thế nào rồi?” Triển Phong liếc nhìn tình hình trong phòng thẩm vấn, thờ ơ hỏi.
Thẩm Diễn đáp: “Không có gì, nói chuyện bâng quơ với cô ta. Cô ta cũng có chỗ đáng thương.”
Triển Phong nhíu mày: “Ái chà, thương hoa tiếc ngọc?”
Thẩm Diễn bật cười: “Không phải chuyện như vậy, chỉ có thể nói người đáng thương tất có chỗ đáng hận, anh có nói với Tôn Hồng Nhị bên kia chưa?”
“Nói rồi, không kiểm soát được cảm xúc, đến bây giờ vẫn còn khóc.” Triển Phong dựa vào tường, ánh đèn hắt lên người anh ta nửa sáng nửa tối, lộ ra đường nét trắng ngần tối đen: “Bạn thân nhiều năm lại là chị ruột cùng cha khác mẹ, trăm phương nghìn kế hãm hại mình trở thành tội phạm gây nổ, đoán chừng chuyện này sẽ lên đầu trang tin tức xã hội.”
Thẩm Diễn ừ một tiếng, đưa mắt nhìn Chu Lâm trong phòng thẩm vấn. Cô ta ngồi dựa vào ghế, một tay che ở mắt, không nhúc nhích. Thời gian như dừng lại, kéo dài nhưng lại lặng yên không một tiếng động, qua một hồi lâu sau, bả vai cô ta khe khẽ run.
Sau đó, lại yên lặng.
Vụ án đã được phá, thủ phạm sa lưới, cả phòng làm việc tràn đầy không khí vui mừng.
Triển Phong báo cáo với Vương Mẫn xong, vào phòng nói mọi người: “Đi, đi ăn cơm, ăn mừng thôi.”
“Lão đại vạn tuế!”
Mọi người reo hò hưởng ứng, tiếng hô của Tiểu Lưu và Tiểu Triệu lớn nhất, vẫy đuôi nịnh bợ Triển Phong, mấy người kéo nhau đến quán ăn Tứ Xuyên.
Chịu áp lực lâu như vậy, cuối cùng cũng có kết quả, sau khi Chu Lâm sa lưới, bọn họ bắt đầu tập trung kết án. Vụ án này được trong tỉnh chú ý, lãnh đạo thúc giục báo cáo đủ một ngày ba bữa, mọi người đành phải tăng ca tăng giờ làm việc gấp rút hoàn thành. Nhưng tốt thay kết quả làm mọi người hết sức hài lòng, chiều nay lãnh đạo tỉnh ủy đặc biệt gọi điện thăm hỏi, khiến mọi người đều cảm thấy rất kích động và hưng phấn.
Cuối cùng, chuyện này cũng kết thúc viên mãn.
Trên bàn bày mấy đĩa món nguội, ớt đỏ xanh vàng trộn lẫn hài hòa, kích thích khẩu vị người ăn. Tiểu Lưu bên cạnh không ngừng nuốt nước miếng, đôi mắt trông mong nhìn Triển Phong: “Lão đại, anh mau phát biểu đi, nói vài lời, đừng rèn luyện ý chí của chúng em nữa.”
Triển Phong nâng ly bia, đụng vào cạnh mâm xoay trên bàn, cười nói: “Mọi người vất vả rồi, ăn uống no nê thôi!”
Chỉ mấy chữ như thế làm mọi người náo nức hoan hô, nâng ly uống cạn bia. Thẩm Diễn cũng uống một ly đầy, sau đó buông ly, rót soda cho Triển Phong đang ngồi bên cạnh: “Anh đang bị thương, chỉ nên uống nước.”
Triển Phong xem thường: “Vết thương nhỏ này có là gì, không phải cậu muốn hạ gục tôi trong 30 phút sao?”
Thẩm Diễn nghiêm túc: “Tôi không bắt nạt người bệnh.”
Triển Phong: “Cậu thử xem? Ai bắt nạt ai còn chưa biết đâu!”
Thẩm Diễn: “Ngày tháng còn dài, anh gấp cái gì, sau này sẽ có lúc anh uống đến mức nôn ra mới thôi.”
Triển Phong: “...”
“Lão đại... Thẩm Diễn... các anh cứ lo nói chuyện thế, còn không lo ăn đi.” Miệng Tiểu Lưu căng phồng, dùng đũa đánh nhau với Tiểu Triệu: “Nếu còn không ăn, chúng em sẽ ăn hết... Ê! Cái tên quỷ này! Dám cướp thịt của tôi!”
Nhìn Tiểu Lưu và Tiểu Triệu vì miếng thịt cá đẩy tới xô đi, Thẩm Diễn bật cười, đôi mắt của anh vốn rất đẹp, lúc cười lên lại lấp lánh, sáng trong vô cùng
Cho dù đang ở trong quán ăn Tứ Xuyên ầm ĩ náo nhiệt, anh mặc áo sơ mi quần tây tươm tất, cũng toát ra hương vị sạch sẽ tinh khiết.
Triển Phong vốn nghiến răng liếc nhìn Thẩm Diễn, lại thấy nụ cười bất ngờ của anh, anh ta bỗng nhiên không nổi nóng nữa, lắc lắc ly bia trong tay, nhân tiện uống một hớp. Nguồn : Vietwriter.vn
Ừm... Triển Phong híp mắt, thở hắt ra, nghĩ thầm cũng không khó uống.
Qua ba lượt rượu, mấy người trên bàn đã ngà ngà say, Đại Lý cầm ly loạng choạng đến trước mặt Thẩm Diễn, vỗ vai anh rồi cùng anh nói một tá chuyện anh em huynh đệ dài dòng lê thê, cuối cùng vỗ mạnh ngực mình bảo đảm: “Nếu có vụ án tiếp theo, anh yên tâm... một câu thôi! Tôi lúc nào cũng sẽ nghe anh phân phó!”
Thẩm Diễn mỉm cười, cầm ly bia lên, rót đầy: “Sắp khai giảng rồi, hẳn đã sắp xếp xong xuôi chức vụ cho tôi rồi, sau này nếu có chỗ nào cần tôi hỗ trợ, có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Anh vừa nói xong, không khí vốn náo nhiệt trên bàn đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
Đại Lý ngơ ngác cầm ly, ánh mắt ngu ngơ thoáng cái tỉnh táo như thường.
Tất cả mọi người đều im lặng. Bọn họ suýt nữa quên rằng, Thẩm Diễn là nhân viên ngoài biên chế đến để tạm thời hỗ trợ bọn họ. Vụ án này kết thúc, dĩ nhiên Thẩm Diễn cũng trở về vị trí cũ.
Có lẽ bởi vì bầu không khí trong tổ càng ngày càng hòa hợp, hoặc có lẽ vì mọi người phối hợp càng ngày càng ăn ý, hoặc cũng có lẽ vì trên đường tiếp cận chân tướng, mọi người đã chiếu cố và khích lệ lẫn nhau rất nhiều.
Lát nữa sẽ phải đối diện với giờ phút chia tay, làm người ta thẫn thờ, mùi rượu trộn lẫn, làm đầu óc choáng váng quay cuồng.
Đại Lý vỗ trán, gương mặt hơi đỏ, thở dài nói: “Không ngờ lễ chúc mừng lại là tiệc chia tay.”
Thẩm Diễn cũng im lặng, ngửa đầu uống cạn ly bia, sau đó lại rót đầy, vỗ bàn nói: “Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, tuy buôn bán đã hết, nhưng tình ý vẫn còn, sau này cho dù không còn là cộng sự, các anh vẫn là anh em của Thẩm Diễn tôi.”
Nói xong, anh cạn ly trước. Mấy người Tiểu Lưu thấy thế cũng hào hứng, lần lượt nâng ly, luôn miệng mời rượu Thẩm Diễn.
Mọi người thở dài thở ngắn cảm khái một hồi, sau đó từ từ đổi chủ đề, càng nói lại uống càng nhiều, rốt cuộc họ dần dần say mèm.
Thẩm Diễn và Triển Phong là hai người còn tỉnh táo, vai gánh vác trách nhiệm trọng đại, phải lần lượt đưa các vị này lên xe taxi, còn phải xác nhận từng địa chỉ một với tài xế, vất vả tống đám người này đi rồi, Thẩm Diễn phất phất tay nói: “Tôi cũng đi đây.”
Triển Phong đút tay trong túi quần, miệng ngậm điếu thuốc, dưới ánh đèn đêm thê lương, khuôn mặt anh tuấn nghênh ngang, sắc mặt lười nhác hòa vào sương khói lượn lờ: “Sáng mai không đến nữa à?”
Thẩm Diễn ngẩn người, mới hiểu ra anh ta đang nói đến văn phòng làm việc của tổ chuyên án, suy nghĩ một chút nói: “Không đi nữa, báo cáo cũng viết xong rồi, không có chuyện của tôi nữa.”
Triển Phong gật đầu, vẫy một chiếc taxi, lúc đóng cửa giúp Thẩm Diễn, anh ta khom lưng cách cửa sổ hạ xuống một nửa nói: “Hai ngày nữa có thể tôi sẽ nghỉ phép về tỉnh một chuyến, đợi tôi trở lại rồi liên lạc sau.”
Thẩm Diễn chỉ kịp nói tiếng được, tài xế liền khởi động, đạp chân ga lái xe đi, tốc độ từ từ tăng nhanh, thoáng cái đã không thấy bóng Triển Phong nữa.
Ánh đèn xa hoa sau lưng cùng tiếng ồn huyên náo, tất cả đều hòa vào cảnh đêm.
Bình luận facebook