Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37 - Chương 37TÌM KIẾM GIÁO SƯ THẨM
Thẩm Diễn quay lại phòng làm việc, cất tiếng chào hỏi tổ trưởng một câu. Lần này Giáo sư Tần đi trao đổi ở nước ngoài, vừa hay anh lại có ít giờ dạy, coi như nhàn rỗi. Vốn dĩ chiều nay không có tiết của anh, tổ trưởng cũng rất thích thầy giáo mới lịch sự đẹp trai này, nên vung tay phê chuẩn cho anh nghỉ luôn.
Anh nói một tiếng cảm ơn rồi đi ra ngoài, vừa đi đến hành lang đã nhìn thấy Triển Phong. Anh ta đứng dựa vào tường, tay trái đút túi, tay phải vân vê điếu thuốc, cúi đầu định châm lửa thì bị một thầy giáo cản lại: “Ở đây không được hút thuốc, cậu ở khoa nào thế?”
Triển Phong nhíu mày, chưa kịp lên tiếng thì Thẩm Diễn đã bước nhanh đến nói: “Đây là bạn của tôi, ngại quá, anh ta không biết quy định trong trường.”
Đối phương thấy Thẩm Diễn, thái độ lập tức khách sáo hơn, xem chừng định trò chuyện vài câu với Thẩm Diễn.
“Thầy Thẩm, tôi nghe nói anh...”
Thầy giáo này vừa mới mở lời, Triển Phong đã kéo Thẩm Diễn đi lướt qua anh ta, nháy mắt hai người đã biến mất ở ngã rẽ.
Người kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, miệng còn mấp máy, sửng sốt chưa hoàn hồn lại.
Hai người ra khỏi tòa văn phòng, Thẩm Diễn mới có thời gian hỏi anh ta: “Sao vừa rồi vội vàng thế, người ta vừa lên tiếng bắt chuyện mà anh đã đi luôn, vậy kỳ quá.”
Triển Phong cúi đầu rút điếu thuốc vừa nãy ra, kẹp ở đầu ngón tay châm lửa, híp mắt hút một hơi, giọng bướng bỉnh: “Không tại sao hết, nhìn anh ta ngứa mắt thôi.”
Thẩm Diễn bất đắc dĩ: “Thật sự cấm hút thuốc trong hành lang văn phòng, không phải nhằm vào anh đâu, thật ra hút thuốc giữa sân trường như anh bây giờ, nếu như bị người ta nhìn thấy...”
“Vậy ý cậu là tôi phải dụi đi?” Triển Phong liếc mắt nhìn anh, cười như không cười nói: “Thuốc này rất đắt, xin đừng lãng phí.”
“Được rồi, dù sao cũng sắp đến cổng rồi, bây giờ muốn đi đâu?” Thẩm Diễn không khuyên nữa, tỉnh bơ chuyển đề tài: “Anh ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, xe đỗ ở cổng, chúng ta đến Trung tâm lưu trữ hồ sơ của Cục Cảnh sát thành phố một chuyến.”
Trung tâm lưu trữ hồ sơ?
Thẩm Diễn ngẫm nghĩ, liền hiểu ra: “Ở trong đó có khu vực hạn chế, hình như phải có công văn phê duyệt mới được vào, anh đi một chuyến lên tỉnh, lấy được cả cái này?”
Triển Phong lại hút một hơi thuốc, ngẩng đầu nhìn Thẩm Diễn, giọng điệu ngạo mạn: “Không thì cậu cho là thế nào, chẳng lẽ tôi về tỉnh để kể chuyện cổ tích cho mấy lão già kia chắc?”
Nói xong, anh ta ném mẩu thuốc lá, tạo một đường cong xinh đẹp trong không trung chuẩn xác rơi vào thùng rác ven đường: “Đi thôi, Trung tâm lưu trữ hồ sơ ở phía Tây ngoại ô thành phố, cách chỗ này không xa lắm, hóng gió, coi như vận động sau khi ăn.”
Bên ngoài Trung tâm lưu trữ hồ sơ của Cục Cảnh sát thành phố, hai ba hàng xe thưa thớt đậu ven đường. Kiến trúc ở đây được coi là di tích cổ của thành phố Q, sau khi cải cách, lãnh đạo thành phố muốn gìn giữ phong cách kiến trúc xưa, tòa nhà ở nơi này vừa to, vị trí khá vắng vẻ, nên dứt khoát sửa sang thành Trung tâm lưu trữ hồ sơ.
Họ dừng xe ở cửa vừa đúng hai giờ chiều, mặt trời lơ lửng trên đỉnh đầu, ánh sáng chói chang khiến người ta không mở nổi mắt. Nhân viên lễ tân ở tầng một Trung tâm lưu trữ hồ sơ đang chợp mắt, bị Triển Phong gọi dậy nên cau có, nhưng vừa thấy công văn phê chuẩn do lãnh đạo tỉnh đặc biệt ký tên duyệt thì tỉnh như sáo, dụi mắt, vội vàng gọi điện thoại giúp họ.
“Trong trung tâm chúng tôi không có nhiều người lắm, tôi gọi người trực ban dẫn các anh vào, Tiểu Tề sẽ đến ngay, các anh ngồi ở đây chờ một lát nhé.” Đối phương chỉ ghế mây bên cạnh, ra hiệu cho họ ngồi đó chờ.
Thẩm Diễn lơ đễnh đảo mắt nhìn xung quanh đại sảnh. Chỗ này vẫn giữ lại phong cách cổ xưa thời Dân Quốc, cột gỗ sơn đỏ, cửa sổ ô vuông, thảm trải sàn màu tối phối với gạch men bằng đá cẩm thạch, trên nóc nhà cao cao treo đèn sen trắng khung sắt nghệ thuật. Trong sảnh không bật quạt, cửa sổ hai bên mở toang, gió nhè nhẹ thổi vào, rèm trắng tung bay, mang lại cảm giác đầu thu mát mẻ.
“Nhìn gì vậy?” Triển Phong ngồi chờ thấy hơi chán, thấy Thẩm Diễn đảo mắt nhìn quanh bốn phía, bèn bước lên trước hỏi.
Thẩm Diễn đáp: “Quan sát ý tưởng thiết kế của đại gia thời đó, nếu như chỗ này không bị động nhiều, vậy quân phiệt cũng rất biết thưởng thức đấy chứ.”
“Biết thưởng thức giống cậu á?” Triển Phong hờ hững liếc nhìn, bỗng nhiên cười: “Biết đâu là vợ bé thiết kế đấy.”
Thẩm Diễn: “...”
Anh mấp máy môi, đang định châm chọc lại, liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập tới gần, một giọng nữ thở hổn hển vang lên: “Ngại quá, vừa rồi có một số tư liệu cần sắp xếp ngay, nên chậm trễ, để các anh... ơ, là các anh à?”
Thẩm Diễn nhìn nữ cảnh sát tóc tém, cảm thấy hơi quen, nhưng tạm thời không nhớ ra tên của đối phương.
Trí nhớ của anh không tốt, nhất là tên người, nếu là người mới chỉ gặp một lần đa phần đều không nhớ rõ, phải dựa vào sổ tay mới nhớ ra.
Nhưng người ta đang đứng trước mặt, anh cũng không thể lật sổ tay ra được.
Anh đang cố gắng kìm nén cảm giác lúng túng, thật may Triển Phong bên cạnh đã lên tiếng: “Cảnh sát Tề, trùng hợp quá, lần trước cô cung cấp manh mối về Trần Chí Siêu, giúp chúng tôi một việc lớn, còn chưa cảm ơn cô một tiếng.”
Anh ta vừa lên tiếng, Thẩm Diễn cũng nhớ ra, mỉm cười thân thiện: “Chào cô.”
Tề Duyệt chạy đến đây, gương mặt ửng đỏ, bây giờ nhìn thấy hai “vật phát sáng” đứng trước mặt mình thì càng xấu hổ, lắc đầu nguầy nguậy: “Không cần, không cần, là điều tôi nên làm, tiện tay mà thôi. Hôm nay các anh đến tìm tư liệu à? Muốn tìm phần nào, tôi tìm giúp các anh?”
“Không cần, cô dẫn chúng tôi đến đó là được, thứ cần tra khá phức tạp, cũng không tiện nói.” Không chờ Thẩm Diễn mở miệng, Triển Phong đã uyển chuyển từ chối lòng tốt của Tề Duyệt, chẳng qua anh ta vẫn mang theo ý cười trên môi, dáng vẻ này làm người ta sẽ quên đi việc vừa bị từ chối: “Bây giờ có thể đi chưa?”
Vietwriter.vn
Tề Duyệt thấy anh ta cười, bất giác ngơ ngẩn mất hai giây, khi sực tỉnh thì hai tai càng đỏ hơn, khẽ gật đầu nói: “Đương nhiên có thể, các anh đi theo tôi.”
Phòng hồ sơ chia làm ba tầng, đại sảnh và tầng hai đều là thông tin của những vụ án bình thường, những tài liệu thật sự quan trọng đều đặt trong khu vực hạn chế của tầng ba. Tề Duyệt dẫn bọn họ lên tầng, mở cửa sắt ra, bên trong trưng bày từng hàng giá sách giống như thư viện. Tề Duyệt giới thiệu tổng thể cách phân loại, sau đó để thẻ tra cứu cho họ. Theo lời Triển Phong nói vừa rồi, cô biết họ đang muốn tìm tài liệu liên quan đến vụ án quan trọng nào đó, mình không tiện ở lại cho lắm, chỉ nói một câu có chuyện gì cứ gọi cô rồi đi ra ngoài.
Tiếng bước chân của Tề Duyệt vừa biến mất, Triển Phong búng tay, tỏ ý “cứ tự nhiên” rồi nói: “Đến đây, phân công trước đã, bắt đầu tìm kiếm từ phần nào?”
Thẩm Diễn đóng cửa, cúi đầu ngẫm nghĩ, rồi trả lời: “Trước tiên tìm kiếm hồ sơ tử vong của nhân tài đặc biệt trong đội cảnh sát đi.”
Anh nói một tiếng cảm ơn rồi đi ra ngoài, vừa đi đến hành lang đã nhìn thấy Triển Phong. Anh ta đứng dựa vào tường, tay trái đút túi, tay phải vân vê điếu thuốc, cúi đầu định châm lửa thì bị một thầy giáo cản lại: “Ở đây không được hút thuốc, cậu ở khoa nào thế?”
Triển Phong nhíu mày, chưa kịp lên tiếng thì Thẩm Diễn đã bước nhanh đến nói: “Đây là bạn của tôi, ngại quá, anh ta không biết quy định trong trường.”
Đối phương thấy Thẩm Diễn, thái độ lập tức khách sáo hơn, xem chừng định trò chuyện vài câu với Thẩm Diễn.
“Thầy Thẩm, tôi nghe nói anh...”
Thầy giáo này vừa mới mở lời, Triển Phong đã kéo Thẩm Diễn đi lướt qua anh ta, nháy mắt hai người đã biến mất ở ngã rẽ.
Người kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, miệng còn mấp máy, sửng sốt chưa hoàn hồn lại.
Hai người ra khỏi tòa văn phòng, Thẩm Diễn mới có thời gian hỏi anh ta: “Sao vừa rồi vội vàng thế, người ta vừa lên tiếng bắt chuyện mà anh đã đi luôn, vậy kỳ quá.”
Triển Phong cúi đầu rút điếu thuốc vừa nãy ra, kẹp ở đầu ngón tay châm lửa, híp mắt hút một hơi, giọng bướng bỉnh: “Không tại sao hết, nhìn anh ta ngứa mắt thôi.”
Thẩm Diễn bất đắc dĩ: “Thật sự cấm hút thuốc trong hành lang văn phòng, không phải nhằm vào anh đâu, thật ra hút thuốc giữa sân trường như anh bây giờ, nếu như bị người ta nhìn thấy...”
“Vậy ý cậu là tôi phải dụi đi?” Triển Phong liếc mắt nhìn anh, cười như không cười nói: “Thuốc này rất đắt, xin đừng lãng phí.”
“Được rồi, dù sao cũng sắp đến cổng rồi, bây giờ muốn đi đâu?” Thẩm Diễn không khuyên nữa, tỉnh bơ chuyển đề tài: “Anh ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, xe đỗ ở cổng, chúng ta đến Trung tâm lưu trữ hồ sơ của Cục Cảnh sát thành phố một chuyến.”
Trung tâm lưu trữ hồ sơ?
Thẩm Diễn ngẫm nghĩ, liền hiểu ra: “Ở trong đó có khu vực hạn chế, hình như phải có công văn phê duyệt mới được vào, anh đi một chuyến lên tỉnh, lấy được cả cái này?”
Triển Phong lại hút một hơi thuốc, ngẩng đầu nhìn Thẩm Diễn, giọng điệu ngạo mạn: “Không thì cậu cho là thế nào, chẳng lẽ tôi về tỉnh để kể chuyện cổ tích cho mấy lão già kia chắc?”
Nói xong, anh ta ném mẩu thuốc lá, tạo một đường cong xinh đẹp trong không trung chuẩn xác rơi vào thùng rác ven đường: “Đi thôi, Trung tâm lưu trữ hồ sơ ở phía Tây ngoại ô thành phố, cách chỗ này không xa lắm, hóng gió, coi như vận động sau khi ăn.”
Bên ngoài Trung tâm lưu trữ hồ sơ của Cục Cảnh sát thành phố, hai ba hàng xe thưa thớt đậu ven đường. Kiến trúc ở đây được coi là di tích cổ của thành phố Q, sau khi cải cách, lãnh đạo thành phố muốn gìn giữ phong cách kiến trúc xưa, tòa nhà ở nơi này vừa to, vị trí khá vắng vẻ, nên dứt khoát sửa sang thành Trung tâm lưu trữ hồ sơ.
Họ dừng xe ở cửa vừa đúng hai giờ chiều, mặt trời lơ lửng trên đỉnh đầu, ánh sáng chói chang khiến người ta không mở nổi mắt. Nhân viên lễ tân ở tầng một Trung tâm lưu trữ hồ sơ đang chợp mắt, bị Triển Phong gọi dậy nên cau có, nhưng vừa thấy công văn phê chuẩn do lãnh đạo tỉnh đặc biệt ký tên duyệt thì tỉnh như sáo, dụi mắt, vội vàng gọi điện thoại giúp họ.
“Trong trung tâm chúng tôi không có nhiều người lắm, tôi gọi người trực ban dẫn các anh vào, Tiểu Tề sẽ đến ngay, các anh ngồi ở đây chờ một lát nhé.” Đối phương chỉ ghế mây bên cạnh, ra hiệu cho họ ngồi đó chờ.
Thẩm Diễn lơ đễnh đảo mắt nhìn xung quanh đại sảnh. Chỗ này vẫn giữ lại phong cách cổ xưa thời Dân Quốc, cột gỗ sơn đỏ, cửa sổ ô vuông, thảm trải sàn màu tối phối với gạch men bằng đá cẩm thạch, trên nóc nhà cao cao treo đèn sen trắng khung sắt nghệ thuật. Trong sảnh không bật quạt, cửa sổ hai bên mở toang, gió nhè nhẹ thổi vào, rèm trắng tung bay, mang lại cảm giác đầu thu mát mẻ.
“Nhìn gì vậy?” Triển Phong ngồi chờ thấy hơi chán, thấy Thẩm Diễn đảo mắt nhìn quanh bốn phía, bèn bước lên trước hỏi.
Thẩm Diễn đáp: “Quan sát ý tưởng thiết kế của đại gia thời đó, nếu như chỗ này không bị động nhiều, vậy quân phiệt cũng rất biết thưởng thức đấy chứ.”
“Biết thưởng thức giống cậu á?” Triển Phong hờ hững liếc nhìn, bỗng nhiên cười: “Biết đâu là vợ bé thiết kế đấy.”
Thẩm Diễn: “...”
Anh mấp máy môi, đang định châm chọc lại, liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập tới gần, một giọng nữ thở hổn hển vang lên: “Ngại quá, vừa rồi có một số tư liệu cần sắp xếp ngay, nên chậm trễ, để các anh... ơ, là các anh à?”
Thẩm Diễn nhìn nữ cảnh sát tóc tém, cảm thấy hơi quen, nhưng tạm thời không nhớ ra tên của đối phương.
Trí nhớ của anh không tốt, nhất là tên người, nếu là người mới chỉ gặp một lần đa phần đều không nhớ rõ, phải dựa vào sổ tay mới nhớ ra.
Nhưng người ta đang đứng trước mặt, anh cũng không thể lật sổ tay ra được.
Anh đang cố gắng kìm nén cảm giác lúng túng, thật may Triển Phong bên cạnh đã lên tiếng: “Cảnh sát Tề, trùng hợp quá, lần trước cô cung cấp manh mối về Trần Chí Siêu, giúp chúng tôi một việc lớn, còn chưa cảm ơn cô một tiếng.”
Anh ta vừa lên tiếng, Thẩm Diễn cũng nhớ ra, mỉm cười thân thiện: “Chào cô.”
Tề Duyệt chạy đến đây, gương mặt ửng đỏ, bây giờ nhìn thấy hai “vật phát sáng” đứng trước mặt mình thì càng xấu hổ, lắc đầu nguầy nguậy: “Không cần, không cần, là điều tôi nên làm, tiện tay mà thôi. Hôm nay các anh đến tìm tư liệu à? Muốn tìm phần nào, tôi tìm giúp các anh?”
“Không cần, cô dẫn chúng tôi đến đó là được, thứ cần tra khá phức tạp, cũng không tiện nói.” Không chờ Thẩm Diễn mở miệng, Triển Phong đã uyển chuyển từ chối lòng tốt của Tề Duyệt, chẳng qua anh ta vẫn mang theo ý cười trên môi, dáng vẻ này làm người ta sẽ quên đi việc vừa bị từ chối: “Bây giờ có thể đi chưa?”
Vietwriter.vn
Tề Duyệt thấy anh ta cười, bất giác ngơ ngẩn mất hai giây, khi sực tỉnh thì hai tai càng đỏ hơn, khẽ gật đầu nói: “Đương nhiên có thể, các anh đi theo tôi.”
Phòng hồ sơ chia làm ba tầng, đại sảnh và tầng hai đều là thông tin của những vụ án bình thường, những tài liệu thật sự quan trọng đều đặt trong khu vực hạn chế của tầng ba. Tề Duyệt dẫn bọn họ lên tầng, mở cửa sắt ra, bên trong trưng bày từng hàng giá sách giống như thư viện. Tề Duyệt giới thiệu tổng thể cách phân loại, sau đó để thẻ tra cứu cho họ. Theo lời Triển Phong nói vừa rồi, cô biết họ đang muốn tìm tài liệu liên quan đến vụ án quan trọng nào đó, mình không tiện ở lại cho lắm, chỉ nói một câu có chuyện gì cứ gọi cô rồi đi ra ngoài.
Tiếng bước chân của Tề Duyệt vừa biến mất, Triển Phong búng tay, tỏ ý “cứ tự nhiên” rồi nói: “Đến đây, phân công trước đã, bắt đầu tìm kiếm từ phần nào?”
Thẩm Diễn đóng cửa, cúi đầu ngẫm nghĩ, rồi trả lời: “Trước tiên tìm kiếm hồ sơ tử vong của nhân tài đặc biệt trong đội cảnh sát đi.”
Bình luận facebook