• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 42 - Chương 42BỊ CẮN TRẢ

Buổi sáng, khi Thẩm Diễn tỉnh dậy, anh hơi đau âm ỉ ở huyệt Thái Dương.



Bất ngờ hơn là, đồng hồ đeo tay đã chỉ chín giờ.



Anh bị chứng mất ngủ kinh niên, đau đầu âm ỉ đã là chuyện thường ngày, nhưng có thể ngủ một mạch đến sáng quả thực hiếm thấy, đây là lần đầu trong những năm gần đây.



Thẩm Diễn ngồi dậy tựa vào đầu giường xoa ấn đường, cúi đầu nhìn, anh mặc chiếc sơ mi hôm qua, trong phòng ngủ vẫn thoang thoảng hơi rượu. Anh nhoẻn miệng cười, nghĩ thầm may mà buổi sáng không có lịch dạy, nếu không đã nghỉ vô lý do rồi.



Anh cởi áo sơ mi, mình trần bước ra phòng ngủ, vừa nhìn thấy có người nằm trên sofa, ánh mắt và bước chân đều chững lại, đứng tại chỗ một lát, cuối cùng mới nhớ ra chuyện tối qua.



Trên bàn có mấy vỏ chai rượu đổ nghiêng ngả, chắc sau đó họ có uống thêm vài loại rượu, giờ chẳng nhớ ra ai uống nhiều hơn nữa, càng chẳng nhớ nổi ai gục trước.



Thẩm Diễn bước tới, thấy Triển Phong ngủ chỏng vó, tấm thảm mỏng chắc được tìm bừa trong cơn say đã bị đá chệch ra hơn nửa. Nó đắp hờ ở vùng eo. Triển Phong khi ngủ có bớt bạo lực hơn, tóc hơi rối, làm anh ta trẻ ra vài tuổi.



Nửa mặt anh ta vùi vào gối, chỉ lộ ra nửa mặt nhưng vẫn đẹp trai tuấn tú như thường, sống mũi cao thẳng và vẻ kiêu ngạo hiện rõ giữa hai lông mày.



Dậy muộn hơn cả mình, cho thấy tối qua anh đã hạ gục Triển Phong.



Thẩm Diễn hơi hài lòng, tâm trạng khá tốt, thuận tiện kéo thảm đắp cho anh ta, sau đó vào nhà tắm. Tắm rửa đánh răng xong, cả người sảng khoái bước vào phòng khách, vừa lúc Triển Phong cũng tỉnh, ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau.



“Dậy sớm thế… chỗ này của cậu còn quần áo để thay không?” Triển Phong vò mái tóc rối, vừa ngáp vừa đứng dậy.



Thẩm Diễn bước ra nhà tắm, mặc bừa một chiếc áo phông, vừa lau tóc vừa nói: “Chắc có, anh đi tắm đi, tôi tìm cho.”



“Cám ơn.” Triển Phong cũng chẳng khách sáo. Anh ta chẳng xấu hổ khi mình uống say mèm phải ở lại nhà đối phương qua đêm. Anh ta vừa cởi áo vừa uể oải bước vào nhà tắm, sáng ra ngủ dậy trên người nhớp nháp mồ hôi, đường nét cơ bắp hiện lên rõ ràng, để lộ thân hình cân đối và rắn chắc.



Phòng tắm bên đó vang lên tiếng nước không ngừng, Thẩm Diễn ở trong phòng ngủ tìm một lúc, cuối cùng cũng tìm được chiếc áo ba lỗ bóng rổ, kiểu hơi rộng, nhưng chắc vừa với Triển Phong. Anh treo quần áo bên ngoài cửa phòng tắm, đi vào nhà bếp nấu ít cháo.



Một bát cháo trắng, cùng đĩa cải bẹ muối không cay, được coi là món khai vị tốt nhất sau khi tỉnh cơn say.



Nấu bằng nồi điện rất nhanh, không lâu sau nồi cháo ra lò. Thẩm Diễn múc hai bát đặt trên bàn ăn, vừa đặt đũa xuống thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng tắm.



Trên trán Triển Phong vẫn còn vương giọt nước, từng giọt từng giọt lăn xuống theo đỉnh lông mày, anh ta kéo chiếc áo ba lỗ bóng rổ, nhếch khóe miệng hỏi: “Đồng phục của cậu à? Tên tiếng Anh là Peter?”



“Không phải, lúc tốt nghiệp có một bạn học tặng, người nước ngoài đều như vậy, họ thích tặng những thứ mang nặng ý nghĩa kỷ niệm.” Thẩm Diễn vừa thấy biểu cảm của anh ta liền biết anh ta cười cái gì, lạnh lùng nói: “Tên tiếng Anh của tôi là Sawyer.”



“Không cần giải thích, Peter cũng rất hay.” Trong mắt anh ta hiện lên ý cười ranh mãnh, sau đó liền tỉnh bơ ngồi vào bàn ăn: “Cháo trắng cải bẹ, nghìn likes, tối qua uống đến lúc nào thì gục vậy, cậu còn nhớ không?”



Thẩm Diễn nói: “Gục rồi còn nhớ sao nổi? Môn ngữ văn của anh là do giáo viên mỹ thuật dạy à?”



Há miệng mắc quai, Triển Phong đang uống ngụm cháo cậu hầm, cũng không thể quá bạo mồm, đành nhún nhún vai, không đấu khẩu nữa.



Say cả đêm ngủ đến tận bây giờ, hai người đều thấy hơi đói, cả nồi cháo thoắng cái đã thấy đáy. Cái này không thể cho vào máy rửa bát, Triển Phong tự giác đi rửa bát, vừa rửa vừa hỏi anh: “Hôm nay kế hoạch thế nào?”

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Thẩm Diễn trả lời: “Buổi chiều có giờ dạy, lát nữa tôi phải về trường.”



“Được, vậy lúc nữa tôi đưa cậu đi.” Triển Phong nói dứt khoát: “Tối qua có phải cậu kể chút manh mối gì khác không? Uống rượu quên hết rồi, tí nữa cậu nói lại lần nữa nhé.”



Thẩm Diễn gật đầu: “Thực ra cũng chẳng có manh mối gì, phần lớn là do tôi tự suy đoán.”



Anh chưa nói hết lời, điện thoại trên bàn kêu lên, anh ra dấu nghe điện thoại, thấy số điện thoại gọi tới là số của trường học, anh bèn hắng hắng giọng rồi mới nhận cuộc gọi.



Giọng phía bên kia là giọng của chủ nhiệm khoa, nghiêm nghị và hơi lo lắng, nhắc đi nhắc lại Thẩm Diễn phải nhanh chóng tới trường học một chuyến. Đầu kia điện thoại là một tiếng náo loạn ồn ào, hình như còn nghe thấy cái gì mà “thầy giáo đánh người”, Thẩm Diễn ừ vài tiếng rồi cúp điện thoại.



Triển Phong từ phòng bếp bước ra, hất hất cằm: “Việc công hay việc riêng?”



“Có thể coi là việc công, hôm qua dạy dỗ thiếu niên bị nhà trường biết rồi, để tôi đến giải thích một chút.” Thẩm Diễn đi vào phòng ngủ thay áo sơ mi, cao giọng hỏi: “Giờ tôi phải ra ngoài, còn anh thì sao, đi được không?”



Triển Phong liếc nhìn áo đồng phục bóng rổ to rộng trên người, nếu nhìn nghiêng còn thấp thoáng nhìn thấy đường nét cơ ngực, ngẫm nghĩ châm điếu thuốc nói: “Đi thôi.”



Trên đường Thẩm Diễn thấy có gì đó không đúng, hướng này rõ ràng không phải đường đến trường: “Đi đâu đấy, chủ nhiệm khoa tôi nghe như sắp giết người rồi.”



Triển Phong ngậm điếu thuốc, tay đặt trên vô lăng, vẻ mặt bất cần: “Tôi đi thay bộ quần áo, sau đó sẽ đi giáo dục bọn trẻ với cậu.”



Thẩm Diễn nói: “Không cần đâu, tôi đi giải thích rõ là được.”



“Tôi được nghỉ cơ mà, rảnh lắm, chủ yếu là quay về lấy giấy chứng nhận cảnh sát.” Triển Phong ngước mắt nhìn anh, giọng dứt khoát: “Dù sao cũng là người trong đội tôi từng dẫn dắt, không thể để chó mèo bắt nạt được.”



Thẩm Diễn dở khóc dở cười: “Có ai bắt nạt tôi đâu…”



Triển Phong xua tay, xoay vô lăng đến ký túc xá đội cảnh sát, khói thuốc từ khe cửa xe bay ra ngoài, khuôn mặt nghiêng của anh ta lạnh lùng quả quyết.



Trông bộ dạng đúng như sắp đi sống mái với đám người kia, thật chẳng giống khí chất mà một cảnh sát nên có.



Thẩm Diễn nhìn anh ta, không nói gì nữa, khóe môi thấp thoáng nụ cười, ánh lên góc cửa, khiến khuôn mặt anh nhu hòa hơn.



Trong văn phòng chủ nhiệm khoa, Thẩm Diễn vừa đẩy cửa đi vào, đã thấy bầu không khí bên trong như giương cung bắn tên.



Đặc biệt là cậu con trai đứng cạnh chủ nhiệm khoa, trên cổ còn hằn vài vết tím bầm, nhưng vị trí không đúng, vừa nhìn là biết không phải dấu vết hôm qua anh để lại.



Đối phương còn chưa nói gì Thẩm Diễn cũng đã đoán ra được gần hết, sai ở chỗ để Triển Phong bước vào. Chủ nhiệm khoa chắc cũng chưa quên việc anh ta xảy ra xung đột với thầy giáo ngày hôm qua. Anh cau mày, đang định mở miệng, lại nghe thấy tiếng trầm thấp của Triển Phong: “Đang định tìm cậu đấy nhãi ranh, sao nào, đến tự thú à?”



Anh ta vừa nói ra, người trong phòng ai nấy đều đờ đẫn, thiếu niên thì mắt mở to lắp bắp lý nhí, sau đó xấu hổ chuyển thành phẫn nộ gào lên: “Anh đừng có vừa ăn cướp vừa la làng, chủ nhiệm, hai người này hôm qua lúc ở siêu thị ra tay đánh em. Người kia, chính là thầy giáo kia ra tay với em trước.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom