Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43 - Chương 43XỬ PHẠT
“Thầy Thẩm, bạn sinh viên này cũng học khoa chúng ta, giữa hai người có hiểu lầm gì vậy?” Chủ nhiệm khoa sắc mặt âm trầm, nhất là lúc nhìn thấy Triển Phong: “Còn nữa, thầy Thẩm, anh bạn này của cậu là người trong xã hội, sao lại có thể tùy tiện đưa tới phòng làm việc của tôi, bảo cậu ta ra ngoài đợi đi.”
Thẩm Diễn thoáng ngập ngừng, rồi mở miệng giải thích: “Chủ nhiệm, đây là…”
Triển Phong mất kiên nhẫn đưa giấy chứng nhận ra, lạnh lùng nói: “Người của Cục Cảnh sát thành phố, hôm qua cậu nhóc này dính líu tới chuyện cố ý gây thương tích, tôi đang tìm cậu ta đây. Đi thôi, đi về cục làm bản ghi chép.”
Anh ta nói chững chạc đàng hoàng, giọng điệu lạnh lùng, lại thêm huy hiệu cảnh sát trong tay lóe ra ánh sáng, chủ nhiệm khoa giật mình, giọng nói lẫn cách dùng từ đều khác biệt hẳn: “Vị này… Vị này thật sự là sĩ quan cảnh sát sao? Vậy, ngài cảnh sát ngồi xuống trước đi… Tống Dương, sao lại thế này, em nói cho rõ đi!”
Tống Dương không ngờ tình hình lại chuyển biến đột ngột như thế, bị chủ nhiệm khoa trừng mắt thì lập tức hốt hoảng, há miệng hét lớn: “Cảnh sát thì giỏi lắm sao? Có thể bắt tay với thầy giáo ức hiếp người khác sao?! Chủ nhiệm, em không nói dối, quả thật hôm qua bọn họ đã đánh người. Thầy nhìn dấu vết trên cổ em đi, cũng may em chạy nhanh, nếu không thì có lẽ hôm nay đã nằm trong bệnh viện rồi.”
Vừa nói, cậu ta vừa kéo cổ áo xuống để bọn họ nhìn vết thương.
Thẩm Diễn đứng một bên thờ ơ nhìn, bỗng nhiên chậm rãi lên tiếng: “Cậu nói vết thương này là do tôi gây ra?”
Triển Phong rút thuốc lá ra, không coi ai ra gì cúi đầu châm lửa, tóc mai trên trán lòa xòa, đôi mắt chợt ngước lên, xuyên qua tóc nhìn thẳng vào Tống Dương, ánh mắt băng lạnh nhìn chằm chằm khiến Tống Dương giật cả mình.
Chẳng phải người này là cảnh sát sao? Sao khí chất lại lạnh lùng quá, lúc nhìn người khác không giống cảnh sát mà ngược lại còn như sát thủ…
Chủ nhiệm khoa cũng trừng mắt, nhìn chằm chằm Tống Dương.
Đến lúc mấu chốt, Tống Dương đâm lao đành phải theo lao, chỉ có thể kiên trì nói: “Đúng vậy, là do thầy siết thành thế.”
Triển Phong cười khẩy, hững hờ hút thuốc, vẻ mặt như đang suy nghĩ xem nên xử lý Tống Dương thế nào.
Thẩm Diễn lại hỏi: “Vậy tôi dùng cái gì để siết.”
“Chính là thứ này, dây đeo túi chéo, suýt nữa siết chết tôi rồi!” Tống Dương cố gắng nói điêu, giật giật dây đeo trên vai: “Sợ thầy ngụy biện, tôi còn cố ý không đổi cặp sách.”
“Nếu như thật sự là tôi siết, chắc chắn tôi sẽ thừa nhận, tuyệt đối không ngụy biện.” Thẩm Diễn bước lên, kéo dây đeo cặp sách của cậu ta, nắm trong tay lắc lắc: “Nếu như cậu đã nói vết thương đó là do tôi siết, vậy chắc hẳn tôi dùng góc độ này để siết đúng không?”
Vừa nói, anh vừa quấn dây đeo cặp một vòng, cuộn tay lại kéo một phát về phía sau….
“Này này này…! Thầy làm gì thế!” Tống Dương bị động tác bất ngờ của anh khiến cho giật nảy mình, luôn miệng xin chủ nhiệm khoa giúp đỡ: “Chủ nhiệm, thầy thấy rồi đó, lúc này mà thầy ấy còn muốn siết cổ em, loại người này sao xứng làm giáo viên!”
Thẩm Diễn nói: “Cậu kêu cái gì, tôi đâu có dùng sức, chỉ biểu diễn cho chủ nhiệm xem tình cảnh theo lời cậu nói mà thôi. Hôm qua, có phải tôi đã dùng tư thế này để siết cổ cậu không?”
Tống Dương mơ hồ cảm thấy chỗ này hơi có gì đó sai sai, nhưng cậu ta quay lưng về phía Thẩm Diễn nên không nhìn thấy rõ nét mặt của anh, đối diện lại là vẻ mặt nhìn chằm chằm đầy nghi ngờ của chủ nhiệm khoa, trong lòng căng thẳng liền gật đầu nói: “Đúng thế, là siết như thế!”
“Thế sao?” Có vẻ như Thẩm Diễn đang cười, ngoái lại nói một câu với người phía sau: “Triển Phong, lấy cho tôi cái bút.”
Triển Phong không nói câu thứ hai, chọn bừa một chiếc bút đỏ trên bàn, ném cho anh.
Thẩm Diễn đón lấy, lưu loát đặt ngòi bút trên cổ Tống Dương, anh cảm thấy cậu ta hơi giãy giụa, cũng lười cả hỏi han một câu, ngòi bút hạ xuống, vạch lên đó hai đường.
“Đệch! Thầy làm gì thế!” Gáy Tống Dương nổi đầy da gà, lại không đoán được ý đồ của Thẩm Diễn, lập tức luống cuống văng tục.
Chủ nhiệm khoa nhíu mày quát lớn: “Tống Dương! Nói năng cho cẩn thận, sao lại nói chuyện với thầy giáo thế hả?”
Thái độ hiện giờ của chủ nhiệm khoa khác biệt hoàn toàn so với lúc Thẩm Diễn vừa mới đẩy cửa bước vào.
Tống Dương không phục phản bác: “Chủ nhiệm, anh ta cố ý vạch bừa trên cổ em, chẳng lẽ thầy không thấy ư?”
“Được rồi, tự cậu nhìn đi.” Thẩm Diễn lấy điện thoại di động chụp một bức ảnh, sau đó ném tới trước mặt Tống Dương, nói: “Nếu là do tôi siết, vết hằn để lại chính là vị trí của đường màu đỏ, tại sao lại không trùng với vết thương trên cổ cậu?”
Tống Dương cúi đầu nhìn, quả nhiên hai dấu vết trong hình không trùng nhau, đường màu đỏ rõ ràng cao hơn vết thương thật một đoạn. Cậu ta ngượng ngùng, nhưng vẫn mạnh miệng chưa từ bỏ ý định: “Cái này thì chứng minh được gì đâu, có lẽ hôm qua lúc siết cổ anh đã để tay thấp hơn, hôm nay lại nâng lên, đương nhiên sẽ không khớp rồi.”
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Triển Phong nghe xong, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường, nghiền tàn thuốc sau đó trầm thấp nói: “Đã đánh nhau bao giờ chưa? Lúc siết cổ người ta lại còn muốn đứng thẳng hay ngồi xổm để siết? Nhóc không bị làm sao đấy chứ.”
“Người để lại vết thương rõ ràng thấp hơn tôi, nếu như cậu có hứng thú, tôi còn có thể giúp cậu vẽ phác họa chân dung người kia luôn.” Thẩm Diễn cầm di động, nhìn Tống Dương bằng ánh mắt cười như không cười: “Cậu cảm thấy có cần thiết làm vậy không?”
Tống Dương ngưng thở, cúi đầu, sắc mặt khó coi, có vẻ như đang liều mạng nghĩ đối sách.
Thẩm Diễn không để ý tới cậu ta, quay đầu nói với chủ nhiệm khoa: “Chủ nhiệm, thật ra hôm qua chúng tôi gặp bạn sinh viên này ở siêu thị, cậu ta xảy ra xung đột với nhân viên thu ngân, sau đó quá đáng cầm đồ của siêu thị, có ý định đánh nhân viên kia. Tôi không nhìn nổi, liền ngăn cậu ta lại muốn cậu ta nói xin lỗi, cũng không hề làm ra bất cứ hành động gì quá đáng như trong lời cậu ta nói. Chắc hẳn phía trước quầy thu tiền của siêu thị có camera giám sát, nếu như không có camera, chúng ta cũng có thể tìm nhân viên thu ngân ngày hôm qua để hỏi thử.”
Chủ nhiệm khoa vừa nghe đến chuyện ẩu đả ngoài trường, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng hỏi ngay: “Cậu nói là Tống Dương ra tay đánh người ta bị thương? Vậy… Vậy người kia có sao không? Báo cảnh sát rồi à?”
“Không, vừa lúc cảnh sát Triển đang ở đó, kịp thời ngăn cậu ta lại, nhưng bạn sinh viên này phát ngôn bừa bãi, toàn sử dụng những từ ngữ rất khó nghe.” Thẩm Diễn nở nụ cười ái ngại, hơi rũ mắt: “Có lẽ tôi đã lo chuyện bao đồng rồi. Nhưng dù sao lúc ở bên ngoài, cậu ta cũng đại diện cho trường học chúng ta, nếu như lúc đó mọi chuyện bị làm lớn lên, chỉ sợ cũng không tốt cho thanh danh của trường.”
Chủ nhiệm khoa khẽ thở phào, gật đầu liên hồi, nói: “Đúng đúng đúng, thầy Thẩm, thầy xử lý rất tốt. Phương châm của trường chúng ta chính là cung kính cần kiệm tu dưỡng đạo đức. Nếu như chuyện bạo lực như thế bị truyền ra ngoài, chẳng biết sẽ bị truyền thông đưa tin kiểu gì.”
Thái độ trước ngạo mạn sau cung kính, tốc độ chuyển biến quả thật nhanh đến rợn người.
Triển Phong cười xùy ngắn ngủi, chủ nhiệm khoa vội vàng lên tiếng: “Cũng phải cảm ơn cảnh sát Triển, vừa nãy có chút hiểu lầm với cậu, mong cậu thông cảm. Nếu như sinh viên này đã không tạo thành ảnh hưởng thực tế nào gay gắt, vậy có cần phải đưa về Cục Cảnh sát tra hỏi nữa không? Cậu ta là sinh viên của lớp thiếu niên trong trường, tuổi vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện lắm, cậu xem…”
Tống Dương nghe xong, lập tức trợn mắt há hốc mồm, gian nan biện giải: “Chủ nhiệm, thầy đừng nghe anh ta nói hươu nói vượn, anh ta căn bản không biết em là…”
“Im miệng! Với cái bộ dạng này mà cậu còn không biết xấu hổ đến cáo trạng, cậu đứng nghiêm chỉnh cho tôi!” Chủ nhiệm tức đến đỏ bừng mặt, vỗ bàn. “Chuyện của cậu vẫn chưa xong đâu, lát nữa gọi giáo viên hướng dẫn của cậu tới đây, cảnh cáo, xử phạt!”
Thẩm Diễn thoáng ngập ngừng, rồi mở miệng giải thích: “Chủ nhiệm, đây là…”
Triển Phong mất kiên nhẫn đưa giấy chứng nhận ra, lạnh lùng nói: “Người của Cục Cảnh sát thành phố, hôm qua cậu nhóc này dính líu tới chuyện cố ý gây thương tích, tôi đang tìm cậu ta đây. Đi thôi, đi về cục làm bản ghi chép.”
Anh ta nói chững chạc đàng hoàng, giọng điệu lạnh lùng, lại thêm huy hiệu cảnh sát trong tay lóe ra ánh sáng, chủ nhiệm khoa giật mình, giọng nói lẫn cách dùng từ đều khác biệt hẳn: “Vị này… Vị này thật sự là sĩ quan cảnh sát sao? Vậy, ngài cảnh sát ngồi xuống trước đi… Tống Dương, sao lại thế này, em nói cho rõ đi!”
Tống Dương không ngờ tình hình lại chuyển biến đột ngột như thế, bị chủ nhiệm khoa trừng mắt thì lập tức hốt hoảng, há miệng hét lớn: “Cảnh sát thì giỏi lắm sao? Có thể bắt tay với thầy giáo ức hiếp người khác sao?! Chủ nhiệm, em không nói dối, quả thật hôm qua bọn họ đã đánh người. Thầy nhìn dấu vết trên cổ em đi, cũng may em chạy nhanh, nếu không thì có lẽ hôm nay đã nằm trong bệnh viện rồi.”
Vừa nói, cậu ta vừa kéo cổ áo xuống để bọn họ nhìn vết thương.
Thẩm Diễn đứng một bên thờ ơ nhìn, bỗng nhiên chậm rãi lên tiếng: “Cậu nói vết thương này là do tôi gây ra?”
Triển Phong rút thuốc lá ra, không coi ai ra gì cúi đầu châm lửa, tóc mai trên trán lòa xòa, đôi mắt chợt ngước lên, xuyên qua tóc nhìn thẳng vào Tống Dương, ánh mắt băng lạnh nhìn chằm chằm khiến Tống Dương giật cả mình.
Chẳng phải người này là cảnh sát sao? Sao khí chất lại lạnh lùng quá, lúc nhìn người khác không giống cảnh sát mà ngược lại còn như sát thủ…
Chủ nhiệm khoa cũng trừng mắt, nhìn chằm chằm Tống Dương.
Đến lúc mấu chốt, Tống Dương đâm lao đành phải theo lao, chỉ có thể kiên trì nói: “Đúng vậy, là do thầy siết thành thế.”
Triển Phong cười khẩy, hững hờ hút thuốc, vẻ mặt như đang suy nghĩ xem nên xử lý Tống Dương thế nào.
Thẩm Diễn lại hỏi: “Vậy tôi dùng cái gì để siết.”
“Chính là thứ này, dây đeo túi chéo, suýt nữa siết chết tôi rồi!” Tống Dương cố gắng nói điêu, giật giật dây đeo trên vai: “Sợ thầy ngụy biện, tôi còn cố ý không đổi cặp sách.”
“Nếu như thật sự là tôi siết, chắc chắn tôi sẽ thừa nhận, tuyệt đối không ngụy biện.” Thẩm Diễn bước lên, kéo dây đeo cặp sách của cậu ta, nắm trong tay lắc lắc: “Nếu như cậu đã nói vết thương đó là do tôi siết, vậy chắc hẳn tôi dùng góc độ này để siết đúng không?”
Vừa nói, anh vừa quấn dây đeo cặp một vòng, cuộn tay lại kéo một phát về phía sau….
“Này này này…! Thầy làm gì thế!” Tống Dương bị động tác bất ngờ của anh khiến cho giật nảy mình, luôn miệng xin chủ nhiệm khoa giúp đỡ: “Chủ nhiệm, thầy thấy rồi đó, lúc này mà thầy ấy còn muốn siết cổ em, loại người này sao xứng làm giáo viên!”
Thẩm Diễn nói: “Cậu kêu cái gì, tôi đâu có dùng sức, chỉ biểu diễn cho chủ nhiệm xem tình cảnh theo lời cậu nói mà thôi. Hôm qua, có phải tôi đã dùng tư thế này để siết cổ cậu không?”
Tống Dương mơ hồ cảm thấy chỗ này hơi có gì đó sai sai, nhưng cậu ta quay lưng về phía Thẩm Diễn nên không nhìn thấy rõ nét mặt của anh, đối diện lại là vẻ mặt nhìn chằm chằm đầy nghi ngờ của chủ nhiệm khoa, trong lòng căng thẳng liền gật đầu nói: “Đúng thế, là siết như thế!”
“Thế sao?” Có vẻ như Thẩm Diễn đang cười, ngoái lại nói một câu với người phía sau: “Triển Phong, lấy cho tôi cái bút.”
Triển Phong không nói câu thứ hai, chọn bừa một chiếc bút đỏ trên bàn, ném cho anh.
Thẩm Diễn đón lấy, lưu loát đặt ngòi bút trên cổ Tống Dương, anh cảm thấy cậu ta hơi giãy giụa, cũng lười cả hỏi han một câu, ngòi bút hạ xuống, vạch lên đó hai đường.
“Đệch! Thầy làm gì thế!” Gáy Tống Dương nổi đầy da gà, lại không đoán được ý đồ của Thẩm Diễn, lập tức luống cuống văng tục.
Chủ nhiệm khoa nhíu mày quát lớn: “Tống Dương! Nói năng cho cẩn thận, sao lại nói chuyện với thầy giáo thế hả?”
Thái độ hiện giờ của chủ nhiệm khoa khác biệt hoàn toàn so với lúc Thẩm Diễn vừa mới đẩy cửa bước vào.
Tống Dương không phục phản bác: “Chủ nhiệm, anh ta cố ý vạch bừa trên cổ em, chẳng lẽ thầy không thấy ư?”
“Được rồi, tự cậu nhìn đi.” Thẩm Diễn lấy điện thoại di động chụp một bức ảnh, sau đó ném tới trước mặt Tống Dương, nói: “Nếu là do tôi siết, vết hằn để lại chính là vị trí của đường màu đỏ, tại sao lại không trùng với vết thương trên cổ cậu?”
Tống Dương cúi đầu nhìn, quả nhiên hai dấu vết trong hình không trùng nhau, đường màu đỏ rõ ràng cao hơn vết thương thật một đoạn. Cậu ta ngượng ngùng, nhưng vẫn mạnh miệng chưa từ bỏ ý định: “Cái này thì chứng minh được gì đâu, có lẽ hôm qua lúc siết cổ anh đã để tay thấp hơn, hôm nay lại nâng lên, đương nhiên sẽ không khớp rồi.”
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Triển Phong nghe xong, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường, nghiền tàn thuốc sau đó trầm thấp nói: “Đã đánh nhau bao giờ chưa? Lúc siết cổ người ta lại còn muốn đứng thẳng hay ngồi xổm để siết? Nhóc không bị làm sao đấy chứ.”
“Người để lại vết thương rõ ràng thấp hơn tôi, nếu như cậu có hứng thú, tôi còn có thể giúp cậu vẽ phác họa chân dung người kia luôn.” Thẩm Diễn cầm di động, nhìn Tống Dương bằng ánh mắt cười như không cười: “Cậu cảm thấy có cần thiết làm vậy không?”
Tống Dương ngưng thở, cúi đầu, sắc mặt khó coi, có vẻ như đang liều mạng nghĩ đối sách.
Thẩm Diễn không để ý tới cậu ta, quay đầu nói với chủ nhiệm khoa: “Chủ nhiệm, thật ra hôm qua chúng tôi gặp bạn sinh viên này ở siêu thị, cậu ta xảy ra xung đột với nhân viên thu ngân, sau đó quá đáng cầm đồ của siêu thị, có ý định đánh nhân viên kia. Tôi không nhìn nổi, liền ngăn cậu ta lại muốn cậu ta nói xin lỗi, cũng không hề làm ra bất cứ hành động gì quá đáng như trong lời cậu ta nói. Chắc hẳn phía trước quầy thu tiền của siêu thị có camera giám sát, nếu như không có camera, chúng ta cũng có thể tìm nhân viên thu ngân ngày hôm qua để hỏi thử.”
Chủ nhiệm khoa vừa nghe đến chuyện ẩu đả ngoài trường, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng hỏi ngay: “Cậu nói là Tống Dương ra tay đánh người ta bị thương? Vậy… Vậy người kia có sao không? Báo cảnh sát rồi à?”
“Không, vừa lúc cảnh sát Triển đang ở đó, kịp thời ngăn cậu ta lại, nhưng bạn sinh viên này phát ngôn bừa bãi, toàn sử dụng những từ ngữ rất khó nghe.” Thẩm Diễn nở nụ cười ái ngại, hơi rũ mắt: “Có lẽ tôi đã lo chuyện bao đồng rồi. Nhưng dù sao lúc ở bên ngoài, cậu ta cũng đại diện cho trường học chúng ta, nếu như lúc đó mọi chuyện bị làm lớn lên, chỉ sợ cũng không tốt cho thanh danh của trường.”
Chủ nhiệm khoa khẽ thở phào, gật đầu liên hồi, nói: “Đúng đúng đúng, thầy Thẩm, thầy xử lý rất tốt. Phương châm của trường chúng ta chính là cung kính cần kiệm tu dưỡng đạo đức. Nếu như chuyện bạo lực như thế bị truyền ra ngoài, chẳng biết sẽ bị truyền thông đưa tin kiểu gì.”
Thái độ trước ngạo mạn sau cung kính, tốc độ chuyển biến quả thật nhanh đến rợn người.
Triển Phong cười xùy ngắn ngủi, chủ nhiệm khoa vội vàng lên tiếng: “Cũng phải cảm ơn cảnh sát Triển, vừa nãy có chút hiểu lầm với cậu, mong cậu thông cảm. Nếu như sinh viên này đã không tạo thành ảnh hưởng thực tế nào gay gắt, vậy có cần phải đưa về Cục Cảnh sát tra hỏi nữa không? Cậu ta là sinh viên của lớp thiếu niên trong trường, tuổi vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện lắm, cậu xem…”
Tống Dương nghe xong, lập tức trợn mắt há hốc mồm, gian nan biện giải: “Chủ nhiệm, thầy đừng nghe anh ta nói hươu nói vượn, anh ta căn bản không biết em là…”
“Im miệng! Với cái bộ dạng này mà cậu còn không biết xấu hổ đến cáo trạng, cậu đứng nghiêm chỉnh cho tôi!” Chủ nhiệm tức đến đỏ bừng mặt, vỗ bàn. “Chuyện của cậu vẫn chưa xong đâu, lát nữa gọi giáo viên hướng dẫn của cậu tới đây, cảnh cáo, xử phạt!”
Bình luận facebook