Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38 - Chương 38HỒ SƠ TỬ VONG
Bốn giờ ba mươi phút chiều, thời khắc nóng nực nhất đã trôi qua, nhưng phòng hồ sơ vẫn bí bách nóng bức bởi ánh chiều tà. Triển Phong dứt khoát mở cửa sổ ra. Vùng này được coi như vùng ngoại ô, không khí trong lành, vừa mở cửa ra đã có gió thổi vào, rèm cửa sổ bên cạnh khẽ lay động.
Hai người đứng ở hai bên tủ “Hồ sơ tử vong của nhân tài đặc biệt Đội cảnh sát”, ai nấy đều vùi đầu xem hồ sơ trong tay mình. Thẩm Diễn nhìn chăm chú, rèm cửa bay phất phơ khúc chiết ánh sáng, khe hở của giá sách chiếu trên gương mặt anh thành những bóng râm như ô kẻ, khuôn mặt nghiêng nghiêng lúc sáng lúc tối.
“Sao rồi, tìm thấy thứ cậu cần chưa?” Dù cách giá sách dày nặng nhưng giọng Triển Phong vẫn rất rõ ràng.
Thẩm Diễn ngẩng đầu, phát hiện Triển Phong đẩy một hàng sách ra, ánh mắt hai người giao nhau qua ô sách. Anh lắc lắc đầu: “Không có, thấy những cái tên này đều rất xa lạ, không biết là do tôi sai phương hướng, hay đã quên hết rồi nữa.”
Triển Phong vòng qua, trong tay cầm quyển hồ sơ cũ kĩ, nghiêng người tựa trên giá sách nhìn anh hỏi: “Chuyện này phải bắt đầu từ đầu, hãy nói trước xem vì sao cậu cho rằng người nhà cậu có liên quan tới nhân tài đặc biệt của đội cảnh sát?”
Thẩm Diễn nhíu mày nói: “Chỉ là một cảm giác, còn nhớ lời tôi nói lúc ở bờ biển không?”
Triển Phong nghĩ ngợi, gật đầu nói: “Là chuyện cậu chưa từng chính thức theo vụ án nào đúng không?”
“Thực ra sau lần thôi miên đó, ngoài việc quên sạch sẽ mọi ký ức, còn có thêm một tật nhỏ nữa.” Thẩm Diễn hít thật sâu, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve vết loang lổ của gáy sách: “Tôi phát hiện mình không thể đến hiện trường vụ án.”
Triển Phong nhướn mày, ánh mắt hơi kinh ngạc, nhưng không mở miệng ngắt lời, mà đợi anh nói tiếp.
Thẩm Diễn bước đến cửa sổ, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt trẻ trung anh tuấn của anh, phản chiếu nỗi buồn mông lung: “Không phải là sợ màu máu hay chết chóc, mà là trong lòng bài xích, không chỉ như thế, tôi cũng có cảm giác đó đối với phía cảnh sát. Tôi từng có một thời gian cho rằng mình bị bệnh, vừa nhiệt tình hứng thú khó nói rõ với tâm lý học tội phạm, tôi vui vẻ cung cấp manh mối cho cảnh sát, tham gia phá án bằng kiến thức chuyên ngành của mình, nhưng mặt khác, tôi lại rất bài xích cảnh sát và hiện trường vụ án, lúc nghiêm trọng nhất, chỉ cần ngửi thấy loại không khí đó, là tôi cảm thấy rất khó nhẫn nại.”
Nói xong, anh nghiêng mặt sang, khóe miệng khẽ nhếch mỉm cười tự giễu: “Một mớ hỗn loạn mâu thuẫn, đúng không?”
Triển Phong nói: “Nếu chỉ nghe thôi thì quả thực rất giống như cậu đã bị kích động nào đó trong lần thôi miên ấy, dẫn đến vấn đề về tâm lý, đến gặp bác sĩ chưa?”
Thẩm Diễn buồn cười liếc anh ta: “Tôi có bằng cố vấn tâm lý cấp II cấp quốc gia, trình độ gà mờ, chắc có thể tự khám cho mình.”
Cố vấn tâm lý cấp II cấp quốc gia, cũng là cấp cao nhất trong nước, tính tới thời điểm hiện tại vẫn chưa có ai lấy được bằng cấp I.
Với độ tuổi của Thẩm Diễn, lý lịch như thế là rất giỏi rồi.
“Kết quả thế nào?” Triển Phong vừa rút điếu thuốc ra, ngẩng đầu nhìn thấy tấm biển “Cấm hút thuốc” to tướng trên tường, đành nhét lại.
“Không có kết quả, trong đầu trống rỗng, chẳng nhớ ra gì, nhưng từ góc độ tâm lý học mà nói, tình trạng này cũng được coi là loại phản ứng săn thú, sẽ không ai vô duyên vô cớ mà bài xích một cái gì đó, cảm xúc càng sâu đậm, mối liên hệ càng chặt chẽ.” Thẩm Diễn nhún vai, đưa tay lấy điếu thuốc trong tay anh ta, thò người ra ngoài cửa sổ châm điếu: “Thế nên thi thoảng mới nghĩ ngợi lung tung, suy đoán người nhà tôi lẽ nào cũng thuộc ngành tâm lý học tội phạm, có điều tôi cũng không hy vọng quá nhiều, thế cũng tốt, không hẳn là thất vọng.”
Tuy nói như vậy, nhưng hai tiếng đồng hồ lúc nãy anh đứng không nhúc nhích, nói là không có mong đợi là nói dối.
Vietwriter.vn
Triển Phong giơ tay đẩy cánh cửa sổ ra, chen chúc cạnh Thẩm Diễn, cũng hút thuốc ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn anh nói: “Người mà trước kia tôi nói với cậu, làm ở văn phòng tỉnh chuyên khôi phục ảnh. Lúc tôi về vừa lúc anh ta được nghỉ, có gọi điện nói với anh ta chuyện này, anh ta nói đưa ảnh cho anh ta xem trước.”
Hai người đều vai rộng eo thon chân dài, chỉ là Triển Phong to cao hơn Thẩm Diễn. Cho dù hai người gầy nhom chen trước cửa sổ này, không gian cũng không được rộng cho lắm, huống hồ hai người bọn họ bây giờ như vai sát vai. Thẩm Diễn vừa ngẩng đầu liền chạm ánh mắt anh ta, nhìn nhau như thế vốn đã ngượng ngùng, nhưng may sao khói bay từ điếu thuốc trong tay hai người họ, lượn lờ tỏa vào không trung, dường như đã giảm bớt vài phần kỳ dị.
“Vậy tôi không nói cảm ơn nữa, nói nhiều thành ra kỳ cục, buổi tối mời anh ăn cơm.” Thẩm Diễn gạt tàn thuốc ở bệ cửa sổ, đến đường nét ngón tay anh cũng mang nét thư sinh nho nhã, không giống với đốt ngón tay rõ ràng của Triển Phong, tay của Thẩm Diễn trông giống như tay của nghệ sĩ piano: “Nhưng nói trước, đừng để tôi chọn địa điểm. Tới giờ tôi vẫn không quen thuộc với thành phố Q, nếu anh để tôi chọn, vậy thì chắc tôi chỉ có thể dẫn anh đến nhà ăn ăn thôi.”
Triển Phong: “Không vội, lúc nào đói tính sau. Cậu biết nấu cơm không? Mua chút đồ về nấu cũng được.”
Thẩm Diễn: “Về đâu nấu?”
“Đương nhiên là chỗ cậu ở rồi, ở thành phố Q tôi ở ký túc xá của đội cảnh sát, làm sao mà nấu được.” Triển Phong không hề kiêng nể lườm anh, rồi cười, khoác tay lên vai anh hỏi: “Biết nấu cơm chứ?”
Thẩm Diễn lắc điếu thuốc trong tay: “Anh đoán xem?”
Triển Phong huýt sáo, mắt phát sáng: “Tốt quá, biết ngay cậu biết nấu mà!”
Thẩm Diễn: “… Tôi kêu anh đoán.”
“Ăn ở ngoài suốt cũng chán, về tỉnh một chuyến suốt ngày bị họ lôi đi ăn, ngán rồi.” Triển Phong chẳng hỏi ý kiến anh, đã bắt đầu tính toán: “Thanh đạm là được, tí nữa đi siêu thị xem thử, hình như cậu không ăn được cay?”
Thẩm Diễn hết cách, định hỏi sao anh ta nhiều chuyện thế, thì nghe thấy tiếng kinh ngạc ở sau lưng: “Trời, sao các anh lại hút thuốc ở đây!”
Họ vừa quay đầu lại, liền thấy Tề Duyệt kinh ngạc thất sắc đứng phía sau bọn họ. Hai người tự biết mình sai, vội vàng dập thuốc và xin lỗi: “Thật ngại quá, chúng tôi muốn mở cửa hút một điếu, thần không hay quỷ không biết, không ngờ lại bị bắt tại trận.”
Tề Duyệt nhìn chỗ họ hút thuốc, lại nghe thấy họ “nhận tội”, thái độ cũng tốt, nên không trách cứ nhiều: “Được rồi… Thế lần sau đừng có hút, bị phát hiện là bị xử phạt đó. Các anh tìm thấy thứ cần tìm chưa, những hồ sơ ở đây tôi từng xem qua, hay là các anh nói thử để tôi tìm giúp các anh.”
Thẩm Diễn nhớ Vương Mẫn từng nói trí nhớ của Tề Duyệt rất tốt, như in giấy tờ các bộ hồ sơ vào trong đầu. Anh giật mình, ngước mắt nhìn Tề Duyệt vui mừng nói: “Vậy cô có từng thấy một hồ sơ tương tự như thế này không, hai người đàn ông, một người phụ nữ, làm công việc liên quan đến đội cảnh sát, có lẽ còn liên quan đến tâm lý học tội phạm, thời gian qua đời khoảng sáu năm trước?”
Tề Duyệt chớp mắt, cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt hơi mông lung: “Hình như không có cái tương tự anh nói. Thế này đi, tôi giúp anh để ý, nếu như nhớ ra manh mối gì, tôi sẽ báo với anh đầu tiên.”
Tuy biết hy vọng mong manh, Thẩm Diễn vẫn mỉm cười, gật đầu nói: “Làm phiền cô rồi, vậy tôi cám ơn cô trước.”
Hai người đứng ở hai bên tủ “Hồ sơ tử vong của nhân tài đặc biệt Đội cảnh sát”, ai nấy đều vùi đầu xem hồ sơ trong tay mình. Thẩm Diễn nhìn chăm chú, rèm cửa bay phất phơ khúc chiết ánh sáng, khe hở của giá sách chiếu trên gương mặt anh thành những bóng râm như ô kẻ, khuôn mặt nghiêng nghiêng lúc sáng lúc tối.
“Sao rồi, tìm thấy thứ cậu cần chưa?” Dù cách giá sách dày nặng nhưng giọng Triển Phong vẫn rất rõ ràng.
Thẩm Diễn ngẩng đầu, phát hiện Triển Phong đẩy một hàng sách ra, ánh mắt hai người giao nhau qua ô sách. Anh lắc lắc đầu: “Không có, thấy những cái tên này đều rất xa lạ, không biết là do tôi sai phương hướng, hay đã quên hết rồi nữa.”
Triển Phong vòng qua, trong tay cầm quyển hồ sơ cũ kĩ, nghiêng người tựa trên giá sách nhìn anh hỏi: “Chuyện này phải bắt đầu từ đầu, hãy nói trước xem vì sao cậu cho rằng người nhà cậu có liên quan tới nhân tài đặc biệt của đội cảnh sát?”
Thẩm Diễn nhíu mày nói: “Chỉ là một cảm giác, còn nhớ lời tôi nói lúc ở bờ biển không?”
Triển Phong nghĩ ngợi, gật đầu nói: “Là chuyện cậu chưa từng chính thức theo vụ án nào đúng không?”
“Thực ra sau lần thôi miên đó, ngoài việc quên sạch sẽ mọi ký ức, còn có thêm một tật nhỏ nữa.” Thẩm Diễn hít thật sâu, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve vết loang lổ của gáy sách: “Tôi phát hiện mình không thể đến hiện trường vụ án.”
Triển Phong nhướn mày, ánh mắt hơi kinh ngạc, nhưng không mở miệng ngắt lời, mà đợi anh nói tiếp.
Thẩm Diễn bước đến cửa sổ, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt trẻ trung anh tuấn của anh, phản chiếu nỗi buồn mông lung: “Không phải là sợ màu máu hay chết chóc, mà là trong lòng bài xích, không chỉ như thế, tôi cũng có cảm giác đó đối với phía cảnh sát. Tôi từng có một thời gian cho rằng mình bị bệnh, vừa nhiệt tình hứng thú khó nói rõ với tâm lý học tội phạm, tôi vui vẻ cung cấp manh mối cho cảnh sát, tham gia phá án bằng kiến thức chuyên ngành của mình, nhưng mặt khác, tôi lại rất bài xích cảnh sát và hiện trường vụ án, lúc nghiêm trọng nhất, chỉ cần ngửi thấy loại không khí đó, là tôi cảm thấy rất khó nhẫn nại.”
Nói xong, anh nghiêng mặt sang, khóe miệng khẽ nhếch mỉm cười tự giễu: “Một mớ hỗn loạn mâu thuẫn, đúng không?”
Triển Phong nói: “Nếu chỉ nghe thôi thì quả thực rất giống như cậu đã bị kích động nào đó trong lần thôi miên ấy, dẫn đến vấn đề về tâm lý, đến gặp bác sĩ chưa?”
Thẩm Diễn buồn cười liếc anh ta: “Tôi có bằng cố vấn tâm lý cấp II cấp quốc gia, trình độ gà mờ, chắc có thể tự khám cho mình.”
Cố vấn tâm lý cấp II cấp quốc gia, cũng là cấp cao nhất trong nước, tính tới thời điểm hiện tại vẫn chưa có ai lấy được bằng cấp I.
Với độ tuổi của Thẩm Diễn, lý lịch như thế là rất giỏi rồi.
“Kết quả thế nào?” Triển Phong vừa rút điếu thuốc ra, ngẩng đầu nhìn thấy tấm biển “Cấm hút thuốc” to tướng trên tường, đành nhét lại.
“Không có kết quả, trong đầu trống rỗng, chẳng nhớ ra gì, nhưng từ góc độ tâm lý học mà nói, tình trạng này cũng được coi là loại phản ứng săn thú, sẽ không ai vô duyên vô cớ mà bài xích một cái gì đó, cảm xúc càng sâu đậm, mối liên hệ càng chặt chẽ.” Thẩm Diễn nhún vai, đưa tay lấy điếu thuốc trong tay anh ta, thò người ra ngoài cửa sổ châm điếu: “Thế nên thi thoảng mới nghĩ ngợi lung tung, suy đoán người nhà tôi lẽ nào cũng thuộc ngành tâm lý học tội phạm, có điều tôi cũng không hy vọng quá nhiều, thế cũng tốt, không hẳn là thất vọng.”
Tuy nói như vậy, nhưng hai tiếng đồng hồ lúc nãy anh đứng không nhúc nhích, nói là không có mong đợi là nói dối.
Vietwriter.vn
Triển Phong giơ tay đẩy cánh cửa sổ ra, chen chúc cạnh Thẩm Diễn, cũng hút thuốc ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn anh nói: “Người mà trước kia tôi nói với cậu, làm ở văn phòng tỉnh chuyên khôi phục ảnh. Lúc tôi về vừa lúc anh ta được nghỉ, có gọi điện nói với anh ta chuyện này, anh ta nói đưa ảnh cho anh ta xem trước.”
Hai người đều vai rộng eo thon chân dài, chỉ là Triển Phong to cao hơn Thẩm Diễn. Cho dù hai người gầy nhom chen trước cửa sổ này, không gian cũng không được rộng cho lắm, huống hồ hai người bọn họ bây giờ như vai sát vai. Thẩm Diễn vừa ngẩng đầu liền chạm ánh mắt anh ta, nhìn nhau như thế vốn đã ngượng ngùng, nhưng may sao khói bay từ điếu thuốc trong tay hai người họ, lượn lờ tỏa vào không trung, dường như đã giảm bớt vài phần kỳ dị.
“Vậy tôi không nói cảm ơn nữa, nói nhiều thành ra kỳ cục, buổi tối mời anh ăn cơm.” Thẩm Diễn gạt tàn thuốc ở bệ cửa sổ, đến đường nét ngón tay anh cũng mang nét thư sinh nho nhã, không giống với đốt ngón tay rõ ràng của Triển Phong, tay của Thẩm Diễn trông giống như tay của nghệ sĩ piano: “Nhưng nói trước, đừng để tôi chọn địa điểm. Tới giờ tôi vẫn không quen thuộc với thành phố Q, nếu anh để tôi chọn, vậy thì chắc tôi chỉ có thể dẫn anh đến nhà ăn ăn thôi.”
Triển Phong: “Không vội, lúc nào đói tính sau. Cậu biết nấu cơm không? Mua chút đồ về nấu cũng được.”
Thẩm Diễn: “Về đâu nấu?”
“Đương nhiên là chỗ cậu ở rồi, ở thành phố Q tôi ở ký túc xá của đội cảnh sát, làm sao mà nấu được.” Triển Phong không hề kiêng nể lườm anh, rồi cười, khoác tay lên vai anh hỏi: “Biết nấu cơm chứ?”
Thẩm Diễn lắc điếu thuốc trong tay: “Anh đoán xem?”
Triển Phong huýt sáo, mắt phát sáng: “Tốt quá, biết ngay cậu biết nấu mà!”
Thẩm Diễn: “… Tôi kêu anh đoán.”
“Ăn ở ngoài suốt cũng chán, về tỉnh một chuyến suốt ngày bị họ lôi đi ăn, ngán rồi.” Triển Phong chẳng hỏi ý kiến anh, đã bắt đầu tính toán: “Thanh đạm là được, tí nữa đi siêu thị xem thử, hình như cậu không ăn được cay?”
Thẩm Diễn hết cách, định hỏi sao anh ta nhiều chuyện thế, thì nghe thấy tiếng kinh ngạc ở sau lưng: “Trời, sao các anh lại hút thuốc ở đây!”
Họ vừa quay đầu lại, liền thấy Tề Duyệt kinh ngạc thất sắc đứng phía sau bọn họ. Hai người tự biết mình sai, vội vàng dập thuốc và xin lỗi: “Thật ngại quá, chúng tôi muốn mở cửa hút một điếu, thần không hay quỷ không biết, không ngờ lại bị bắt tại trận.”
Tề Duyệt nhìn chỗ họ hút thuốc, lại nghe thấy họ “nhận tội”, thái độ cũng tốt, nên không trách cứ nhiều: “Được rồi… Thế lần sau đừng có hút, bị phát hiện là bị xử phạt đó. Các anh tìm thấy thứ cần tìm chưa, những hồ sơ ở đây tôi từng xem qua, hay là các anh nói thử để tôi tìm giúp các anh.”
Thẩm Diễn nhớ Vương Mẫn từng nói trí nhớ của Tề Duyệt rất tốt, như in giấy tờ các bộ hồ sơ vào trong đầu. Anh giật mình, ngước mắt nhìn Tề Duyệt vui mừng nói: “Vậy cô có từng thấy một hồ sơ tương tự như thế này không, hai người đàn ông, một người phụ nữ, làm công việc liên quan đến đội cảnh sát, có lẽ còn liên quan đến tâm lý học tội phạm, thời gian qua đời khoảng sáu năm trước?”
Tề Duyệt chớp mắt, cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt hơi mông lung: “Hình như không có cái tương tự anh nói. Thế này đi, tôi giúp anh để ý, nếu như nhớ ra manh mối gì, tôi sẽ báo với anh đầu tiên.”
Tuy biết hy vọng mong manh, Thẩm Diễn vẫn mỉm cười, gật đầu nói: “Làm phiền cô rồi, vậy tôi cám ơn cô trước.”
Bình luận facebook