• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (3 Viewers)

  • Chương 39 - Chương 39THIẾU NIÊN

Trong phòng hồ sơ chẳng thu hoạch được gì nhưng Thẩm Diễn không bận tâm, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý ngay từ đầu. Anh biết cách tìm người như thế này chẳng khác gì mò kim đáy bể, nếu tìm được là anh may mắn, không tìm thấy thì âu cũng là số phận mà thôi, may mà anh có đủ thời gian, có thể từ từ tìm.



Có điều, khi bước ra khỏi phòng hồ sơ đã hơn năm giờ, Triển Phong chẳng nói gì lái xe tới siêu thị. Mới đầu Thẩm Diễn không phát giác, đến bãi đỗ xe siêu thị, anh mới ngớ người, sực nhớ lời Triển Phong nói lúc nãy, liền bật cười: “Anh định nấu ăn thật à?”



“Trông tôi giống đang đùa à?” Triển Phong nhìn anh, nhanh chóng đỗ xe. Anh ta vừa xuống xe đã kéo xe đẩy ở bên cạnh ra, ngoắc tay với anh: “Đi thôi.”



Thẩm Diễn đành xuống xe theo, trông anh ta dạo siêu thị rất thông thạo, thật không ngờ lúc chọn rau, lại là tay mơ thứ thiệt.



“Lấy đại một bó là được rồi.” Triển Phong xỏ tay vào túi quần đứng cạnh xe đẩy, trông như công tử ngông nghênh, sốt ruột giục Thẩm Diễn: “Không cần kĩ vậy đâu, rau xanh nào mùi vị chẳng na ná nhau.”



Thẩm Diễn lườm nguýt anh ta: “Một là tối anh xào rau, không thì ngậm miệng lại.”



Triển Phong chép miệng, cười bất cần đời: “Cậu dám ăn thì tôi dám xào.”



Thẩm Diễn mỉa mai phản bác: “Anh dám ăn thì tôi cũng dám ăn.”



“Vậy thì thử xem, tối nay sẽ trổ tài cho cậu xem. Tôi có một món tủ vẫn giữ gìn bấy lâu thật đấy.” Triển Phong nổi hứng, mặt hớn hớ: “Tí nữa đi mua con cá, cải thiện bữa tối cho cậu.”



Thẩm Diễn ngạc nhiên, lúc ném rau vào xe đẩy, cố ý hỏi lại một lần: “Tối anh định vào bếp thật ư?”



Triển Phong: “Ừ, sao?”



Thẩm Diễn bối rối lắc đầu, nửa đùa nói: “Không ngờ công tử nhà giàu cũng gần gũi với cuộc sống như vậy, hơi ngạc nhiên. Anh ở nhà chẳng phải chờ người giúp việc bưng cơm tới tận miệng à?”



Triển Phong nhíu mày, sắc mặt không vui: “Không khoa trương thế đâu, tôi chẳng cụt chân cụt tay, không cần người ta bưng cơm, thuê người giúp việc không phải là biến người ta thành nô lệ, bận quá không có thời gian dọn dẹp. Cậu tưởng tôi là đại thiếu gia chỉ biết vênh mặt hất hàm?”



Thẩm Diễn: “Đâu có đâu có, tôi chỉ nói bừa thôi, đừng chấp nhất. Nếu như thấy chướng tai thì tôi xin lỗi nhé.”



Triển Phong: “Xin lỗi có tác dụng gì, đã làm tổn thương tâm hồn tôi rồi. Cậu phải đền bù cho tôi, tôi muốn gọi món, món vịt nấu măng.”



Thẩm Diễn bất lực: “Đây mới là bộ mặt thật của anh phải không, cái vịt nấu măng là gì, tôi chưa từng nấu.”



Triển Phong chẳng thèm để ý anh đang nói gì, tự mình đi trước, đi hết khu rau củ lại đến khu thịt và hải sản mua vài thứ. Thẩm Diễn thấy cũng được rồi, Triển Phong vẫn đi đi lại lại ở khu hàng hóa, thấy đồ được bọc đẹp đẹp là cầm lên, chẳng quan tâm mùi vị và mục đích sử dùng đã vứt vào trong xe đẩy.



Thẩm Diễn vốn định hỏi anh ta mua nhiều đồ ăn vặt làm gì, sau đó nghĩ lúc thanh toán, 80% Triển Phong sẽ đòi trả, có khi anh ta tự mua những thứ này cho anh ta, thế là lặng lẽ nhìn anh ta càn quét, đến khi xe đẩy đầy ắp đồ, Triển Phong mới hài lòng, hỏi Thẩm Diễn: “Cậu xem, còn thiếu gì không?”



“Không, mua nhiều lắm rồi, riêng đồ nấu ăn đã đủ cho hai người ăn ba bữa rồi.” Thẩm Diễn nhìn hàng người đang xếp hàng phía trước, chọn chỗ ít người rồi đứng nguyên: “Đứng đợi ở đây đi.”



Đáng lẽ lúc này mới là giờ tan làm, những người đi làm vẫn chưa kịp đến mua sắm, nhưng gần siêu thị này có bốn năm khu dân cư, người dân đều đổ về đây mua sắm, thế nên hàng người xếp hàng thanh toán cũng không ngắn.



Người đứng đợi thanh toán hoặc là các bà các cụ đã về hưu, hoặc là những học sinh không cần đi học. Vừa nhìn bộ dạng như Triển Phong và Thẩm Diễn là biết không phải học sinh, lại cũng không giống người dân vùng gần đây, dung mạo lại xuất chúng, nên đã có người bắt đầu chú ý, lúc đầu mấy người đó còn giữ kẽ, sau đó thấy bọn họ chẳng có phản ứng gì, những học sinh nữ nhiệt tình bạo dạn bắt đầu cười khúc khích thì thầm truyền tai nhau.



Triển Phong đã vô cảm với âm thanh này từ lâu, nhưng thấy Thẩm Diễn cũng thờ ơ như mình, nhất thời suy nghĩ, khom lưng cúi xuống hỏi bên tai anh: “Khi cậu học đại học, nữ sinh trong lớp cũng nhiệt tình thế này hả?”



Thẩm Diễn liếc mắt, thấy vẻ mặt hài hước của Triển Phong, anh cười nhạt: “Chẳng để ý, lúc tôi lên lớp, bọn họ đều rất yên tĩnh.”



“Yên tĩnh nhìn trộm cậu à?” Triển Phong húc cùi chỏ đụng anh, giọng biếng nhác: “Nói ra xem nào, đừng có nhỏ nhen thế, chúng ta phải xếp hàng ít nhất 20 phút, chuyện hay phải chia sẻ với bạn bè chứ.”



Thẩm Diễn đứng thẳng tắp, chăm chú nhìn xà lách trong xe đẩy, đang nghĩ nên làm salad hay xào nên chỉ đáp bâng quơ: “Quả thực chưa từng chú ý, tôi không có cái thiên phú kỳ dị như anh, không có khả năng quan sát với nữ sinh. Nếu như anh chán, tìm người nói chuyện là được, tôi thấy bọn họ có vẻ cũng thích nói chuyện với anh đấy.”



Triển Phong nói: “Chẳng phải tôi đang trò chuyện với cậu sao, tôn trọng tôi một tí có được không, mặt tôi đẹp hơn xà lách nhiều đó?”



Làm gì có ai tự so mình với xà lách bao giờ…



Thẩm Diễn dở khóc dở cười ngẩng đầu lên, lại nghe thấy mấy nữ sinh tự dưng rú lên: “A, đẹp trai thật, không thua cái anh cao cao kia.”



“Quả nhiên trai đẹp chỉ làm bạn với trai đẹp.” Một nữ sinh khác mặt đỏ bừng, tuy nhìn chằm chằm người ta đúng là hơi thất lễ, nhưng vẫn có sự ngây thơ đáng yêu của thiếu nữ: “Cảnh tượng hai anh đẹp trai đứng cạnh nhau đúng là mãn nhãn, muốn chụp lại quá.”



Tiếng câu nói này còn to hơn, Thẩm Diễn và Triển Phong đều nghe thấy. Triển Phong đùa cợt chớp mắt với nữ sinh, mỉm cười, lập tức nghe thấy tiếng hô nhỏ.



Thẩm Diễn khẽ chế nhạo anh ta: “Thì ra anh thích kiểu này à, thảo nào trước kia Tôn Hồng Nhị không có cơ hội.”



Triển Phong nhướn mày: “Trí nhớ của cậu tồi thật đấy, tôi đã nói rồi đó thôi, phụ nữ quá phiền phức, bất kể cao thấp béo gầy, chẳng ai không phiền phức cả, tôi xin miễn, trước giờ không có hứng thú.”



Thẩm Diễn đang định nói anh không có hứng còn thả thính con gái người ta, đột nhiên nghe thấy trận cãi vã ở quầy thu ngân bên cạnh. Một thiếu niên bộ dạng học sinh bực tức đứng trước quầy thu ngân quát: “Anh rút cuộc có biết tính không đây, chỉ có vài thứ đồ, quét đi quét lại phải tính mấy lần, anh tưởng thời gian của tôi không có giá trị giống như anh hả?”



Nhân viên thu ngân luống cuống chân tay đứng ngơ ngác, vành mắt bắt đầu đỏ lên, rõ ràng anh ta cao hơn thiếu niên đối diện rất nhiều, lại bị người ta mắng chửi thẳng mặt, không lên tiếng nói được nửa câu.



Thiếu niên thấy anh ta không nói gì, tức tối, vơ lấy một cái lon định ném nhân viên thu ngân: “Ăn X đi, thứ não tàn!” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom