Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40 - Chương 40UỐNG RƯỢU
Thẩm Diễn thấy cảnh này sắc mặt âm trầm, nhưng giây sau, có một bóng đen vút qua trước mặt anh, giơ tay bắt lấy cái lon mà thiếu niên quăng ra.
Nhân viên thu ngân sợ hãi đứng đơ người, đột nhiên thấy một cánh tay bắt lấy cái lon giúp mình, nhất thời quên cả nói lời cảm ơn, chỉ biết ngơ ngác nhìn Triển Phong.
Xung quanh cũng lặng im, mấy nữ sinh lúc nãy đang bàn tán rối rít là người phản ứng nhanh nhất. Họ rút điện thoại bắt đầu chụp trộm.
Triển Phong cau mày, giơ tay liếc mắt lạnh lùng: “Bỏ xuống, không được chụp.”
Mấy nữ sinh đỏ mặt, ngượng ngùng bỏ điện thoại xuống, dù bị anh ta nói thế, vẫn xuýt xoa: “Đẹp trai quá…”
“Này, anh là ai, lại chui ra xen vào việc người khác.” Thiếu niên kéo dây túi chéo trên vai, nhìn Triển Phong châm biếm: “Xem nhiều phim Mỹ lắm chứ gì, cút ra, đừng có cản đường…”
Cậu ta xoay người định đi, nhưng dây túi chéo bị người ta kéo giật ngược. Cậu ta đau điếng.
Thẩm Diễn giật dây túi chéo, lạnh lùng nói: “Xin lỗi đi.”
Thiếu niên vùng vẫy chửi: “Tao khinh…”
Mặt Thẩm Diễn lạnh tanh, kéo mạnh quai túi.
Tên thiếu niên đỏ mặt, khóe mắt cay cay, giọng nghẹn nói: “Đừng kéo nữa, tôi xin lỗi! Xin… xin lỗi!”
“Lúc xin lỗi phải nhìn người cần xin lỗi, thầy cô giáo của cậu không dạy cậu hả?” Thẩm Diễn kéo cái dây, ép cậu ta nhìn nhân viên thu ngân, nói lại: “Xin lỗi.”
“Xin… xin lỗi.”
Nhân viên thu ngân sợ hãi, xua tay liên tục: “Không… không cần đâu.”
“Còn thiếu một người, tiếp tục xin lỗi.” Thẩm Diễn nói.
Triển Phong ước lượng chiếc lon trong tay, nhếch mày nói: “Thôi bỏ đi, loại người này xin lỗi có ích gì, lần sau thì nhớ đấy, cút đi.”
Thiếu niên nhìn Triển Phong cao hơn cậu ta rất nhiều, cảm thấy nhục nhã, không cam lòng. Thẩm Diễn vừa buông tay, cậu ta bỏ chạy mất dạng, chẳng dám quay đầu lại nhìn.
Đến khi ra khỏi siêu thị, đối phương mới dám đứng lại, nhìn bọn họ rất lâu qua tấm kính cửa sổ, nét mặt tăm tối như đang tính toán gì đó.
Nhưng Triển Phong vừa lia mắt qua, cậu ta liền rụt mắt lại, ba chân bốn cẳng chạy mất.
Mặt Thẩm Diễn không chút biểu cảm quay lại chỗ thu ngân, lấy đồ ra bắt đầu thanh toán, không biết có phải vì lúc nãy bị khí thế của Triển Phong dọa sợ hay không, mà cả quá trình đó không ai dám lôi điện thoại ra chụp. Ngoài ánh mắt chăm chú rực lửa của ấy nữ sinh ra, thì những người khác đều sợ ngây người, siêu thị im như tờ không nghe thấy tiếng nghị luận bàn tán nào.
Thanh toán xong, anh và Triển Phong sánh vai bước khỏi siêu thị, mới nghe Triển Phong nói: “Lúc nãy cậu sợ tôi đánh người nên mới ép nó xin lỗi?”
Anh vốn chẳng định giấu Triển Phong chút suy nghĩ này: “Vị trí nó và anh đứng, ném một lon nện xuống đầu, nó không bị chấn thương não thì cũng bị hôn mê tại siêu thị, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, bớt phiền phức là xong, hơn nữa anh là cảnh sát, đánh người nơi công cộng, sau này phiền phức anh chịu đủ.”
Triển Phong mở cốp xe ném túi đồ vào, nửa cười nhìn anh: “Thầy Thẩm, cậu còn mặt mũi nói tôi?”
Thẩm Diễn nghiêm mặt nói: “Tôi không ra tay, chỉ ngăn nó thôi, thế đã ôn hòa lắm rồi. Nếu để anh lên, giờ chắc nó nằm ngửa ra từ lâu rồi.”
Triển Phong không bày tỏ ý kiến, ngâm nga bài hát, nổ máy, cả đoạn đường tâm trạng dường như rất tốt, không phóng xe nhanh cũng chẳng kêu than, dừng dưới lầu chỗ Thẩm Diễn ở.
Ngôi nhà này là ký túc xá mà nhà trường sắp xếp, tuy là căn hộ không cũ không mới, nhưng phong cách chủ nhà cũng không tồi, ngôi nhà được bài trí nho nhã, thậm chí còn có tủ rượu âm tường. Hai người để đồ trên mặt bàn bếp, Triển Phong sang một bên tự giác xử lý cá. Thẩm Diễn thấy anh ta làm cũng không đến nỗi, thế là mặc kệ anh ta, hai người ai làm việc nấy, chốc lát đã xử lý xong nguyên liệu cho bữa tối.
Thẩm Diễn đứng trước nồi đất, cau mày nghiên cứu nên bỏ măng khô vào hay là thịt vịt vào trước, lia mắt thấy Triển Phong đã mổ bụng và khứa cá.
“Làm cũng được đấy, con cá này làm món gì? Kho à?”
“Hấp.” Triển Phong huýt sáo, liếc anh: “Đảm bảo cậu thử một lần rồi khó quên.”
Thẩm Diễn nói: “Thử một lần khó quên thực ra có thể có rất nhiều kiểu…”
Anh ngậm miệng lại, vì nhìn thấy Triển Phong đang múa múa con dao trong tay không hề khách sáo.
Thôi, dù sao hôm nay cũng nhiều món, cùng lắm ai tạo nghiệt thì người đó chịu, ai làm món nào thì người đó tự giải quyết.
Nói thẳng ra, Thẩm Diễn hầu như chẳng hy vọng gì với món cá hấp này của Triển Phong.
Nhưng đến khi dọn mâm lên, Thẩm Diễn hơi ngạc nhiên, bởi vì món cá bưng từ trong nồi ra, trông khá ngon mắt.
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Triển Phong rất đắc ý, liên tục giục anh: “Nhanh lên, thử coi.”
Thẩm Diễn bán tín bán nghi, gắp một miếng, sau khi bỏ vào miệng sắc mặt hơi biến đổi, sau đó đặt đũa xuống thở dài nói: “Là tôi sai rồi, không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.”
Triển Phong: “Ê, tôi bảo này sao cậu khen người ta cũng làm người ta khó chịu thế hả, nói một câu ngon thì đã làm sao.”
“Rất ngon, tôi không ngờ anh thật sự biết nấu ăn.” Thẩm Diễn lau khóe miệng, khẽ cười: “Uống rượu không? Có điều chắc phải tìm người lái thuê rồi.”
Triển Phong lia mắt nhìn tủ rượu trên tường, không từ chối: “Được thôi, lời khoác lác 30 phút hạ gục tôi còn chưa thực hiện đâu, để tôi xem cậu giấu đồ tốt gì. Chà, cũng nhiều loại đấy, cậu yêu rượu như mạng thật hả?”
Thẩm Diễn đi tới, mở chai rượu Chardonney White Ý, đặt hai ly rượu vang trước mặt hai người, xắn áo lên, cổ tay rót rượu chuyển động khẽ khàng, dáng điệu nho nhã ưa nhìn, không hề làm người ta liên tưởng đến nhân viên phục vụ, mà là một quý ông chính hiệu.
“Ăn cá uống rượu Chardonnay White là hợp nhất, chai rượu này là bạn tôi gửi về từ Ý, vị thuần ngọt, nên thưởng thức từ từ.” Anh nhẹ nhàng nâng cốc rượu lên trước, để đợi giữa không trung: “Đấu rượu thì ăn cơm xong tính tiếp, đừng làm hỏng chai rượu này và con cá của anh.”
Triển Phong nghe thế cũng cười, nâng cốc chạm nhẹ vào cốc anh, rượu Chardonnay White theo đầu lưỡi chảy vào cổ họng, mùi vị tinh khiết và thơm nồng đả thông vị giác của người ta, lại thêm một bàn thức ăn thơm nức xông lên mũi, khẩu vị được kích thích, khiến người ta hơi đói bụng.
Ăn hai miếng vịt cùng măng khô, Triển Phong đang định khen tài bếp núc của Thẩm Diễn, mắt khẽ thoáng nhìn, đột nhiên đứng hình.
Thẩm Diễn để ý tới ánh mắt của anh ta, cũng nhìn theo, rồi dừng ở khung hình đó.
“Đây chính là bức ảnh tôi nói với anh.” Anh tự uống một ly, giọng nhàn nhạt không cảm xúc: “Ăn cơm trước đã, những việc khác ăn xong nói tiếp.”
Nhân viên thu ngân sợ hãi đứng đơ người, đột nhiên thấy một cánh tay bắt lấy cái lon giúp mình, nhất thời quên cả nói lời cảm ơn, chỉ biết ngơ ngác nhìn Triển Phong.
Xung quanh cũng lặng im, mấy nữ sinh lúc nãy đang bàn tán rối rít là người phản ứng nhanh nhất. Họ rút điện thoại bắt đầu chụp trộm.
Triển Phong cau mày, giơ tay liếc mắt lạnh lùng: “Bỏ xuống, không được chụp.”
Mấy nữ sinh đỏ mặt, ngượng ngùng bỏ điện thoại xuống, dù bị anh ta nói thế, vẫn xuýt xoa: “Đẹp trai quá…”
“Này, anh là ai, lại chui ra xen vào việc người khác.” Thiếu niên kéo dây túi chéo trên vai, nhìn Triển Phong châm biếm: “Xem nhiều phim Mỹ lắm chứ gì, cút ra, đừng có cản đường…”
Cậu ta xoay người định đi, nhưng dây túi chéo bị người ta kéo giật ngược. Cậu ta đau điếng.
Thẩm Diễn giật dây túi chéo, lạnh lùng nói: “Xin lỗi đi.”
Thiếu niên vùng vẫy chửi: “Tao khinh…”
Mặt Thẩm Diễn lạnh tanh, kéo mạnh quai túi.
Tên thiếu niên đỏ mặt, khóe mắt cay cay, giọng nghẹn nói: “Đừng kéo nữa, tôi xin lỗi! Xin… xin lỗi!”
“Lúc xin lỗi phải nhìn người cần xin lỗi, thầy cô giáo của cậu không dạy cậu hả?” Thẩm Diễn kéo cái dây, ép cậu ta nhìn nhân viên thu ngân, nói lại: “Xin lỗi.”
“Xin… xin lỗi.”
Nhân viên thu ngân sợ hãi, xua tay liên tục: “Không… không cần đâu.”
“Còn thiếu một người, tiếp tục xin lỗi.” Thẩm Diễn nói.
Triển Phong ước lượng chiếc lon trong tay, nhếch mày nói: “Thôi bỏ đi, loại người này xin lỗi có ích gì, lần sau thì nhớ đấy, cút đi.”
Thiếu niên nhìn Triển Phong cao hơn cậu ta rất nhiều, cảm thấy nhục nhã, không cam lòng. Thẩm Diễn vừa buông tay, cậu ta bỏ chạy mất dạng, chẳng dám quay đầu lại nhìn.
Đến khi ra khỏi siêu thị, đối phương mới dám đứng lại, nhìn bọn họ rất lâu qua tấm kính cửa sổ, nét mặt tăm tối như đang tính toán gì đó.
Nhưng Triển Phong vừa lia mắt qua, cậu ta liền rụt mắt lại, ba chân bốn cẳng chạy mất.
Mặt Thẩm Diễn không chút biểu cảm quay lại chỗ thu ngân, lấy đồ ra bắt đầu thanh toán, không biết có phải vì lúc nãy bị khí thế của Triển Phong dọa sợ hay không, mà cả quá trình đó không ai dám lôi điện thoại ra chụp. Ngoài ánh mắt chăm chú rực lửa của ấy nữ sinh ra, thì những người khác đều sợ ngây người, siêu thị im như tờ không nghe thấy tiếng nghị luận bàn tán nào.
Thanh toán xong, anh và Triển Phong sánh vai bước khỏi siêu thị, mới nghe Triển Phong nói: “Lúc nãy cậu sợ tôi đánh người nên mới ép nó xin lỗi?”
Anh vốn chẳng định giấu Triển Phong chút suy nghĩ này: “Vị trí nó và anh đứng, ném một lon nện xuống đầu, nó không bị chấn thương não thì cũng bị hôn mê tại siêu thị, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, bớt phiền phức là xong, hơn nữa anh là cảnh sát, đánh người nơi công cộng, sau này phiền phức anh chịu đủ.”
Triển Phong mở cốp xe ném túi đồ vào, nửa cười nhìn anh: “Thầy Thẩm, cậu còn mặt mũi nói tôi?”
Thẩm Diễn nghiêm mặt nói: “Tôi không ra tay, chỉ ngăn nó thôi, thế đã ôn hòa lắm rồi. Nếu để anh lên, giờ chắc nó nằm ngửa ra từ lâu rồi.”
Triển Phong không bày tỏ ý kiến, ngâm nga bài hát, nổ máy, cả đoạn đường tâm trạng dường như rất tốt, không phóng xe nhanh cũng chẳng kêu than, dừng dưới lầu chỗ Thẩm Diễn ở.
Ngôi nhà này là ký túc xá mà nhà trường sắp xếp, tuy là căn hộ không cũ không mới, nhưng phong cách chủ nhà cũng không tồi, ngôi nhà được bài trí nho nhã, thậm chí còn có tủ rượu âm tường. Hai người để đồ trên mặt bàn bếp, Triển Phong sang một bên tự giác xử lý cá. Thẩm Diễn thấy anh ta làm cũng không đến nỗi, thế là mặc kệ anh ta, hai người ai làm việc nấy, chốc lát đã xử lý xong nguyên liệu cho bữa tối.
Thẩm Diễn đứng trước nồi đất, cau mày nghiên cứu nên bỏ măng khô vào hay là thịt vịt vào trước, lia mắt thấy Triển Phong đã mổ bụng và khứa cá.
“Làm cũng được đấy, con cá này làm món gì? Kho à?”
“Hấp.” Triển Phong huýt sáo, liếc anh: “Đảm bảo cậu thử một lần rồi khó quên.”
Thẩm Diễn nói: “Thử một lần khó quên thực ra có thể có rất nhiều kiểu…”
Anh ngậm miệng lại, vì nhìn thấy Triển Phong đang múa múa con dao trong tay không hề khách sáo.
Thôi, dù sao hôm nay cũng nhiều món, cùng lắm ai tạo nghiệt thì người đó chịu, ai làm món nào thì người đó tự giải quyết.
Nói thẳng ra, Thẩm Diễn hầu như chẳng hy vọng gì với món cá hấp này của Triển Phong.
Nhưng đến khi dọn mâm lên, Thẩm Diễn hơi ngạc nhiên, bởi vì món cá bưng từ trong nồi ra, trông khá ngon mắt.
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Triển Phong rất đắc ý, liên tục giục anh: “Nhanh lên, thử coi.”
Thẩm Diễn bán tín bán nghi, gắp một miếng, sau khi bỏ vào miệng sắc mặt hơi biến đổi, sau đó đặt đũa xuống thở dài nói: “Là tôi sai rồi, không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.”
Triển Phong: “Ê, tôi bảo này sao cậu khen người ta cũng làm người ta khó chịu thế hả, nói một câu ngon thì đã làm sao.”
“Rất ngon, tôi không ngờ anh thật sự biết nấu ăn.” Thẩm Diễn lau khóe miệng, khẽ cười: “Uống rượu không? Có điều chắc phải tìm người lái thuê rồi.”
Triển Phong lia mắt nhìn tủ rượu trên tường, không từ chối: “Được thôi, lời khoác lác 30 phút hạ gục tôi còn chưa thực hiện đâu, để tôi xem cậu giấu đồ tốt gì. Chà, cũng nhiều loại đấy, cậu yêu rượu như mạng thật hả?”
Thẩm Diễn đi tới, mở chai rượu Chardonney White Ý, đặt hai ly rượu vang trước mặt hai người, xắn áo lên, cổ tay rót rượu chuyển động khẽ khàng, dáng điệu nho nhã ưa nhìn, không hề làm người ta liên tưởng đến nhân viên phục vụ, mà là một quý ông chính hiệu.
“Ăn cá uống rượu Chardonnay White là hợp nhất, chai rượu này là bạn tôi gửi về từ Ý, vị thuần ngọt, nên thưởng thức từ từ.” Anh nhẹ nhàng nâng cốc rượu lên trước, để đợi giữa không trung: “Đấu rượu thì ăn cơm xong tính tiếp, đừng làm hỏng chai rượu này và con cá của anh.”
Triển Phong nghe thế cũng cười, nâng cốc chạm nhẹ vào cốc anh, rượu Chardonnay White theo đầu lưỡi chảy vào cổ họng, mùi vị tinh khiết và thơm nồng đả thông vị giác của người ta, lại thêm một bàn thức ăn thơm nức xông lên mũi, khẩu vị được kích thích, khiến người ta hơi đói bụng.
Ăn hai miếng vịt cùng măng khô, Triển Phong đang định khen tài bếp núc của Thẩm Diễn, mắt khẽ thoáng nhìn, đột nhiên đứng hình.
Thẩm Diễn để ý tới ánh mắt của anh ta, cũng nhìn theo, rồi dừng ở khung hình đó.
“Đây chính là bức ảnh tôi nói với anh.” Anh tự uống một ly, giọng nhàn nhạt không cảm xúc: “Ăn cơm trước đã, những việc khác ăn xong nói tiếp.”
Bình luận facebook