Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47 - Chương 47CON GÁI
Mười giờ hai mươi phút sáng nay, cạnh đập chứa nước phía Tây thành phố phát hiện thi thể chết đuối của một bé gái, Vương Mẫn vô cùng coi trọng, thậm chí không tiếc gọi Triển Phong đang trong kỳ nghỉ quay về.
Cân nhắc đến việc giết chết bé gái, lại dùng cách thức ác độc dìm chết, Triển Phong muốn tôi qua đó cùng anh ta, thử dùng góc độ tâm lý học tội phạm giúp anh ta phân tích tình tiết vụ án.
Tuy đến giờ anh ta vẫn chưa chịu thừa nhận tầm quan trọng của tâm lý học tội phạm, nhưng rõ ràng anh ta chỉ mạnh miệng mà thôi…”
Chữ “thôi” vẫn chưa viết xong, Triển Phong đã thắng gấp, dứt khoát dừng xe tại khu đất trống cạnh đập chứa nước.
“Đến rồi, xuống xe!”
Thẩm Diễn nhanh chóng viết nốt mấy nét cuối cùng vào cuốn sổ ghi chép, sau đó xuống xe theo Triển Phong. Ánh mặt trời nóng rực chiếu vào đập chứa nước, khiến ánh nước xa xa lấp lánh. Bên ngoài dải phong tỏa hiện trường trước mặt đã có không ít người tập trung, có cảnh sát hình sự, có cả phóng viên và dân thường, tất cả đều ồn ào huyên náo.
Nhóm cảnh sát đang cố gắng ngăn cản người từ các phía đổ tới. Lúc nhìn thấy họ, suýt nữa cũng cho rằng họ là người không có phận sự mà ngăn lại, sau khi nhìn thấy thẻ cảnh sát của Triển Phong, lập tức buông tay kéo dây phong tỏa cho họ qua.
Triển Phong cảm ơn nhân viên cảnh sát hình sự, vừa cài chứng nhận cảnh sát vào vừa dẫn Thẩm Diễn nhanh chân đi vào bên trong, giọng trầm thấp: “Lát nữa gặp đội phó Vương, cậu đừng nói gì, cứ để tôi giải thích với ông ấy.”
Thẩm Diễn tham gia giúp đỡ điều tra một vụ án giết người, nhưng vụ án kia đã kết thúc, nên thân phận của anh hiện giờ cũng như dân chúng bình thường. Theo lý mà nói, đáng lẽ phải do Vương Mẫn gọi anh tới, nhưng hiện giờ Triển Phong lại tự chủ trương đưa Thẩm Diễn đến, không biết lát nữa Vương Mẫn sẽ có phản ứng thế nào.
Chưa biết chừng sẽ nổi giận, nhưng cũng có khả năng sẽ cho Triển Phong qua cửa dễ dàng.
Nếu Triển Phong đã nói sẽ gánh quả mìn này, đương nhiên Thẩm Diễn cũng không từ chối, gật đầu nói: “Được, nếu như anh không đỡ được thì tôi tới.”
Triển Phong cười như không cười liếc Thẩm Diễn, “hử” một tiếng bằng giọng mũi: “Tôi mà không gánh được hử?”
“Bớt tranh cãi đi, họ ở kia kìa.” Thẩm Diễn giơ tay chỉ, đối diện với Vương Mẫn vừa xoay người lại, có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt ông sững sờ trong chốc lát.
Nhưng Vương Mẫn cũng chỉ sững sờ trong chớp mắt, đã sải bước đi tới, vỗ vai Thẩm Diễn, vui mừng nói: “Tiểu Thẩm cũng tới à, tốt quá rồi, vốn định lát nữa gọi điện cho cậu. Pháp y đang khám nghiệm, hai cậu cũng qua đó xem thử đi.”
Thái độ rộng rãi của Vương Mẫn khiến Thẩm Diễn bất ngờ, nhưng nếu đã không bị truy cứu thì đương nhiên anh và Triển Phong cũng sẽ không khơi đề tài.
Vương Mẫn vẫn luôn tuân theo quy tắc mà cũng có thể nới lỏng nguyên tắc cứng nhắc, chứng tỏ tính chất của vụ án lần này quả thật rất kinh khủng.
Bọn họ đi thẳng tới chỗ hạ du đập chứa nước, pháp y đang cúi đầu khám nghiệm sơ bộ, còn có hai, ba cảnh sát hình sự đứng bên cạnh che thân thể của bé gái. Từ chỗ Thẩm Diễn đang đứng, chỉ có thể thấy mắt cá chân sưng vù trắng bệch của cô bé và đôi giày da màu đỏ bị hư hại.
Cô bé kia nhiều nhất mới bảy tuổi.
Thẩm Diễn nắm chặt hai tay, cố gắng điều hòa hơi thở.
Đột nhiên có người vỗ vai anh, là nhóm Đại Lý.
“Anh Thẩm, là anh à! Vừa nãy Triệu Nhi nói nhìn thấy bóng lưng hơi giống anh, thế mà em còn không tin.” Tiểu Lưu hơi kích động, nắm đấm đấm vào lòng bàn tay: “Lão đại về, anh cũng về, chắc chắn có thể phá được vụ án lần này! Mẹ nó, ông đây muốn xem tên khốn kiếp nào lại ra tay với một bé gái!”
Triển Phong liếc xéo Tiểu Lưu, khẽ nhíu mày, ra hiệu cậu ta hãy im lặng. Pháp y cũng đứng dậy, đi lên mấy bước rồi tháo khẩu trang nói: “Người chết là nữ, khoảng năm tuổi, phán đoán nguyên nhân tử vong sơ bộ là đuối nước.
Ở sau lưng, xương sống và phần bụng dưới có rất nhiều vết thương do vật cứng đập vào tạo thành, có lẽ lúc còn sống đã bị hung thủ ngược đãi.
Phần cơ bên tay phải có chỗ bị thương, nghi ngờ là bị vật nhọn nhưng không đủ bén kích thích thần kinh dẫn tới cơ bắp tê liệt, nhưng nguyên nhân cụ thể vẫn cần phải xét nghiệm thêm.”
“Có thể đánh giá được thời gian tử vong không?”
Nếu như Vương Mẫn đã gọi anh ta về, chứng tỏ có ý định giao vụ án này cho anh ta. Triển Phong cũng không khách sáo, đi thẳng vào vấn đề hỏi ngay pháp y.
Pháp y nhíu mày nói: “Thi thể bị ngâm nước quá lâu, ảnh hưởng rất lớn đến phán đoán thời gian, trước mắt chỉ có thể đưa ra thời gian đại khái cho mọi người, khoảng từ 12 giờ đêm đến 5 giờ sáng nay.” Vietwriter.vn
Khoảng thời gian này đúng là hơi rộng… Thang Vĩ bật hỏi: “Vậy giác mạc thì sao? Dựa vào trạng thái vẩn đục của giác mạc cũng không thể thu hẹp khoảng thời gian tử vong?”
“Điều này liên quan tới lượng nước trong giác mạc, khi thi thể bị ngâm trong nước một thời gian dài, phán đoán thời gian dựa vào độ vẩn đục giác mạc, không đủ chính xác mà sẽ có sai sót lớn hơn.” Pháp y liếc mắt nhìn thi thể, lắc đầu tiếc hận: “Cô bé nhỏ quá, đúng là nghiệp chướng. Tôi sẽ cố gắng tìm thêm vài manh mối cho các cậu, nhưng nhanh nhất cũng phải đến ngày kia mới có báo cáo.”
Triển Phong khẽ gật đầu, đấm nhẹ lên ngực pháp y, vẻ mặt nghiêm túc: “Vất vả rồi, chuyện kế tiếp cứ giao cho chúng tôi.”
Pháp y vừa đi, thi thể lộ ra trước mặt Thẩm Diễn, nhưng càng nhìn cẩn thận thì sắc mặt anh càng sa sầm.
Toàn thân cô bé phù thũng, lộ màu trắng hếu đáng sợ, quần áo trên người nhiều chỗ bị rách nát, trên áo sơ mi và váy ngắn dính rất nhiều bùn. Dường như kẻ kia cố ý cắt tóc cô bé, độ dài hai bên không bằng nhau, vết tích lộn xộn không ngay ngắn. Chân phải phù nhiều hơn chân trái, giày đã bị rơi mất, chỉ còn lại chiếc bên chân trái, dây giày đã đứt.
Bởi vì thi thể bị ngâm nước nên trông cô bé giống một con búp bê quỷ bị kẻ khác trút giận, vô cùng thê thảm, khiến cho người khác khó có thể tưởng tượng được tình cảnh mà cô bé gặp phải lúc còn sống.
Những người có mặt đều cảm thấy không đành lòng, Đại Lý đấm mạnh vào thân cây, Thẩm Diễn ngồi xổm bên cạnh thi thể, trầm giọng hỏi: “Đã xác định được thân phận của cô bé chưa?”
Tiểu Triệu đáp: “Vẫn chưa, sáng nay công nhân đập chứa nước vừa phát hiện thi thể liền nhanh chóng gọi điện thoại cho chúng tôi. Đội phó Vương dẫn chúng tôi tới, lập tức bắt đầu điều tra hiện trường, đã thông báo cho những đồng nghiệp của tổ khác đi thăm dò xác định thân phận, nhưng vẫn chưa có tin tức gì.”
Thẩm Diễn lặng im, nhìn khuôn mặt cô bé, không nói tiếng nào. Mặt cô bé bị ngâm nước quá lâu nên đã thay đổi hình dạng, hơn nữa còn va đập vào rất nhiều vật trong đập chứa nước, nếu chỉ dựa vào mắt thường căn bản sẽ không thể nào phân biệt rõ ràng được.
Năm tuổi…
Triển Phong thấy vẻ mặt anh bất thường, bèn đi tới hỏi: “Sao vậy? Nhìn ra cái gì rồi?”
“Không, vẫn phải sửa lại phân tích đã, nhưng thân phận của thi thể này…” Anh khẽ liếc nhìn Triển Phong, vẻ mặt hơi khó hình dung: “Con gái của Dương Tây, hình như cũng năm tuổi.”
Ánh mắt Triển Phong hơi sững lại, vừa muốn nói gì đó thì nghe thấy Đại Lý ở phía bên kia hô lên: “Lão đại, ở đây có phát hiện!”
Cân nhắc đến việc giết chết bé gái, lại dùng cách thức ác độc dìm chết, Triển Phong muốn tôi qua đó cùng anh ta, thử dùng góc độ tâm lý học tội phạm giúp anh ta phân tích tình tiết vụ án.
Tuy đến giờ anh ta vẫn chưa chịu thừa nhận tầm quan trọng của tâm lý học tội phạm, nhưng rõ ràng anh ta chỉ mạnh miệng mà thôi…”
Chữ “thôi” vẫn chưa viết xong, Triển Phong đã thắng gấp, dứt khoát dừng xe tại khu đất trống cạnh đập chứa nước.
“Đến rồi, xuống xe!”
Thẩm Diễn nhanh chóng viết nốt mấy nét cuối cùng vào cuốn sổ ghi chép, sau đó xuống xe theo Triển Phong. Ánh mặt trời nóng rực chiếu vào đập chứa nước, khiến ánh nước xa xa lấp lánh. Bên ngoài dải phong tỏa hiện trường trước mặt đã có không ít người tập trung, có cảnh sát hình sự, có cả phóng viên và dân thường, tất cả đều ồn ào huyên náo.
Nhóm cảnh sát đang cố gắng ngăn cản người từ các phía đổ tới. Lúc nhìn thấy họ, suýt nữa cũng cho rằng họ là người không có phận sự mà ngăn lại, sau khi nhìn thấy thẻ cảnh sát của Triển Phong, lập tức buông tay kéo dây phong tỏa cho họ qua.
Triển Phong cảm ơn nhân viên cảnh sát hình sự, vừa cài chứng nhận cảnh sát vào vừa dẫn Thẩm Diễn nhanh chân đi vào bên trong, giọng trầm thấp: “Lát nữa gặp đội phó Vương, cậu đừng nói gì, cứ để tôi giải thích với ông ấy.”
Thẩm Diễn tham gia giúp đỡ điều tra một vụ án giết người, nhưng vụ án kia đã kết thúc, nên thân phận của anh hiện giờ cũng như dân chúng bình thường. Theo lý mà nói, đáng lẽ phải do Vương Mẫn gọi anh tới, nhưng hiện giờ Triển Phong lại tự chủ trương đưa Thẩm Diễn đến, không biết lát nữa Vương Mẫn sẽ có phản ứng thế nào.
Chưa biết chừng sẽ nổi giận, nhưng cũng có khả năng sẽ cho Triển Phong qua cửa dễ dàng.
Nếu Triển Phong đã nói sẽ gánh quả mìn này, đương nhiên Thẩm Diễn cũng không từ chối, gật đầu nói: “Được, nếu như anh không đỡ được thì tôi tới.”
Triển Phong cười như không cười liếc Thẩm Diễn, “hử” một tiếng bằng giọng mũi: “Tôi mà không gánh được hử?”
“Bớt tranh cãi đi, họ ở kia kìa.” Thẩm Diễn giơ tay chỉ, đối diện với Vương Mẫn vừa xoay người lại, có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt ông sững sờ trong chốc lát.
Nhưng Vương Mẫn cũng chỉ sững sờ trong chớp mắt, đã sải bước đi tới, vỗ vai Thẩm Diễn, vui mừng nói: “Tiểu Thẩm cũng tới à, tốt quá rồi, vốn định lát nữa gọi điện cho cậu. Pháp y đang khám nghiệm, hai cậu cũng qua đó xem thử đi.”
Thái độ rộng rãi của Vương Mẫn khiến Thẩm Diễn bất ngờ, nhưng nếu đã không bị truy cứu thì đương nhiên anh và Triển Phong cũng sẽ không khơi đề tài.
Vương Mẫn vẫn luôn tuân theo quy tắc mà cũng có thể nới lỏng nguyên tắc cứng nhắc, chứng tỏ tính chất của vụ án lần này quả thật rất kinh khủng.
Bọn họ đi thẳng tới chỗ hạ du đập chứa nước, pháp y đang cúi đầu khám nghiệm sơ bộ, còn có hai, ba cảnh sát hình sự đứng bên cạnh che thân thể của bé gái. Từ chỗ Thẩm Diễn đang đứng, chỉ có thể thấy mắt cá chân sưng vù trắng bệch của cô bé và đôi giày da màu đỏ bị hư hại.
Cô bé kia nhiều nhất mới bảy tuổi.
Thẩm Diễn nắm chặt hai tay, cố gắng điều hòa hơi thở.
Đột nhiên có người vỗ vai anh, là nhóm Đại Lý.
“Anh Thẩm, là anh à! Vừa nãy Triệu Nhi nói nhìn thấy bóng lưng hơi giống anh, thế mà em còn không tin.” Tiểu Lưu hơi kích động, nắm đấm đấm vào lòng bàn tay: “Lão đại về, anh cũng về, chắc chắn có thể phá được vụ án lần này! Mẹ nó, ông đây muốn xem tên khốn kiếp nào lại ra tay với một bé gái!”
Triển Phong liếc xéo Tiểu Lưu, khẽ nhíu mày, ra hiệu cậu ta hãy im lặng. Pháp y cũng đứng dậy, đi lên mấy bước rồi tháo khẩu trang nói: “Người chết là nữ, khoảng năm tuổi, phán đoán nguyên nhân tử vong sơ bộ là đuối nước.
Ở sau lưng, xương sống và phần bụng dưới có rất nhiều vết thương do vật cứng đập vào tạo thành, có lẽ lúc còn sống đã bị hung thủ ngược đãi.
Phần cơ bên tay phải có chỗ bị thương, nghi ngờ là bị vật nhọn nhưng không đủ bén kích thích thần kinh dẫn tới cơ bắp tê liệt, nhưng nguyên nhân cụ thể vẫn cần phải xét nghiệm thêm.”
“Có thể đánh giá được thời gian tử vong không?”
Nếu như Vương Mẫn đã gọi anh ta về, chứng tỏ có ý định giao vụ án này cho anh ta. Triển Phong cũng không khách sáo, đi thẳng vào vấn đề hỏi ngay pháp y.
Pháp y nhíu mày nói: “Thi thể bị ngâm nước quá lâu, ảnh hưởng rất lớn đến phán đoán thời gian, trước mắt chỉ có thể đưa ra thời gian đại khái cho mọi người, khoảng từ 12 giờ đêm đến 5 giờ sáng nay.” Vietwriter.vn
Khoảng thời gian này đúng là hơi rộng… Thang Vĩ bật hỏi: “Vậy giác mạc thì sao? Dựa vào trạng thái vẩn đục của giác mạc cũng không thể thu hẹp khoảng thời gian tử vong?”
“Điều này liên quan tới lượng nước trong giác mạc, khi thi thể bị ngâm trong nước một thời gian dài, phán đoán thời gian dựa vào độ vẩn đục giác mạc, không đủ chính xác mà sẽ có sai sót lớn hơn.” Pháp y liếc mắt nhìn thi thể, lắc đầu tiếc hận: “Cô bé nhỏ quá, đúng là nghiệp chướng. Tôi sẽ cố gắng tìm thêm vài manh mối cho các cậu, nhưng nhanh nhất cũng phải đến ngày kia mới có báo cáo.”
Triển Phong khẽ gật đầu, đấm nhẹ lên ngực pháp y, vẻ mặt nghiêm túc: “Vất vả rồi, chuyện kế tiếp cứ giao cho chúng tôi.”
Pháp y vừa đi, thi thể lộ ra trước mặt Thẩm Diễn, nhưng càng nhìn cẩn thận thì sắc mặt anh càng sa sầm.
Toàn thân cô bé phù thũng, lộ màu trắng hếu đáng sợ, quần áo trên người nhiều chỗ bị rách nát, trên áo sơ mi và váy ngắn dính rất nhiều bùn. Dường như kẻ kia cố ý cắt tóc cô bé, độ dài hai bên không bằng nhau, vết tích lộn xộn không ngay ngắn. Chân phải phù nhiều hơn chân trái, giày đã bị rơi mất, chỉ còn lại chiếc bên chân trái, dây giày đã đứt.
Bởi vì thi thể bị ngâm nước nên trông cô bé giống một con búp bê quỷ bị kẻ khác trút giận, vô cùng thê thảm, khiến cho người khác khó có thể tưởng tượng được tình cảnh mà cô bé gặp phải lúc còn sống.
Những người có mặt đều cảm thấy không đành lòng, Đại Lý đấm mạnh vào thân cây, Thẩm Diễn ngồi xổm bên cạnh thi thể, trầm giọng hỏi: “Đã xác định được thân phận của cô bé chưa?”
Tiểu Triệu đáp: “Vẫn chưa, sáng nay công nhân đập chứa nước vừa phát hiện thi thể liền nhanh chóng gọi điện thoại cho chúng tôi. Đội phó Vương dẫn chúng tôi tới, lập tức bắt đầu điều tra hiện trường, đã thông báo cho những đồng nghiệp của tổ khác đi thăm dò xác định thân phận, nhưng vẫn chưa có tin tức gì.”
Thẩm Diễn lặng im, nhìn khuôn mặt cô bé, không nói tiếng nào. Mặt cô bé bị ngâm nước quá lâu nên đã thay đổi hình dạng, hơn nữa còn va đập vào rất nhiều vật trong đập chứa nước, nếu chỉ dựa vào mắt thường căn bản sẽ không thể nào phân biệt rõ ràng được.
Năm tuổi…
Triển Phong thấy vẻ mặt anh bất thường, bèn đi tới hỏi: “Sao vậy? Nhìn ra cái gì rồi?”
“Không, vẫn phải sửa lại phân tích đã, nhưng thân phận của thi thể này…” Anh khẽ liếc nhìn Triển Phong, vẻ mặt hơi khó hình dung: “Con gái của Dương Tây, hình như cũng năm tuổi.”
Ánh mắt Triển Phong hơi sững lại, vừa muốn nói gì đó thì nghe thấy Đại Lý ở phía bên kia hô lên: “Lão đại, ở đây có phát hiện!”
Bình luận facebook