Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45 - Chương 45PHÒNG THÍ NGHIỆM
Thẩm Diễn vừa đóng cửa văn phòng chủ nhiệm, vừa quay đầu đã chạm mặt Từ Đằng Phi, thấy vẻ mặt anh ta như muốn nói lại thôi, anh nở nụ cười bất đắc dĩ: “Xem ra tôi biết chậm nhất rồi.”
“… Tống Dương kia chẳng bị làm sao cả, chẳng qua tôi nghe nói, thường ngày cậu ta hay chơi chung với Hàn Lộc Minh, có vẻ như bối cảnh gia đình không nhỏ, có lui tới với lãnh đạo thành phố.” Từ Đằng Phi cảm thấy bất bình thay Thẩm Diễn, nhưng bất đắc dĩ ở chỗ anh ta cũng chỉ là một giảng viên nhỏ nhoi, lời nói không có trọng lượng: “Có lẽ cậu ta đã giải quyết cho Tống Dương, dùng quan hệ đè ép phó hiệu trưởng, mà đúng lúc Giáo sư Tần lại không có ở đây…”
Anh ta thấy Thẩm Diễn không nói câu nào, lo lắng khuyên giải: “Thẩm Diễn, tuy chúng ta là giáo viên, không nên nói những lời này, nhưng… Tôi khuyên cậu đừng nên trêu chọc bọn họ nữa. Đám thiếu niên kia là đầu lĩnh lớp học, địa vị của Hàn Lộc Minh là lớn nhất, trước tiên cậu hãy nhẫn nhịn cho qua, đợi Giáo sư Tần quay về, chắc chắn ông ấy sẽ nghĩ biện pháp sắp xếp cho cậu.”
Thẩm Diễn biết Từ Đằng Phi nói những lời này cũng là suy nghĩ cho mình, liền ngước mắt mỉm cười, gật đầu nói: “Cảm ơn thầy Từ, thật ra chuyện này cũng không ảnh hưởng lớn gì cả. Vừa hay tôi cũng muốn ở phòng thí nghiệm nghiên cứu vài thứ, vốn dĩ còn đang phát sầu vì không có thời gian, nhưng giờ thì tốt rồi, thời gian dư dả.”
Từ Đằng Phi thấy vẻ mặt anh vẫn thản nhiên, cũng không biết lời này là thật hay giả, nhưng suy bụng ta ra bụng người, nếu như anh ta gặp phải tình huống này, chắc hẳn bây giờ sẽ buồn bực không muốn nói quá nhiều.
Vốn là vậy mà, rõ ràng sáng nay vừa mới được chủ nhiệm khoa khen ngợi tâng bốc cả buổi, thế mà vừa mới qua một buổi trưa đã bị cách chức tạm thời vì một cái lý do vớ vẩn, đổi lại là mình thì sao không phiền muộn chứ.
Từ Đằng Phi thở dài, tự cho mình là tri kỷ vỗ bả vai Thẩm Diễn, cho anh một ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau, nói: “Có chuyện thì cứ nói, các anh em tuy không có bản lĩnh gì nhưng chắc chắn sẽ đứng về phía cậu.”
Thẩm Diễn mỉm cười gật đầu, thong dong khách sáo: “Cám ơn.”
Sau đó, anh nhìn bóng Từ Đằng Phi vội vã bước vào phòng làm việc rồi thì nụ cười trên khuôn mặt mới dần dần dập tắt. Anh không đi vào phòng làm việc mà chỉ thản nhiên đặt cuốn sách giáo khoa trong tay trên hộp chữa cháy, cho hai tay vào túi quần, vẻ mặt tùy hứng hiếm thấy, thong dong đi tới phòng thí nghiệm.
“… Đại khái chính là vậy đó, nhà trường tạm thời đình chỉ công tác giáo viên của tôi, nhưng mà vẫn có thể tiếp tục sử dụng phòng thí nghiệm.” Sau khi Thẩm Diễn bình tĩnh trình bày hoàn chỉnh mọi chuyện, liền giơ ngón tay ra hiệu: “Nào cho một điếu.”
Triển Phong nghe xong vốn dĩ đang bốc hỏa, nhưng thấy động tác xin thuốc của Thẩm Diễn liền bật cười: “Tòa văn phòng cấm hút thuốc, lẽ nào phòng thí nghiệm thì không?”
Anh ta nói thì nói vậy, nhưng ngón tay đã lôi thuốc lá ra, đặt vào tay Thẩm Diễn theo thói quen, sau đó lại bật lửa châm thuốc cho anh.
Mùi khói thuốc nhàn nhạt lan khắp không khí, khiến thần kinh con người bất giác thả lỏng hơn. Thẩm Diễn ngả lưng trên ghế dựa công thái học*, vẻ mặt hờ hững, điếu thuốc trên tay và bầu không khí lành lạnh xung quanh càng tôn nhau lên. Anh gạt tàn thuốc, nói: “Ở đây không sao, nơi đây là nguồn tài trợ tư nhân mà Giáo sư Tần kéo về, thầy ấy đã giao quyền lại cho tôi, vậy đương nhiên do tôi quản, những người khác trong trường không có quyền hỏi tới.”
* Ghế công thái học: loại ghế được chế tạo theo chuẩn Ergonomic bằng phương thức phù hợp với hình thái tự nhiên của con người nhất, giúp giảm bớt mệt mỏi ở mức cao nhất, người dùng có thể dễ dàng điều chỉnh được độ cao, chiều sâu, hệ thống ngả lưng… phù hợp với vóc dáng của từng người.
Triển Phong hiểu ý, cũng rút một điếu thuốc ra, nghiêng đầu châm lửa cho mình, nheo mắt hỏi anh: “Cậu có hứng thú với vị trí trợ giảng kia không? Bị kẻ khác ra oai như thế cũng tởm thật. Gia đình thằng nhóc họ Hàn kia có bối cảnh thế nào, tôi chỉ cần tìm người tra một cái là biết ngay.”
Thẩm Diễn chưa từng hỏi về gia thế bối cảnh của Triển Phong, nhưng thấy điệu bộ công tử này của anh ta cũng đã sớm đoán ra được tám, chín phần. Thế lực trên tỉnh đương nhiên sẽ lớn hơn thành phố rất nhiều, nghe giọng điệu của Triển Phong, có vẻ như đã nắm chắc sẽ giải quyết được chuyện này.
Nhưng anh vẫn không dao động, chỉ lắc đầu nói: “Không cần đâu, đúng lúc tôi cũng muốn nghỉ ngơi. Giáo sư Tần nói phòng thí nghiệm này rất tân tiến, có thể thực hiện được nhiều bài kiểm tra tinh vi, bao gồm cả phân tích chính xác sóng điện não. Trước kia vẫn luôn nhớ chuyện này mà không có thời gian, giờ thì có cả đống thời gian rảnh, chẳng phải tốt lắm sao.”
Triển Phong ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng không phản đối, cánh tay cầm điếu thuốc thả lỏng trên ghế dựa, đôi chân dài bắt chéo nhau, hờ hững nói: “Được, vậy tùy cậu, chắc hẳn hai ngày nữa có thể điều tra ra được địa chỉ trước kia của cậu, giờ cậu cũng tự do rồi, muốn đi qua đó lúc nào cũng được.”
So với việc bị đình chỉ công tác tạm thời thì chuyện mà Triển Phong nhắc tới lại càng khiến Thẩm Diễn kinh ngạc hơn: “Nơi ở trước kia của tôi? Tôi nhớ lúc tôi ở Mỹ, bác sĩ kia nói hồ sơ của tôi không hề hoàn chỉnh, chỉ có thông tin của trường học thôi mà.”
“Dù sao tôi cũng xuất thân từ đại đội đặc công, nếu như không giải quyết được những thứ này, chẳng phải sẽ bị trung tá của chúng tôi đạp chết à.” Giọng điệu khinh khỉnh của Triển Phong nghe chừng đắc ý lắm, hơi kiêu ngạo nói: “Chắc không tra được số nhà cụ thể, nhưng phạm vi cũng được thu hẹp hơn, sau đó hỏi láng giềng xung quanh, dù sao cũng sẽ có chút dấu vết gì đó.”
Thẩm Diễn không ngốc, đương nhiên biết đằng sau mấy câu nói hời hợt này đã cần Triển Phong phải điều động rất nhiều mối quan hệ.
Anh cảm động, dường như thứ tình cảm nào đó bị vùi sâu tận nơi hẻo lánh bỗng bừng tỉnh, bắt đầu điều chỉnh cảm xúc, anh bất giác cất lời: “Triển Phong, cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn.”
Triển Phong liếc anh, gạt tàn thuốc, vẻ mặt bất cần đời, cười: “Cảm ơn suông bằng miệng thế thôi sao? Vậy tôi nhận kiểu gì đây, nhận tấm lòng?”
Thẩm Diễn cười theo, dập tàn điếu thuốc trong tay: “Muốn tôi cảm ơn thế nào, nói luôn đi.”
Triển Phong bỗng nhíu mày, giọng lười biếng vô lại: “Bữa tối nay anh vẫn chưa có nơi chốn đâu cưng, muốn cảm ơn tôi, vậy có phải tôi có thể tiếp tục chọn món rồi không?”
Vietwriter.vn
Lúc rời khỏi phòng thí nghiệm đã là ba rưỡi chiều, Thẩm Diễn không vội nghiên cứu những dụng cụ kia, vì phần lớn sách hướng dẫn sử dụng đều bị khóa trong căn phòng sát vách phòng thí nghiệm, mà Giáo sư Tần lại quên đưa chìa khóa cho anh. Chỉ còn cách sáng sớm mai đi tìm Tần Sở Sở một chuyến. Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện rối tung rối mù, Thẩm Diễn cũng không có tâm trạng làm việc với máy móc, nên dứt khoát tiến vào trạng thái nghỉ ngơi hoàn toàn, chuẩn bị đi siêu thị cùng Triển Phong.
Vừa đến gần sân thể dục, đột nhiên thấy Từ Đằng Phi hớt ha hớt hải từ đối diện chạy tới, vừa nhìn thấy họ đã hỏi: “Thẩm Diễn! Cậu đến thật đúng lúc, vừa nãy cậu có gặp Dương Tây không?”
Dương Tây là một phó giáo sư trong khoa, chưa tới bốn mươi tuổi, Thẩm Diễn không có nhiều ấn tượng với chị ta. Nhưng hôm qua lúc Triển Phong xảy ra xung đột với thầy giáo kia, chỉ có Dương Tây đứng ra nói vài lời trước mặt chủ nhiệm khoa. Thẩm Diễn vừa nghe thấy tên Dương Tây, bất giác hỏi thêm một câu: “Không nhìn thấy, chị ấy sao rồi?”
“Chậc, cậu nói xem đây là chuyện gì cơ chứ, hôm nay là sinh nhật con gái chị ấy, trưa nay chị ấy vẫn còn ngồi trong phòng làm việc thảo luận với chúng tôi nên chúc mừng thế nào nữa kìa. Không ngờ vừa nãy nhận điện thoại của chồng xong, chị ấy nói con gái mình mất tích sau đó chạy thẳng ra ngoài, chúng tôi sợ chị ấy xảy ra chuyện nên mới chạy theo xem sao.” Từ Đằng Phi vừa nói vừa cảm khái, lắc đầu thở dài: “Rốt cuộc hôm nay là cái ngày gì thế không biết…”
“… Tống Dương kia chẳng bị làm sao cả, chẳng qua tôi nghe nói, thường ngày cậu ta hay chơi chung với Hàn Lộc Minh, có vẻ như bối cảnh gia đình không nhỏ, có lui tới với lãnh đạo thành phố.” Từ Đằng Phi cảm thấy bất bình thay Thẩm Diễn, nhưng bất đắc dĩ ở chỗ anh ta cũng chỉ là một giảng viên nhỏ nhoi, lời nói không có trọng lượng: “Có lẽ cậu ta đã giải quyết cho Tống Dương, dùng quan hệ đè ép phó hiệu trưởng, mà đúng lúc Giáo sư Tần lại không có ở đây…”
Anh ta thấy Thẩm Diễn không nói câu nào, lo lắng khuyên giải: “Thẩm Diễn, tuy chúng ta là giáo viên, không nên nói những lời này, nhưng… Tôi khuyên cậu đừng nên trêu chọc bọn họ nữa. Đám thiếu niên kia là đầu lĩnh lớp học, địa vị của Hàn Lộc Minh là lớn nhất, trước tiên cậu hãy nhẫn nhịn cho qua, đợi Giáo sư Tần quay về, chắc chắn ông ấy sẽ nghĩ biện pháp sắp xếp cho cậu.”
Thẩm Diễn biết Từ Đằng Phi nói những lời này cũng là suy nghĩ cho mình, liền ngước mắt mỉm cười, gật đầu nói: “Cảm ơn thầy Từ, thật ra chuyện này cũng không ảnh hưởng lớn gì cả. Vừa hay tôi cũng muốn ở phòng thí nghiệm nghiên cứu vài thứ, vốn dĩ còn đang phát sầu vì không có thời gian, nhưng giờ thì tốt rồi, thời gian dư dả.”
Từ Đằng Phi thấy vẻ mặt anh vẫn thản nhiên, cũng không biết lời này là thật hay giả, nhưng suy bụng ta ra bụng người, nếu như anh ta gặp phải tình huống này, chắc hẳn bây giờ sẽ buồn bực không muốn nói quá nhiều.
Vốn là vậy mà, rõ ràng sáng nay vừa mới được chủ nhiệm khoa khen ngợi tâng bốc cả buổi, thế mà vừa mới qua một buổi trưa đã bị cách chức tạm thời vì một cái lý do vớ vẩn, đổi lại là mình thì sao không phiền muộn chứ.
Từ Đằng Phi thở dài, tự cho mình là tri kỷ vỗ bả vai Thẩm Diễn, cho anh một ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau, nói: “Có chuyện thì cứ nói, các anh em tuy không có bản lĩnh gì nhưng chắc chắn sẽ đứng về phía cậu.”
Thẩm Diễn mỉm cười gật đầu, thong dong khách sáo: “Cám ơn.”
Sau đó, anh nhìn bóng Từ Đằng Phi vội vã bước vào phòng làm việc rồi thì nụ cười trên khuôn mặt mới dần dần dập tắt. Anh không đi vào phòng làm việc mà chỉ thản nhiên đặt cuốn sách giáo khoa trong tay trên hộp chữa cháy, cho hai tay vào túi quần, vẻ mặt tùy hứng hiếm thấy, thong dong đi tới phòng thí nghiệm.
“… Đại khái chính là vậy đó, nhà trường tạm thời đình chỉ công tác giáo viên của tôi, nhưng mà vẫn có thể tiếp tục sử dụng phòng thí nghiệm.” Sau khi Thẩm Diễn bình tĩnh trình bày hoàn chỉnh mọi chuyện, liền giơ ngón tay ra hiệu: “Nào cho một điếu.”
Triển Phong nghe xong vốn dĩ đang bốc hỏa, nhưng thấy động tác xin thuốc của Thẩm Diễn liền bật cười: “Tòa văn phòng cấm hút thuốc, lẽ nào phòng thí nghiệm thì không?”
Anh ta nói thì nói vậy, nhưng ngón tay đã lôi thuốc lá ra, đặt vào tay Thẩm Diễn theo thói quen, sau đó lại bật lửa châm thuốc cho anh.
Mùi khói thuốc nhàn nhạt lan khắp không khí, khiến thần kinh con người bất giác thả lỏng hơn. Thẩm Diễn ngả lưng trên ghế dựa công thái học*, vẻ mặt hờ hững, điếu thuốc trên tay và bầu không khí lành lạnh xung quanh càng tôn nhau lên. Anh gạt tàn thuốc, nói: “Ở đây không sao, nơi đây là nguồn tài trợ tư nhân mà Giáo sư Tần kéo về, thầy ấy đã giao quyền lại cho tôi, vậy đương nhiên do tôi quản, những người khác trong trường không có quyền hỏi tới.”
* Ghế công thái học: loại ghế được chế tạo theo chuẩn Ergonomic bằng phương thức phù hợp với hình thái tự nhiên của con người nhất, giúp giảm bớt mệt mỏi ở mức cao nhất, người dùng có thể dễ dàng điều chỉnh được độ cao, chiều sâu, hệ thống ngả lưng… phù hợp với vóc dáng của từng người.
Triển Phong hiểu ý, cũng rút một điếu thuốc ra, nghiêng đầu châm lửa cho mình, nheo mắt hỏi anh: “Cậu có hứng thú với vị trí trợ giảng kia không? Bị kẻ khác ra oai như thế cũng tởm thật. Gia đình thằng nhóc họ Hàn kia có bối cảnh thế nào, tôi chỉ cần tìm người tra một cái là biết ngay.”
Thẩm Diễn chưa từng hỏi về gia thế bối cảnh của Triển Phong, nhưng thấy điệu bộ công tử này của anh ta cũng đã sớm đoán ra được tám, chín phần. Thế lực trên tỉnh đương nhiên sẽ lớn hơn thành phố rất nhiều, nghe giọng điệu của Triển Phong, có vẻ như đã nắm chắc sẽ giải quyết được chuyện này.
Nhưng anh vẫn không dao động, chỉ lắc đầu nói: “Không cần đâu, đúng lúc tôi cũng muốn nghỉ ngơi. Giáo sư Tần nói phòng thí nghiệm này rất tân tiến, có thể thực hiện được nhiều bài kiểm tra tinh vi, bao gồm cả phân tích chính xác sóng điện não. Trước kia vẫn luôn nhớ chuyện này mà không có thời gian, giờ thì có cả đống thời gian rảnh, chẳng phải tốt lắm sao.”
Triển Phong ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng không phản đối, cánh tay cầm điếu thuốc thả lỏng trên ghế dựa, đôi chân dài bắt chéo nhau, hờ hững nói: “Được, vậy tùy cậu, chắc hẳn hai ngày nữa có thể điều tra ra được địa chỉ trước kia của cậu, giờ cậu cũng tự do rồi, muốn đi qua đó lúc nào cũng được.”
So với việc bị đình chỉ công tác tạm thời thì chuyện mà Triển Phong nhắc tới lại càng khiến Thẩm Diễn kinh ngạc hơn: “Nơi ở trước kia của tôi? Tôi nhớ lúc tôi ở Mỹ, bác sĩ kia nói hồ sơ của tôi không hề hoàn chỉnh, chỉ có thông tin của trường học thôi mà.”
“Dù sao tôi cũng xuất thân từ đại đội đặc công, nếu như không giải quyết được những thứ này, chẳng phải sẽ bị trung tá của chúng tôi đạp chết à.” Giọng điệu khinh khỉnh của Triển Phong nghe chừng đắc ý lắm, hơi kiêu ngạo nói: “Chắc không tra được số nhà cụ thể, nhưng phạm vi cũng được thu hẹp hơn, sau đó hỏi láng giềng xung quanh, dù sao cũng sẽ có chút dấu vết gì đó.”
Thẩm Diễn không ngốc, đương nhiên biết đằng sau mấy câu nói hời hợt này đã cần Triển Phong phải điều động rất nhiều mối quan hệ.
Anh cảm động, dường như thứ tình cảm nào đó bị vùi sâu tận nơi hẻo lánh bỗng bừng tỉnh, bắt đầu điều chỉnh cảm xúc, anh bất giác cất lời: “Triển Phong, cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn.”
Triển Phong liếc anh, gạt tàn thuốc, vẻ mặt bất cần đời, cười: “Cảm ơn suông bằng miệng thế thôi sao? Vậy tôi nhận kiểu gì đây, nhận tấm lòng?”
Thẩm Diễn cười theo, dập tàn điếu thuốc trong tay: “Muốn tôi cảm ơn thế nào, nói luôn đi.”
Triển Phong bỗng nhíu mày, giọng lười biếng vô lại: “Bữa tối nay anh vẫn chưa có nơi chốn đâu cưng, muốn cảm ơn tôi, vậy có phải tôi có thể tiếp tục chọn món rồi không?”
Vietwriter.vn
Lúc rời khỏi phòng thí nghiệm đã là ba rưỡi chiều, Thẩm Diễn không vội nghiên cứu những dụng cụ kia, vì phần lớn sách hướng dẫn sử dụng đều bị khóa trong căn phòng sát vách phòng thí nghiệm, mà Giáo sư Tần lại quên đưa chìa khóa cho anh. Chỉ còn cách sáng sớm mai đi tìm Tần Sở Sở một chuyến. Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện rối tung rối mù, Thẩm Diễn cũng không có tâm trạng làm việc với máy móc, nên dứt khoát tiến vào trạng thái nghỉ ngơi hoàn toàn, chuẩn bị đi siêu thị cùng Triển Phong.
Vừa đến gần sân thể dục, đột nhiên thấy Từ Đằng Phi hớt ha hớt hải từ đối diện chạy tới, vừa nhìn thấy họ đã hỏi: “Thẩm Diễn! Cậu đến thật đúng lúc, vừa nãy cậu có gặp Dương Tây không?”
Dương Tây là một phó giáo sư trong khoa, chưa tới bốn mươi tuổi, Thẩm Diễn không có nhiều ấn tượng với chị ta. Nhưng hôm qua lúc Triển Phong xảy ra xung đột với thầy giáo kia, chỉ có Dương Tây đứng ra nói vài lời trước mặt chủ nhiệm khoa. Thẩm Diễn vừa nghe thấy tên Dương Tây, bất giác hỏi thêm một câu: “Không nhìn thấy, chị ấy sao rồi?”
“Chậc, cậu nói xem đây là chuyện gì cơ chứ, hôm nay là sinh nhật con gái chị ấy, trưa nay chị ấy vẫn còn ngồi trong phòng làm việc thảo luận với chúng tôi nên chúc mừng thế nào nữa kìa. Không ngờ vừa nãy nhận điện thoại của chồng xong, chị ấy nói con gái mình mất tích sau đó chạy thẳng ra ngoài, chúng tôi sợ chị ấy xảy ra chuyện nên mới chạy theo xem sao.” Từ Đằng Phi vừa nói vừa cảm khái, lắc đầu thở dài: “Rốt cuộc hôm nay là cái ngày gì thế không biết…”
Bình luận facebook