Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46 - Chương 46TÌNH HÌNH MỚI
Đêm dài tĩnh lặng.
Bát đĩa sau khi ăn xong đều bỏ hết vào trong máy rửa bát, trên bàn đặt nửa ấm trà nóng và quả xoài được cắt thành ba bốn miếng. Thẩm Diễn tựa lưng vào ghế sofa đọc sách, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Triển Phong, thấy anh ta nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình laptop, hàng lông mày đen rậm hơi nhíu, ánh mắt chăm chú.
Thẩm Diễn day trán, thoáng nhìn đồng hồ treo tường, hiện giờ đã 11 giờ đêm: “Không biết đã tìm thấy con gái của Dương Tây chưa.”
Triển Phong cũng không quay đầu lại, chỉ nói: “Chuyện này cần phải xem hiệu suất phá án của đồn cảnh sát, một cô bé to lù lù, nếu sau khi mất tích không nhận được điện thoại tống tiền rất có thể đã bị lừa bán.”
Giọng Triển Phong bình thản nhưng những gì anh ta nói rất có thể là sự thật. Thẩm Diễn gập sách lại, thở dài: “Hy vọng kết quả tốt, đêm nay anh ngủ phòng dành cho khách đi, đừng ngủ sofa.”
“Đừng vội.” Triển Phong vẫy tay, ra hiệu Thẩm Diễn lại gần: “Cậu tới đây xem thứ này đi.”
Thẩm Diễn đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh ta, nhìn email đã được mở sẵn trên màn hình laptop, trên đó đang chiếu mấy dòng chữ.
“Hồ sơ đã bị tổn hại, chỉ có thể đọc được tư liệu tới năm 14 tuổi, nội dung xem tệp đính kèm.
Ngoài ra, nhìn từ góc độ chuyên nghiệp, bản hồ sơ này chỉ thất thoát bình thường, không có dấu vết bị người phá hoại.
Hồ sơ lưu hành nội bộ, xin hãy sử dụng phù hợp.”
Ánh mắt anh trầm xuống, mở miệng nói: “Mở ra đi.”
“Nội dung bên trong cũng không nhiều, tương tự cũng không nhắc một chữ người nhà cậu, nhưng lại nhắc tới một lần chữa bệnh của cậu, nơi điều trị là một trạm xá nhỏ vào mười mấy năm trước, hiện giờ nơi đó đã đóng cửa từ lâu, đổi thành trung tâm thương mại. Nhưng phần lớn bệnh viện trước kia đều được quy hoạch theo từng khu, phạm vi xung quanh trạm xá năm đó có lẽ chính là nơi cậu từng sống.”
Thẩm Diễn “ừ” một tiếng, chăn chú đọc phần hồ sơ ngắn gọn trong email, cứ mỗi lần xem đến cuối cùng lại kéo ngược lên trên đầu. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, xem đi xem lại bốn năm lần không thấy chán, cuối cùng chỉ im lặng.
Triển Phong hỏi anh: “Sao vậy?”
Thẩm Diễn hơi khó hình dung sắc mặt: “Nội dung trong bản hồ sơ này, hoàn toàn khác hẳn những gì tôi được xem trước kia.”
“Không trùng lặp? Hay mâu thuẫn với nhau?” Triển Phong thong thả nói, giọng êm tai bình thản.
Thẩm Diễn thở dài, rời mắt khỏi màn hình, nhìn Triển Phong: “Là vế trước, không trùng, cứ như cố ý vậy, hai bản hồ sơ đều né tránh nhau, nếu ghép chúng lại thì sẽ thành hai mảnh ghép bổ sung cho nhau.”
“Vậy miếng ghép kia hoàn chỉnh chứ?” Triển Phong hỏi: “Tôi chưa từng đọc hồ sơ lúc trước của cậu, trong mail có nói đã mất một phần, lẽ nào là phần mà trước kia cậu được xem?”
Thẩm Diễn im lặng một lúc lâu mới lên tiếng, nói một câu vô cùng đơn giản gãy gọn: “Tôi không biết nữa.”
Triển Phong nhíu mày, chờ nghe Thẩm Diễn giải thích.
“Thoạt nhìn có vẻ rất hợp lý, hai bản hồ sơ này bổ sung cho nhau tạo thành lý lịch hoàn chỉnh, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.” Thẩm Diễn nói tiếp: “Có lẽ là tôi nghĩ nhiều, bất kể thế nào, chắc vẫn phải đi đến trạm xá đó một chuyến, xem xem có tra ra được manh mối nào không.”
“Được.” Triển Phong khoác tay lên vai anh, vỗ nhẹ hai cái, tựa như một câu an ủi không lời: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, cứ ngủ một giấc đã rồi tính sau.”
Từ trước đến giờ, đêm nào cũng đều không sâu giấc, đêm nay lại càng lên tầm cao mới, gần như không hề chợp mắt.
Buổi sáng, sau khi rời giường, Thẩm Diễn bước vào phòng khách với đôi mắt đen sì thiếu ngủ, thấy Triển Phong đã thay một bộ quần áo khác. Áo polo màu đen, quần dài màu trắng gạo, càng lộ rõ bả vai rộng, hông thon, đôi chân dài bắt chéo, dáng ngồi trên sofa trông có vẻ rất thoải mái, ngước mắt chào hỏi anh: “Chào buổi sáng.”
Hôm qua lúc Triển Phong quay về ký túc xá thay quần áo, tiện tay xách theo túi hành lý nhỏ, coi bộ định ở lại nhà Thẩm Diễn mấy ngày liền. Mặc dù tính tình Thẩm Diễn hơi lạnh lùng, nhưng cũng không phải kiểu người độc lai độc vãng, không bài xích trong nhà có thêm người.
Huống hồ Triển Phong tận tâm tận lực tìm người giúp anh, giữ Triển Phong lại ăn bữa cơm cũng không tính là gì, nên cứ thế mặc nhận thôi.
Anh bâng quơ đáp lại, dòng nước sáng sớm tiếp xúc với da mặt, cảm giác mát lạnh khoan khoái, lập tức làm thức tỉnh ý thức u ám.
Sau khi ăn xong bữa sáng, hai người đi xuống tầng, lái xe đến địa chỉ cũ của trạm y tế. Khu vực này đã được xây lại, trở thành một khu buôn bán nho nhỏ. Mà cư dân sinh sống quanh đây trước kia đều đã thay đổi rất nhiều, không còn dáng vẻ của ngày xưa nữa.
Sau khi xuống xe, Triển Phong liền hỏi: “Thấy quen thuộc không? Có ấn tượng gì không?”
Thẩm Diễn lắc đầu: “Không có chút ấn tượng nào, tựa như trước giờ chưa từng nhìn thấy nơi này.”
Không riêng gì nơi đây mà cả cái thành phố Q này, từ phố phường sầm uất rộng lớn cho đến những khu chợ nhỏ, những nơi mà ánh mắt anh chạm tới đều vô cùng mới mẻ, như chưa từng thấy qua.
Anh thấy phía trước có một cửa hàng, trước cửa có mấy bà lão đang hóng mát nói chuyện phiếm, bèn quay đầu nói với Triển Phong một tiếng, muốn đi qua hỏi thăm những người kia.
Triển Phong phất tay với anh, lắc điếu thuốc nói: “Cậu đi trước đi, tôi hút xong điếu này sẽ qua đó.”
Làn khói lượn lờ xung quanh ngón tay, Triển Phong nheo mắt. Nhìn Thẩm Diễn đang nói chuyện với những người cao tuổi ở phía trước, xuyên qua làn khói mờ ảo mỏng manh, có thể thấy được vẻ mặt nghiêm túc và bình tĩnh của Thẩm Diễn, khóe môi cười lễ phép, nhưng đáy mắt chân mày lại hờ hững.
Có lẽ không nhận được tin tức gì tốt rồi. Triển Phong thầm nghĩ.
Thật ra cũng không hề bất ngờ, khu buôn bán này đã đổi hai ba lượt, dân cư chuyển đến dọn đi, cũng không biết đã đi đâu.
Thẩm Diễn đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên cũng không thất vọng.
w●ebtruy●enonlin●e●com
“Mấy cụ bên kia nói, sau này họ mới chuyển tới đây, cũng không hiểu rõ lắm về chuyện trước kia của khu này.” Thẩm Diễn lắc tấm thẻ trong tay, trên đó là số điện thoại của một cửa hàng sửa chữa chìa khóa: “Nhưng họ đưa cho tôi thứ này, nói rằng người này đã mở cửa hàng ở đây rất nhiều năm rồi, thường ngày thích chơi bài, quen biết nhiều người, tin tức cũng nhanh nhạy, có thể đi hỏi ông ta thử xem.”
Triển Phong khẽ gật đầu, tìm thùng rác xung quanh, nhưng không có, đành phải cầm tạm trong tay: “Vậy đi thôi, giờ qua đó luôn.”
Anh ta muốn lôi một bao thuốc lá trong túi ra để gạt tàn thuốc, duỗi tay lần mò thế nào lại chạm đúng điện thoại, có lẽ tính thời gian quá chuẩn, di động trong tay anh ta bỗng réo vang.
Trên màn hình điện thoại hiển thị người gọi tới là Vương Mẫn.
Hiện giờ đang trong kỳ nghỉ của Triển Phong, nếu không phải tình huống khẩn cấp thì Vương Mẫn sẽ không gọi điện thoại cho anh ta, một khi ông ấy đã gọi điện, chứng tỏ tình hình khó giải quyết.
Anh ta nhận điện nghe mấy câu, Thẩm Diễn thấy vẻ mặt anh ta nghiêm túc, đại khái đoán được chuyện không đơn giản.
Quả nhiên, sau khi Triển Phong cúp điện thoại, giọng lạnh tanh: “Xảy ra án mạng rồi, bên cạnh đập chứa nước phát hiện thi thể chết đuối của một bé gái, đi thôi!”
Bát đĩa sau khi ăn xong đều bỏ hết vào trong máy rửa bát, trên bàn đặt nửa ấm trà nóng và quả xoài được cắt thành ba bốn miếng. Thẩm Diễn tựa lưng vào ghế sofa đọc sách, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Triển Phong, thấy anh ta nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình laptop, hàng lông mày đen rậm hơi nhíu, ánh mắt chăm chú.
Thẩm Diễn day trán, thoáng nhìn đồng hồ treo tường, hiện giờ đã 11 giờ đêm: “Không biết đã tìm thấy con gái của Dương Tây chưa.”
Triển Phong cũng không quay đầu lại, chỉ nói: “Chuyện này cần phải xem hiệu suất phá án của đồn cảnh sát, một cô bé to lù lù, nếu sau khi mất tích không nhận được điện thoại tống tiền rất có thể đã bị lừa bán.”
Giọng Triển Phong bình thản nhưng những gì anh ta nói rất có thể là sự thật. Thẩm Diễn gập sách lại, thở dài: “Hy vọng kết quả tốt, đêm nay anh ngủ phòng dành cho khách đi, đừng ngủ sofa.”
“Đừng vội.” Triển Phong vẫy tay, ra hiệu Thẩm Diễn lại gần: “Cậu tới đây xem thứ này đi.”
Thẩm Diễn đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh ta, nhìn email đã được mở sẵn trên màn hình laptop, trên đó đang chiếu mấy dòng chữ.
“Hồ sơ đã bị tổn hại, chỉ có thể đọc được tư liệu tới năm 14 tuổi, nội dung xem tệp đính kèm.
Ngoài ra, nhìn từ góc độ chuyên nghiệp, bản hồ sơ này chỉ thất thoát bình thường, không có dấu vết bị người phá hoại.
Hồ sơ lưu hành nội bộ, xin hãy sử dụng phù hợp.”
Ánh mắt anh trầm xuống, mở miệng nói: “Mở ra đi.”
“Nội dung bên trong cũng không nhiều, tương tự cũng không nhắc một chữ người nhà cậu, nhưng lại nhắc tới một lần chữa bệnh của cậu, nơi điều trị là một trạm xá nhỏ vào mười mấy năm trước, hiện giờ nơi đó đã đóng cửa từ lâu, đổi thành trung tâm thương mại. Nhưng phần lớn bệnh viện trước kia đều được quy hoạch theo từng khu, phạm vi xung quanh trạm xá năm đó có lẽ chính là nơi cậu từng sống.”
Thẩm Diễn “ừ” một tiếng, chăn chú đọc phần hồ sơ ngắn gọn trong email, cứ mỗi lần xem đến cuối cùng lại kéo ngược lên trên đầu. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, xem đi xem lại bốn năm lần không thấy chán, cuối cùng chỉ im lặng.
Triển Phong hỏi anh: “Sao vậy?”
Thẩm Diễn hơi khó hình dung sắc mặt: “Nội dung trong bản hồ sơ này, hoàn toàn khác hẳn những gì tôi được xem trước kia.”
“Không trùng lặp? Hay mâu thuẫn với nhau?” Triển Phong thong thả nói, giọng êm tai bình thản.
Thẩm Diễn thở dài, rời mắt khỏi màn hình, nhìn Triển Phong: “Là vế trước, không trùng, cứ như cố ý vậy, hai bản hồ sơ đều né tránh nhau, nếu ghép chúng lại thì sẽ thành hai mảnh ghép bổ sung cho nhau.”
“Vậy miếng ghép kia hoàn chỉnh chứ?” Triển Phong hỏi: “Tôi chưa từng đọc hồ sơ lúc trước của cậu, trong mail có nói đã mất một phần, lẽ nào là phần mà trước kia cậu được xem?”
Thẩm Diễn im lặng một lúc lâu mới lên tiếng, nói một câu vô cùng đơn giản gãy gọn: “Tôi không biết nữa.”
Triển Phong nhíu mày, chờ nghe Thẩm Diễn giải thích.
“Thoạt nhìn có vẻ rất hợp lý, hai bản hồ sơ này bổ sung cho nhau tạo thành lý lịch hoàn chỉnh, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.” Thẩm Diễn nói tiếp: “Có lẽ là tôi nghĩ nhiều, bất kể thế nào, chắc vẫn phải đi đến trạm xá đó một chuyến, xem xem có tra ra được manh mối nào không.”
“Được.” Triển Phong khoác tay lên vai anh, vỗ nhẹ hai cái, tựa như một câu an ủi không lời: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, cứ ngủ một giấc đã rồi tính sau.”
Từ trước đến giờ, đêm nào cũng đều không sâu giấc, đêm nay lại càng lên tầm cao mới, gần như không hề chợp mắt.
Buổi sáng, sau khi rời giường, Thẩm Diễn bước vào phòng khách với đôi mắt đen sì thiếu ngủ, thấy Triển Phong đã thay một bộ quần áo khác. Áo polo màu đen, quần dài màu trắng gạo, càng lộ rõ bả vai rộng, hông thon, đôi chân dài bắt chéo, dáng ngồi trên sofa trông có vẻ rất thoải mái, ngước mắt chào hỏi anh: “Chào buổi sáng.”
Hôm qua lúc Triển Phong quay về ký túc xá thay quần áo, tiện tay xách theo túi hành lý nhỏ, coi bộ định ở lại nhà Thẩm Diễn mấy ngày liền. Mặc dù tính tình Thẩm Diễn hơi lạnh lùng, nhưng cũng không phải kiểu người độc lai độc vãng, không bài xích trong nhà có thêm người.
Huống hồ Triển Phong tận tâm tận lực tìm người giúp anh, giữ Triển Phong lại ăn bữa cơm cũng không tính là gì, nên cứ thế mặc nhận thôi.
Anh bâng quơ đáp lại, dòng nước sáng sớm tiếp xúc với da mặt, cảm giác mát lạnh khoan khoái, lập tức làm thức tỉnh ý thức u ám.
Sau khi ăn xong bữa sáng, hai người đi xuống tầng, lái xe đến địa chỉ cũ của trạm y tế. Khu vực này đã được xây lại, trở thành một khu buôn bán nho nhỏ. Mà cư dân sinh sống quanh đây trước kia đều đã thay đổi rất nhiều, không còn dáng vẻ của ngày xưa nữa.
Sau khi xuống xe, Triển Phong liền hỏi: “Thấy quen thuộc không? Có ấn tượng gì không?”
Thẩm Diễn lắc đầu: “Không có chút ấn tượng nào, tựa như trước giờ chưa từng nhìn thấy nơi này.”
Không riêng gì nơi đây mà cả cái thành phố Q này, từ phố phường sầm uất rộng lớn cho đến những khu chợ nhỏ, những nơi mà ánh mắt anh chạm tới đều vô cùng mới mẻ, như chưa từng thấy qua.
Anh thấy phía trước có một cửa hàng, trước cửa có mấy bà lão đang hóng mát nói chuyện phiếm, bèn quay đầu nói với Triển Phong một tiếng, muốn đi qua hỏi thăm những người kia.
Triển Phong phất tay với anh, lắc điếu thuốc nói: “Cậu đi trước đi, tôi hút xong điếu này sẽ qua đó.”
Làn khói lượn lờ xung quanh ngón tay, Triển Phong nheo mắt. Nhìn Thẩm Diễn đang nói chuyện với những người cao tuổi ở phía trước, xuyên qua làn khói mờ ảo mỏng manh, có thể thấy được vẻ mặt nghiêm túc và bình tĩnh của Thẩm Diễn, khóe môi cười lễ phép, nhưng đáy mắt chân mày lại hờ hững.
Có lẽ không nhận được tin tức gì tốt rồi. Triển Phong thầm nghĩ.
Thật ra cũng không hề bất ngờ, khu buôn bán này đã đổi hai ba lượt, dân cư chuyển đến dọn đi, cũng không biết đã đi đâu.
Thẩm Diễn đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên cũng không thất vọng.
w●ebtruy●enonlin●e●com
“Mấy cụ bên kia nói, sau này họ mới chuyển tới đây, cũng không hiểu rõ lắm về chuyện trước kia của khu này.” Thẩm Diễn lắc tấm thẻ trong tay, trên đó là số điện thoại của một cửa hàng sửa chữa chìa khóa: “Nhưng họ đưa cho tôi thứ này, nói rằng người này đã mở cửa hàng ở đây rất nhiều năm rồi, thường ngày thích chơi bài, quen biết nhiều người, tin tức cũng nhanh nhạy, có thể đi hỏi ông ta thử xem.”
Triển Phong khẽ gật đầu, tìm thùng rác xung quanh, nhưng không có, đành phải cầm tạm trong tay: “Vậy đi thôi, giờ qua đó luôn.”
Anh ta muốn lôi một bao thuốc lá trong túi ra để gạt tàn thuốc, duỗi tay lần mò thế nào lại chạm đúng điện thoại, có lẽ tính thời gian quá chuẩn, di động trong tay anh ta bỗng réo vang.
Trên màn hình điện thoại hiển thị người gọi tới là Vương Mẫn.
Hiện giờ đang trong kỳ nghỉ của Triển Phong, nếu không phải tình huống khẩn cấp thì Vương Mẫn sẽ không gọi điện thoại cho anh ta, một khi ông ấy đã gọi điện, chứng tỏ tình hình khó giải quyết.
Anh ta nhận điện nghe mấy câu, Thẩm Diễn thấy vẻ mặt anh ta nghiêm túc, đại khái đoán được chuyện không đơn giản.
Quả nhiên, sau khi Triển Phong cúp điện thoại, giọng lạnh tanh: “Xảy ra án mạng rồi, bên cạnh đập chứa nước phát hiện thi thể chết đuối của một bé gái, đi thôi!”
Bình luận facebook