Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44 - Chương 44TẠM THỜI CÁCH CHỨC
Đợi sau khi giáo viên phụ trách của Tống Dương chạy tới, Thẩm Diễn quả thật không có hứng thú xem tiết mục dạy dỗ trẻ con, liền chào chủ nhiệm khoa rồi rời đi trước với Triển Phong. Mọi chuyện ồn ào đến mức này, Tống Dương bị xử phạt là điều không thể nghi ngờ, kết cục tự làm tự chịu, chẳng có gì mới, cũng không có giá trị thảo luận.
Thẩm Diễn nhìn đồng hồ, đã tới giữa trưa, liền hỏi Triển Phong: “Mọi chuyện xong rồi, nếu như anh có việc thì đi đi.”
Triển Phong nhướng mày, giọng khó chịu: “Đã nói với cậu là tôi được nghỉ phép rồi, vội vàng đuổi tôi đi, chẳng lẽ là trưa nay có hẹn?”
Thẩm Diễn bất đắc dĩ nói: “Không có hẹn, tôi cho rằng anh nghỉ phép đặc biệt, tức là có chuyện khác…”
Triển Phong lại càng bất mãn: “Trông tôi giống loại người sáng ba chiều bốn hả?”
Thẩm Diễn: “… Môn văn của anh chắc chắn là do giáo viên mỹ thuật dạy rồi, còn tệ hơn cả loại ‘nửa tây nửa ta’ như tôi, giữ anh lại anh cơm cũng được, nhưng chỉ có thể ăn ở căn tin thôi.”
Triển Phong nghiêng đầu châm điếu thuốc, nheo mắt nhìn anh, hất cằm: “Vậy đi thôi, dẫn dường đi.”
Đã nói rõ ra như vậy rồi, đương nhiên Thẩm Diễn cũng không thể tiếp tục đuổi người. Hai người liền đi đến căn tin dọc theo cửa ngách tòa nhà dạy học. Trên đường đi liên tiếp có ánh mắt nhìn họ, Thẩm Diễn đã thành quen, mặt không đổi sắc, đút tay vào túi đi về phía trước.
Bình thường chỉ một mình anh đã đủ hút mắt lắm rồi, hôm nay lại thêm cái tên Triển Phong này nữa. Sau khi vào căn tin, từ lúc bắt đầu xếp hàng đã có thể nghe thấy đám nữ sinh xung quanh nhỏ giọng bàn tán. Trong căn tin hơi oi bức, Triển Phong chờ đến mức mất kiên nhẫn, đôi mắt đen hơi nheo lại, bí bức giật cổ áo ra, để lộ đường cong khuôn ngực tráng kiện.
Ánh mắt nhóm sinh viên nữ lấp lánh, phát ra một loạt tiếng ồn ào huyên náo.
Lúc tới lượt bọn họ, bác gái lấy thức ăn vừa thấy Thẩm Diễn đã nở nụ cười, thân thiết chào hỏi anh: “Thầy Thẩm, dẫn bạn đến ăn cơm sao? Ăn gì đây?”
Thẩm Diễn huých nhẹ vào cánh tay Triển Phong, nói: “Tự chọn đi, món khoai tây hầm xương kia không tồi, có thể nếm thử.”
Triển Phong nhìn đồ ăn, có vẻ như tâm trạng tốt hơn hẳn, giơ tay chỉ vào hai món, ngẩng đầu cười nói: “Khoai tây hầm xương, thịt băm dưa muối, cảm ơn chị gái xinh đẹp.”
Câu khen ngợi khiến bác gái lấy thức ăn cảm thấy vui vẻ, quyết đoán múc cho anh một muỗng đầy ắp, ngay cả Thẩm Diễn phía sau anh cũng không được múc nhiều đồ bằng anh.
“Anh vừa mới lộ mặt là tôi lập tức thất sủng ngay.” Thẩm Diễn giả bộ thở dài, tìm bừa một chỗ ngồi xuống, sau đó đứng dậy múc hai bát canh, quay lại đặt lên bàn: “Ăn đi, nếu như chiều nay anh muốn ở lại trường, có thể ngồi đợi tôi trong phòng thí nghiệm. Ở đó có chỗ nghỉ, anh có thể ngủ bù.”
Triển Phong nhét đầy miệng khoai tây, lại càng khen ngợi: “Đồ ăn của căn tin ngon thế, ngon hơn cơm hộp của đội cảnh sát chúng tôi nhiều, cậu còn có cả phòng thí nghiệm nữa cơ à? Dùng để làm gì?”
“Phòng thí nghiệm tâm lý học lâm sàng, có thể thực hiện thôi miên hoặc khơi thông tâm lý, Giáo sư Tần cấp cho tôi, đến tôi còn chưa đi xem thử.” Thẩm Diễn ăn rất từ tốn, không nhanh không chậm nói: “Chiều nay tôi phải lên lớp tới ba giờ, thật ra anh cũng không cần phí thời gian ở đây, trước mắt ngoại trừ bức ảnh kia ra, tôi cũng không có quá nhiều manh mối.”
Triển Phong nói: “Đừng nản chí, kiểu gì cũng sẽ để lại dấu vết, còn nhớ tên của nơi ngày xưa cậu sống không? Tìm hàng xóm cũ hỏi thử xem, mới có sáu năm thôi mà, không thể nào tất cả những người biết chuyện đều biến mất được.”
Thẩm Diễn khẽ cười khổ, đang muốn nói mình vốn không có địa chỉ cư trú trước kia, lúc ngẩng đầu lên, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại, xuyên qua Triển Phong nhìn về phía trước.
Triển Phong cúi đầu ăn được hai miếng, thấy anh không có động tĩnh, ngẩng đầu nhìn theo, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Người đang đi tới chính là Tống Dương vừa mới bị xử lý sáng nay.
Cậu ta cũng nhìn thấy hai người họ, khuôn mặt vốn buồn bã ỉu xìu lập tức ngập tràn tức giận, hai mắt gắt gao trừng Thẩm Diễn, sắc mặt nghẹn đỏ bừng.
Mà ở chếch phía trước cậu ta, còn một chàng trai khác nữa, tuổi tác tương đương với Tống Dương, chỉ là khí chất trầm ổn hơn hẳn. Lúc nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Diễn và Triển Phong, chàng trai đi phía trước thậm chí còn hơi mỉm cười, tuy không thù địch như Tống Dương nhưng chắc chắn cũng không phải nụ cười thiện ý gì.
Nụ cười kia chỉ thoáng lướt qua khóe môi, để lộ mấy phần ý tứ dò xét lạnh buốt. Thẩm Diễn lạnh lùng nhìn cậu ta, sau đó liền thu về, không buồn liếc đối phương thêm lần nào nữa.
Hai người kia cũng không hề dẹp bỏ ý định, lúc đi ngang qua bàn Thẩm Diễn, Tống Dương cố ý đá mạnh vào góc bàn, lắc đổ nửa bát canh của Thẩm Diễn.
Triển Phong thấy thế liền đập đũa xuống bàn, phát ra tiếng động không nhỏ. Thẩm Diễn bình tĩnh lắc đầu với anh, nói: “Cách thức của bọn trẻ ranh ngây thơ mà thôi, đừng để ý, càng để ý thì chúng lại càng làm quá.”
“Cậu tốt tính từ lúc nào thế?” Triển Phong hầm hừ, sau đó cầm đũa lên: “Thằng nhóc láo lếu kia học lớp cậu dạy không? Nên cho cậu ta trượt môn.”
Thẩm Diễn khẽ cười: “Không, tôi không dạy lớp thiếu niên, hơn nữa chuyện này đâu liên quan gì tới tính tình. Giáo huấn cũng đã giáo huấn rồi, chúng ta cũng đâu phải bảo mẫu, không việc gì phải kè kè dạy cậu ta làm người.”
Anh nói dứt khoát trôi chảy, Triển Phong nghe xong cũng nhếch môi cười, ngửa đầu uống hết át canh, rồi lau miệng nói: “Muốn ăn canh nữa không? Tôi múc thêm cho cậu một bát.”
“Không cần, tôi no rồi, tôi dẫn anh đến phòng thí nghiệm.”
Bọn họ mang khay đến khu thức ăn thừa, từ cửa bên căn tin đi ra ngoài. Tòa nhà thí nghiệm cách chỗ này cũng hơi xa, hai người đi bộ tới đó coi như tiêu thực. Nhưng quãng đường vừa đi vừa về cũng sắp đến thời gian lên lớp buổi chiều, Thẩm Diễn đưa chìa khóa cho Triển Phong, để anh ta tùy ý sử dụng, sau đó vội vã cất bước rời khỏi tòa nhà thí nghiệm.
Anh quay lại phòng làm việc lấy giáo án, vừa định ra khỏi cửa liền gặp chủ nhiệm khoa, có vẻ như đối phương cũng đang tìm anh, không nói gì mà chỉ gọi anh vào phòng.
“Chủ nhiệm, ngài yên tâm đi, tôi sẽ không lan truyền chuyện này ra ngoài đâu.” Sau khi vào, chủ nhiệm khoa liền đóng cửa lại, Thẩm Diễn lập tức đoán được ý định của ông ta, mở lời nói trước: “Ý định ban đầu của tôi cũng là không muốn mang đến phiền phức cho trường.”
Chủ nhiệm khoa khách sáo rót cho anh một chén trà, cười nói: “Đúng vậy, như thế đương nhiên là ổn rồi, cậu cứ ngồi xuống trước đi đã.”
Thẩm Diễn hơi do dự: “Chủ nhiệm, lớp tôi dạy chỉ còn mười phút nữa là vào giờ rồi, nếu ngài có chuyện đợi tôi tan lớp rồi nói sau nhé?”
“Thầy Thẩm này, đừng gấp, tôi gọi cậu vào chính là vì chuyện chương trình lên lớp của cậu.” Chủ nhiệm khoa cười rạng rỡ, cực kỳ khách sáo nói: “Mới vừa nãy, phó hiệu trưởng gọi điện cho tôi, nói rằng nghe người khác nói cậu là nghiên cứu sinh từ Mỹ về, hơn nữa còn là môn sinh đắc ý của Giáo sư Tần, nếu để cậu làm trợ giảng thì đúng là không biết trọng dụng nhân tài rồi.”
Thẩm Diễn nghe được có ý bóng gió trong câu nói của đối phương, điềm tĩnh nói mấy câu khiêm tốn, đợi nghe đoạn tiếp theo của đối phương.
Vietwriter.vn
Quả nhiên, sau khi chủ nhiệm khoa khách sáo xong liền nói: “Hiện giờ vị trí trợ giảng trong trường cũng không được coi vào đâu, với năng lực của cậu, không nhất thiết phải chịu thiệt ở cái vị trí này. Suy cho cùng, lúc sắp xếp chức vụ cho cậu, Giáo sư Tần không có mặt, nên nhà trường cũng không suy tính chu toàn cho lắm. Thế này đi, đợi sau khi Giáo sư Tần về, sẽ quyết định lại chức trách của cậu. Không phải ông ấy để cho cậu một phòng thí nghiệm sao? Trước tiên cậu có thể ở đó làm nghiên cứu, nâng cao trình độ học thuật, chẳng phải như thế sẽ tốt hơn sao?”
Chủ nhiệm khoa đã uyển chuyển khéo léo lượn một vòng lớn, sao Thẩm Diễn không hiểu ý ông ta được chứ. Anh vẫn hờ hững, dáng người thẳng tắp, giọng nói trầm thấp hơn trước, chậm rãi mở miệng: “Chủ nhiệm, ý ngài là định tạm thời cách chức tôi ư?”
Thẩm Diễn nhìn đồng hồ, đã tới giữa trưa, liền hỏi Triển Phong: “Mọi chuyện xong rồi, nếu như anh có việc thì đi đi.”
Triển Phong nhướng mày, giọng khó chịu: “Đã nói với cậu là tôi được nghỉ phép rồi, vội vàng đuổi tôi đi, chẳng lẽ là trưa nay có hẹn?”
Thẩm Diễn bất đắc dĩ nói: “Không có hẹn, tôi cho rằng anh nghỉ phép đặc biệt, tức là có chuyện khác…”
Triển Phong lại càng bất mãn: “Trông tôi giống loại người sáng ba chiều bốn hả?”
Thẩm Diễn: “… Môn văn của anh chắc chắn là do giáo viên mỹ thuật dạy rồi, còn tệ hơn cả loại ‘nửa tây nửa ta’ như tôi, giữ anh lại anh cơm cũng được, nhưng chỉ có thể ăn ở căn tin thôi.”
Triển Phong nghiêng đầu châm điếu thuốc, nheo mắt nhìn anh, hất cằm: “Vậy đi thôi, dẫn dường đi.”
Đã nói rõ ra như vậy rồi, đương nhiên Thẩm Diễn cũng không thể tiếp tục đuổi người. Hai người liền đi đến căn tin dọc theo cửa ngách tòa nhà dạy học. Trên đường đi liên tiếp có ánh mắt nhìn họ, Thẩm Diễn đã thành quen, mặt không đổi sắc, đút tay vào túi đi về phía trước.
Bình thường chỉ một mình anh đã đủ hút mắt lắm rồi, hôm nay lại thêm cái tên Triển Phong này nữa. Sau khi vào căn tin, từ lúc bắt đầu xếp hàng đã có thể nghe thấy đám nữ sinh xung quanh nhỏ giọng bàn tán. Trong căn tin hơi oi bức, Triển Phong chờ đến mức mất kiên nhẫn, đôi mắt đen hơi nheo lại, bí bức giật cổ áo ra, để lộ đường cong khuôn ngực tráng kiện.
Ánh mắt nhóm sinh viên nữ lấp lánh, phát ra một loạt tiếng ồn ào huyên náo.
Lúc tới lượt bọn họ, bác gái lấy thức ăn vừa thấy Thẩm Diễn đã nở nụ cười, thân thiết chào hỏi anh: “Thầy Thẩm, dẫn bạn đến ăn cơm sao? Ăn gì đây?”
Thẩm Diễn huých nhẹ vào cánh tay Triển Phong, nói: “Tự chọn đi, món khoai tây hầm xương kia không tồi, có thể nếm thử.”
Triển Phong nhìn đồ ăn, có vẻ như tâm trạng tốt hơn hẳn, giơ tay chỉ vào hai món, ngẩng đầu cười nói: “Khoai tây hầm xương, thịt băm dưa muối, cảm ơn chị gái xinh đẹp.”
Câu khen ngợi khiến bác gái lấy thức ăn cảm thấy vui vẻ, quyết đoán múc cho anh một muỗng đầy ắp, ngay cả Thẩm Diễn phía sau anh cũng không được múc nhiều đồ bằng anh.
“Anh vừa mới lộ mặt là tôi lập tức thất sủng ngay.” Thẩm Diễn giả bộ thở dài, tìm bừa một chỗ ngồi xuống, sau đó đứng dậy múc hai bát canh, quay lại đặt lên bàn: “Ăn đi, nếu như chiều nay anh muốn ở lại trường, có thể ngồi đợi tôi trong phòng thí nghiệm. Ở đó có chỗ nghỉ, anh có thể ngủ bù.”
Triển Phong nhét đầy miệng khoai tây, lại càng khen ngợi: “Đồ ăn của căn tin ngon thế, ngon hơn cơm hộp của đội cảnh sát chúng tôi nhiều, cậu còn có cả phòng thí nghiệm nữa cơ à? Dùng để làm gì?”
“Phòng thí nghiệm tâm lý học lâm sàng, có thể thực hiện thôi miên hoặc khơi thông tâm lý, Giáo sư Tần cấp cho tôi, đến tôi còn chưa đi xem thử.” Thẩm Diễn ăn rất từ tốn, không nhanh không chậm nói: “Chiều nay tôi phải lên lớp tới ba giờ, thật ra anh cũng không cần phí thời gian ở đây, trước mắt ngoại trừ bức ảnh kia ra, tôi cũng không có quá nhiều manh mối.”
Triển Phong nói: “Đừng nản chí, kiểu gì cũng sẽ để lại dấu vết, còn nhớ tên của nơi ngày xưa cậu sống không? Tìm hàng xóm cũ hỏi thử xem, mới có sáu năm thôi mà, không thể nào tất cả những người biết chuyện đều biến mất được.”
Thẩm Diễn khẽ cười khổ, đang muốn nói mình vốn không có địa chỉ cư trú trước kia, lúc ngẩng đầu lên, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại, xuyên qua Triển Phong nhìn về phía trước.
Triển Phong cúi đầu ăn được hai miếng, thấy anh không có động tĩnh, ngẩng đầu nhìn theo, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Người đang đi tới chính là Tống Dương vừa mới bị xử lý sáng nay.
Cậu ta cũng nhìn thấy hai người họ, khuôn mặt vốn buồn bã ỉu xìu lập tức ngập tràn tức giận, hai mắt gắt gao trừng Thẩm Diễn, sắc mặt nghẹn đỏ bừng.
Mà ở chếch phía trước cậu ta, còn một chàng trai khác nữa, tuổi tác tương đương với Tống Dương, chỉ là khí chất trầm ổn hơn hẳn. Lúc nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Diễn và Triển Phong, chàng trai đi phía trước thậm chí còn hơi mỉm cười, tuy không thù địch như Tống Dương nhưng chắc chắn cũng không phải nụ cười thiện ý gì.
Nụ cười kia chỉ thoáng lướt qua khóe môi, để lộ mấy phần ý tứ dò xét lạnh buốt. Thẩm Diễn lạnh lùng nhìn cậu ta, sau đó liền thu về, không buồn liếc đối phương thêm lần nào nữa.
Hai người kia cũng không hề dẹp bỏ ý định, lúc đi ngang qua bàn Thẩm Diễn, Tống Dương cố ý đá mạnh vào góc bàn, lắc đổ nửa bát canh của Thẩm Diễn.
Triển Phong thấy thế liền đập đũa xuống bàn, phát ra tiếng động không nhỏ. Thẩm Diễn bình tĩnh lắc đầu với anh, nói: “Cách thức của bọn trẻ ranh ngây thơ mà thôi, đừng để ý, càng để ý thì chúng lại càng làm quá.”
“Cậu tốt tính từ lúc nào thế?” Triển Phong hầm hừ, sau đó cầm đũa lên: “Thằng nhóc láo lếu kia học lớp cậu dạy không? Nên cho cậu ta trượt môn.”
Thẩm Diễn khẽ cười: “Không, tôi không dạy lớp thiếu niên, hơn nữa chuyện này đâu liên quan gì tới tính tình. Giáo huấn cũng đã giáo huấn rồi, chúng ta cũng đâu phải bảo mẫu, không việc gì phải kè kè dạy cậu ta làm người.”
Anh nói dứt khoát trôi chảy, Triển Phong nghe xong cũng nhếch môi cười, ngửa đầu uống hết át canh, rồi lau miệng nói: “Muốn ăn canh nữa không? Tôi múc thêm cho cậu một bát.”
“Không cần, tôi no rồi, tôi dẫn anh đến phòng thí nghiệm.”
Bọn họ mang khay đến khu thức ăn thừa, từ cửa bên căn tin đi ra ngoài. Tòa nhà thí nghiệm cách chỗ này cũng hơi xa, hai người đi bộ tới đó coi như tiêu thực. Nhưng quãng đường vừa đi vừa về cũng sắp đến thời gian lên lớp buổi chiều, Thẩm Diễn đưa chìa khóa cho Triển Phong, để anh ta tùy ý sử dụng, sau đó vội vã cất bước rời khỏi tòa nhà thí nghiệm.
Anh quay lại phòng làm việc lấy giáo án, vừa định ra khỏi cửa liền gặp chủ nhiệm khoa, có vẻ như đối phương cũng đang tìm anh, không nói gì mà chỉ gọi anh vào phòng.
“Chủ nhiệm, ngài yên tâm đi, tôi sẽ không lan truyền chuyện này ra ngoài đâu.” Sau khi vào, chủ nhiệm khoa liền đóng cửa lại, Thẩm Diễn lập tức đoán được ý định của ông ta, mở lời nói trước: “Ý định ban đầu của tôi cũng là không muốn mang đến phiền phức cho trường.”
Chủ nhiệm khoa khách sáo rót cho anh một chén trà, cười nói: “Đúng vậy, như thế đương nhiên là ổn rồi, cậu cứ ngồi xuống trước đi đã.”
Thẩm Diễn hơi do dự: “Chủ nhiệm, lớp tôi dạy chỉ còn mười phút nữa là vào giờ rồi, nếu ngài có chuyện đợi tôi tan lớp rồi nói sau nhé?”
“Thầy Thẩm này, đừng gấp, tôi gọi cậu vào chính là vì chuyện chương trình lên lớp của cậu.” Chủ nhiệm khoa cười rạng rỡ, cực kỳ khách sáo nói: “Mới vừa nãy, phó hiệu trưởng gọi điện cho tôi, nói rằng nghe người khác nói cậu là nghiên cứu sinh từ Mỹ về, hơn nữa còn là môn sinh đắc ý của Giáo sư Tần, nếu để cậu làm trợ giảng thì đúng là không biết trọng dụng nhân tài rồi.”
Thẩm Diễn nghe được có ý bóng gió trong câu nói của đối phương, điềm tĩnh nói mấy câu khiêm tốn, đợi nghe đoạn tiếp theo của đối phương.
Vietwriter.vn
Quả nhiên, sau khi chủ nhiệm khoa khách sáo xong liền nói: “Hiện giờ vị trí trợ giảng trong trường cũng không được coi vào đâu, với năng lực của cậu, không nhất thiết phải chịu thiệt ở cái vị trí này. Suy cho cùng, lúc sắp xếp chức vụ cho cậu, Giáo sư Tần không có mặt, nên nhà trường cũng không suy tính chu toàn cho lắm. Thế này đi, đợi sau khi Giáo sư Tần về, sẽ quyết định lại chức trách của cậu. Không phải ông ấy để cho cậu một phòng thí nghiệm sao? Trước tiên cậu có thể ở đó làm nghiên cứu, nâng cao trình độ học thuật, chẳng phải như thế sẽ tốt hơn sao?”
Chủ nhiệm khoa đã uyển chuyển khéo léo lượn một vòng lớn, sao Thẩm Diễn không hiểu ý ông ta được chứ. Anh vẫn hờ hững, dáng người thẳng tắp, giọng nói trầm thấp hơn trước, chậm rãi mở miệng: “Chủ nhiệm, ý ngài là định tạm thời cách chức tôi ư?”
Bình luận facebook