• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (3 Viewers)

  • Chương 41 - Chương 41LỄ THẤT TỊCH

Lúc ăn cơm Triển Phong rất biết ý không hề hỏi thêm về việc và người liên quan đến bức ảnh, nói bâng quơ vài chuyện khi anh ta còn ở đại đội cảnh sát tỉnh. Tuy trước đó Thẩm Diễn cũng có từng nghe qua, nhưng nghe chính chủ kể lại là một bức tranh khác.



“Quả thực đáng tiếc, đổi lại là cậu thì cũng phải cho hắn một trận, bắt cóc toàn những bé gái năm sáu tuổi, bị bắt rồi mà không hối cải, lúc đến phòng thẩm vấn còn kêu gào.” Triển Phong chửi một tiếng, dập mạnh điếu thuốc trong tay: “Tôi còn đang tiếc vì đánh hắn nhẹ quá.”



Thẩm Diễn lắc ly rượu, gật đầu thấu hiểu: “Thành phần bại hoại của xã hội, đúng là nên đánh.”



Triển Phong nghe thấy câu này trong lòng rất dễ chịu, cười nói: “Có điều hôm nay cậu làm tôi khá ngạc nhiên, tưởng cậu sẽ không ra tay, động tác túm cổ nó thật dứt khoát, còn bản lĩnh trước kia của cậu nữa, cậu từng luyện loại võ gì thế? Đấm bốc hay là tóm bắt?”



Thẩm Diễn lắc đầu nói: “Chẳng nhớ rõ, chắc là trước kia từng luyện qua, nhưng ngoài phản ứng cơ bản nhất và tố chất cơ thể vẫn còn, những cái khác đều quên hết rồi.”



“Mất trí, ảnh cũ, vẫn có bản lĩnh tốt, rõ ràng học tâm lý học tội phạm, lại bài xích giới cảnh sát và hiện trường vụ án.” Triển Phong ngả người ra sau, một tay đặt lên tay ghế, nhàn nhạt liếc anh: “Kiểu mô tuýp nhân vật như cậu, giống như tội phạm ẩn giấu một bí mật lớn.”



Thẩm Diễn uống ngụm nước, hờ hững nói: “Quả thực rất giống, tôi cũng từng nghĩ về phương hướng đó thật, nhưng trên người lại không có chút vết tích nào, cũng không có phản ứng đặc biệt nào với máu, cảm giác không giống mất trí nhớ vì muốn thoát tội, quan trọng nhất là…”



Anh cụp mắt, che giấu phập phồng trong đôi mắt: “Tôi cũng đã từng thử, đưa mình vào tình huống gần kề sự sống và cái chết, phản ứng tâm lý lại giống người bình thường, cũng căng thẳng lo âu, khó thở, căn bản chẳng giống một kẻ bỏ mạng lão luyện chút nào.”



Triển Phong nghe giọng nói anh thờ ơ, nhưng càng miêu tả bâng quơ, thì cảm xúc trong lòng càng dâng cao như thủy triều. Anh ta rút một điếu thuốc, châm lửa rồi đưa cho Thẩm Diễn, nhoẻn miệng cười: “Cậu đúng là liều, đến mạng sống cũng không cần, phải tìm cho ra chân tướng sự thật năm đó?”



Thẩm Diễn hút một hơi thuốc, tùy tay lắc ly rượu, ánh đèn chiếu vào ly thủy tinh khúc xạ ra những tia sặc sỡ động lòng người: “Giờ không nông nổi như vậy nữa, nhưng có một thời gian tôi hay nghĩ, ý nghĩ cuộc đời con người rốt cuộc là gì? Căn bản chẳng biết sống vì cái gì, như kiểu sống cho người khác vậy.”



Triển Phong giật yết hầu, nghiêng đầu châm thuốc cho mình, hai người yên lặng hút một lúc, chẳng ai lên tiếng, mãi đến khi ngoài cửa sổ có tiếng pháo hoa, hai người cùng nhìn ra đó, Thẩm Diễn thuận miệng hỏi: “Hôm nay là ngày gì? Lễ tết sao?”



“Không biết, không chừng là tình nhân cầu hôn.” Triển Phong rút điện thoại lướt vài cái, đột nhiên sắc mặt biến đổi, lúc ngẩng đầu thì vẻ mặt cổ quái: “Cậu nói đúng rồi, đúng là dịp lễ.”



Thẩm Diễn hỏi: “Lễ gì?”



Triển Phong: “Lễ thất tịch.”



Thẩm Diễn: “…”



Trong phòng có máy rửa bát, hai người đổ thức ăn thừa vào thùng rác, rồi cho bát đũa vào máy coi như hoàn thành mọi việc. Rượu uống được nửa chai, tuy độ cồn không cao, nhưng tuyệt đối không được lái xe. Có điều thấy Triển Phong nhìn ngang nhìn dọc đi tới đi lui, cả tiếng rưỡi hơn mà có vẻ không muốn đi, Thẩm Diễn thấy anh ta xách túi to đồ ăn vặt hoa quả lên, liền nhắc nhở anh ta: “Đợi đến lúc về đừng quên những thứ này.”



Triển Phong liếc mắt, lắc đầu nói: “Không cầm đâu, vốn dĩ mua cho cậu. Để anh cắt quả dứa này làm món tráng miệng sau bữa ăn cho cậu nhé.”



Anh ta vừa nói vừa vào bếp, quen thuộc lấy dao gọt hoa quả, xắn tay áo lên gọt dứa, không ngờ cũng chuyên nghiệp lắm.



Một người đàn ông cao to anh tuấn đứng trước bàn bếp gọt dứa, cảnh này không hề phản cảm, mà lại cảnh đẹp đáng tận hưởng, đủ để sánh với tiết mục quảng cáo đồ gia dụng trên tivi.



Thẩm Diễn nghiêng người tựa cửa nhìn một lúc, thấy anh ta xử lý cũng gần xong thì lấy cái đĩa ở trên cao xuống. Đĩa sứ lớn màu gạo miệng nông, đơn giản nho nhã, phối với màu sắc tươi sáng và hương thơm ngọt ngào của dứa, cho dù vừa ăn no cũng muốn ăn thêm



Triển Phong đặt dứa lên bàn, lấy một miếng nói: “Ngày lễ vui vẻ, ăn hết chỗ dứa này đó.”



Thẩm Diễn mấp máy khóe miệng: “Vui vẻ.”



Đây là loại dứa sữa, ngọt lịm thơm nức, không hề chua chát, thật sự phù hợp làm món tráng miệng. Chẳng qua bữa tối hai người đều ăn rất nhiều, lại ăn hết quả dứa này cũng hơi khó. Thẩm Diễn ăn hai miếng liền không nuốt nổi nữa, Triển Phong dường như cũng không thích hoa quả cho lắm, cuối cùng còn nửa đĩa dứa, chẳng ai ăn được nữa.



Triển Phong xoa bụng, tiện tay đẩy đĩa sang bên, sau đó vươn người, với lấy khung ảnh.



“Người nhìn rõ đường nét này là cậu, ba người còn lại, ừm… hai đàn ông một phụ nữ.” Triển Phong để tấm ảnh dưới đèn, nhíu mày cố gắng nhìn rõ hơn: “Bị hư hại quá, chỉ có tấm này thôi ư?”



Thẩm Diễn gật đầu: “Chỉ có tấm này thôi, khi tôi tỉnh lại, trong tay có cầm một cuốn sổ, trong đó có kẹp tấm ảnh này.”



“Cuốn sổ kia đâu?”



“Trống không.” Thẩm Diễn như đã đoán được suy nghĩ của anh ta, tự lắc đầu: “Chẳng có tác dụng gì, chỗ còn màu, chỗ mất màu, đã thử qua tất cả các loại nước thuốc, chả có phản ứng gì, bìa sổ và gáy sổ cũng rất mới, chắc chỉ dùng để lưu trữ tấm ảnh này.”



Triển Phong nhìn tấm ảnh im lặng một lúc, chầm chậm nói: “Không nhìn được nhiều từ bức ảnh này, từ dáng đứng và thứ tự mà nói, người đàn ông đầu tiên bên phải chắc trẻ hơn người bên cạnh rất nhiều. Đôi tay người phụ nữ đặt phía sau lưng, quả thực trông không giống dáng đứng của những người phụ nữ bình thường, cậu nghi ngờ họ là người của phía cảnh sát?”



“Chỉ là cảm giác thôi, bất cứ chuyện gì cũng có nguyên do của nó. Tấm ảnh này rõ ràng có người cố ý hủy hoại, nếu như người trong bức ảnh này là người thông thường, đối phương không cần phải phí nhiều công sức như vậy.” Thẩm Diễn nói, lại mở chai rượu Chardonney White: “Nói cho cùng chỉ là trực giác mà thôi. Những chuyện chẳng có căn cứ hư vô mờ mịt này nói ra thật tốn thời gian, uống thêm không?” Nguồn : Vietwriter.vn



Triển Phong thấy anh đã lấy ly rượu, ánh mắt thoáng ý cười như có như không, bỏ khung ảnh xuống nói: “Xin rửa tai lắng nghe và hầu chuyện đến cùng.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom