Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48 - Chương 48BẢNG VẼ
Đại Lý phát hiện dưới một gốc cây đại thụ cách nơi tìm thấy thi thể không xa, mặt đất lầy lội không nhìn ra được dấu chân. Dưới cây rải rác vài món đồ, một đồng hồ đeo tay thể thao, một cuộn băng dính trong suốt, vài tờ giấy ghi số điện thoại nhà hàng đặt thức ăn, cùng bộ bảng vẽ có hình thù kỳ lạ.
Bảng vẽ có bốn miếng, hoa văn trên nó theo thứ tự là ngôi sao sáu cánh, hoa mai, chữ I và đường gấp khúc. Triển Phong đeo găng tay cầm mảnh bảng vẽ này lên, lông mày nhíu chặt.
Thang Vĩ lại gần nhìn, nhìn thế nào cũng không hiểu nổi: “Đây là thứ gì? Có công dụng gì?”
“Trước khi chết nạn nhân bị vật thể sắc nhọn đâm vào phần cơ cánh tay, có phải là thứ này không?” Tiểu Lưu cũng không nhìn ra được kết quả gì, thuận miệng hỏi Thẩm Diễn: “Anh Thẩm, anh nói xem?”
Thẩm Diễn không trả lời, nhìn vào mắt Triển Phong, mặt đối mặt với anh ta một lát.
“Cho tôi xem đã.” Anh ta vươn tay, cầm bốn miếng bảng vẽ đến.
Bề rộng đường viền của bảng vẽ dày chừng 5 phân, thoạt nhìn hoa văn trên bốn miếng không có chút quy luật, chất liệu inox phản xạ tia sáng cực mạnh dưới ánh mặt trời.
Triển Phong đứng lên, nhìn anh hỏi: “Sao rồi?”
“Ừm... Chắc vậy.” Thẩm Diễn dừng một chút, liếc nhìn mọi người giải thích một câu: “Chắc là đồ vật trong phòng thí nghiệm tâm lý.”
Anh vừa nói xong, mọi người xung quanh đều kinh ngạc. Tiểu Lưu mở to mắt nhìn chằm chằm vào mấy miếng bảng vẽ này, vẫn không nhìn ra manh mối bèn hỏi: “Anh Thẩm, thứ này dùng làm gì? Sao em lại thấy giống miếng kê cho trẻ em tô màu nhỉ?”
Thẩm Diễn giao bảng vẽ vào tay Thang Vĩ, tháo găng tay cụp mắt nói: “Đây là một bộ phận bên trong dụng cụ kính họa, chuyên môn dùng để phân tính quá trình hình thành kỹ xảo động tác, góc trên bảng kẽm còn khắc chữ “Đại học Q”, nói rõ đây là đồ dùng của trường đại học. Trong phòng thí nghiệm của Đại học Q có tất cả ba bộ dụng cụ này, trong đó một bộ đang ở chỗ tôi.”
Mấy người Thang Vĩ đưa mắt nhìn nhau, nhất thời suy nghĩ miên man, cũng không lên tiếng.
Thẩm Diễn tiếp tục nói: “Trước mắt có thể xác định, hung thủ là người liên quan đến Đại học Q, có thể là học sinh hoặc có thể là giáo viên.
Đeo đồng hồ thể thao, chứng minh tâm hồn của hắn còn trẻ trung, không trưởng thành, cũng không muốn giả làm người trưởng thành, suy đoán tuổi tác chừng ba mươi trở xuống.
Khi nạn nhân còn sống, hung thủ tiến hành ngược đãi cô bé, phần lớn vết thương tập trung ở lưng, nhưng người chết chỉ là một bé gái tay không tấc sắt, tấn công từ chính diện rõ ràng thỏa mãn cảm giác thành công về mặt tâm lý của hung thủ hơn.
Hắn lựa chọn tấn công từ đằng sau, rất có thể là vì hắn không muốn đối phương nhìn thấy mình, hoặc là xuất phát từ một sự tự ti nào đó, hoặc người quen gây án, hắn không muốn bị cô bé nhận ra.
Tôi nghiêng về vế trước, từ thủ pháp phạm tội của hung thủ cho thấy, hắn cũng không có ý định để người còn sống, vậy thì không tồn tại mạo hiểm bị chỉ điểm.
Hắn cắt tóc của người bị hại, có lẽ xuất phát từ bóng ma tâm lý nào đó, ví dụ như hắn căm hận phụ nữ và trẻ em gái để tóc dài, có thể khi còn nhỏ hắn bị những người này bắt nạt và làm nhục, hắn muốn phát tiết tâm trạng bị đè nén của mình, khi cắt tóc hắn sẽ có được sự giải tỏa và khoái cảm về mặt tâm lý.
Từ ngoài đến đây không có bất kỳ phương tiện giao thông công cộng nào, dùng xe taxi chở thi thể cũng không thuận tiện, hẳn hung thủ có xe riêng. Từ giá trị đồng hồ đeo tay có thể thấy gia cảnh của hắn thuộc bậc trung, có thể mua một chiếc xe mức độ bình thường. Giá trị chừng một trăm đến một trăm năm mươi nghìn, giống như đồng hồ, giá trị không cao, nhưng ngoại hình nổi bật.
Có thể tra tấn một cô bé năm tuổi đến chết, mức độ biến thái trong tâm lý của hung thủ cực cao, tính tình cay nghiệt, hờ hững. Phòng thí nghiệm của Đại học Q đều có hệ thống cửa khóa mã, vì dụng cụ thí nghiệm yêu cầu độ chính xác cao, nhân viên quét dọn cũng được bố trí đặc biệt, hoàn thành công việc dưới sự giám sát của camera. Hắn có thể ra vào phòng thí nghiệm khoa tâm lý Đại học Q, chứng minh hắn không phải nhân viên bình thường, mà cho dù là học sinh hay thầy giáo, IQ cũng không thấp.
Tội phạm có IQ cao là loại người nguy hiểm nhất, đặc biệt hắn có hiểu biết về tâm lý học tội phạm, có thể đẩy ngược lối tư duy logic của chúng ta theo quan điểm của hắn.”
Anh nói xong, dừng một chút mới hắng giọng nói tiếp: “Nhưng mà... hiện trường có sự mâu thuẫn.”
Lời nói trôi chảy liên tiếp của anh đã làm đám Tiểu Lưu phục sát đất, bây giờ bỗng nhiên nghe thấy anh nói có sự mâu thuẫn, mấy người đều ngẩn ra, không hiểu lắm: “Mâu thuẫn gì? Anh Thẩm, không phải anh đã phân tích ra cả rồi sao, tất cả đều rất hợp lý.”
“Tôi dựa theo tất cả manh mối có thể thấy ở hiện trường đưa ra phân tích, nhưng đôi khi manh mối, kết luận và logic cũng không nhất định phải phù hợp, cũng có thể trái ngược.” Giọng Thẩm Diễn bình thản, không khách sáo gọi tên Triển Phong: “Đây là phân tích tâm lý học tội phạm, dùng góc độ phân tích thực tế chứng minh của anh thử xem? Hiện trường có chỗ nào kỳ lạ không?”
Rõ ràng đáp án đã gần kề nhưng anh lại không nói toạc ra, mà muốn Triển Phong giải thích ở góc nhìn khác.
Tình trạng đối chọi gay gắt của hai người này, ngược lại hơi giống tình trạng khi mới gặp ở vụ án đầu tiên.
Triển Phong mấp máy khóe môi, khẽ nhếch mày lộ ý cười, nhưng chỉ thoáng qua trong nháy mắt. Anh ta búng tay vào túi vật chứng đã được gói kĩ: “Mấy thứ này đều là đồ vật hàng ngày, nhưng cái bảng vẽ này, rõ ràng hung thủ cố ý mang đến. Hắn muốn vứt xác, nếu như muốn chuyển lực chú ý của chúng ta sang Đại học Q, để lại bảng vẽ là đủ rồi, không cần thiết phải vứt lại nhiều đồ vật lộn xộn như vậy, hơn nữa còn mang túi xách đựng những đồ vật này đi, đây là điểm đáng ngờ đầu tiên.”
Nói xong, anh ta lại ngồi xổm xuống, khớp xương càng có vẻ thon dài dưới lớp găng tay màu đen.
“Dấu vết trên mặt đất không rõ ràng, nhưng có thể nhìn ra dấu vết ở đoạn đường này rất lộn xộn, hung thủ trên đường đến đây rất cẩn thận, trong quá trình đi đường luôn xóa dấu chân. Nhưng chỉ chỗ này giữ lại dấu vết trong một diện tích lớn, chứng tỏ trong quá trình vứt xác hắn vô cùng bối rối, ở chỗ này xảy ra xung đột. Mà sau khi vứt xác, thậm chí hắn không quan tâm đến việc che giấu dấu vết đã chạy mất luôn.” Vietwriter.vn
Triển Phong phủi bụi trên găng tay, nói tiếp: “So với tra tấn bé gái, vứt xác hẳn là chuyện nhỏ, không có lý đến bước này hắn lại sụp đổ cảm xúc, đây là điểm đáng ngờ thứ hai.”
“Hai điểm đáng ngờ này cũng là điểm mâu thuẫn lớn nhất trước mắt, hung thủ hoặc là một người tâm thần phân liệt mức độ nặng, hoặc không chỉ là một người.” Sau khi nói xong, anh ta hếch cằm với Thẩm Diễn, khóe mắt ẩn giấu tia sắc bén: “Bình luận một chút xem nào?”
Thẩm Diễn thản nhiên nói: “Chính là thế, giờ anh còn chịu phân tích hung thủ ở góc độ tâm thần phân liệt, có tiến bộ.”
Thẩm Diễn nói bằng giọng điệu đùa giỡn nhàn nhạt, đánh trả Triển Phong luôn không chịu thừa nhận tâm lý học tội phạm.
Hai người anh đến tôi đỡ, khí thế phóng ra trước mặt đối phương giống như từng hòn sỏi đang gợn lên tầng tầng sóng nước. Mặc dù trong lời nói không ai nhường ai, nhưng cái nhìn và lời giải thích đều phù hợp nhất trí, trêu chọc cũng coi như là một trong những niềm vui khi tra án.
Người bên cạnh không thể nhìn thấy từ trường giữa bọn họ. Tiểu Lưu nghe thấy thì phấn khởi, xoa xoa hai tay: “Vậy lão đại, trước tiên chúng ta bắt đầu từ chỗ nào? Còn phải chờ hai ngày nữa mới có báo cáo pháp y, chúng ta không thể nhàn rỗi đâu?”
“Đương nhiên không thể, trước tiên điều tra rõ thân phận người chết, sau đó bắt đầu điều tra từ Đại học Q, điều tra về...”
Triển Phong đột nhiên dừng lại, lấy điếu thuốc trong túi ra, cũng không vội hút, mà chỉ cầm trên đầu ngón tay thưởng thức.
Ánh mắt anh ta chứa mấy tia thâm ý không rõ ràng, cười như không cười nhìn Thẩm Diễn chậm rãi nói: “Cậu ta.”
Bảng vẽ có bốn miếng, hoa văn trên nó theo thứ tự là ngôi sao sáu cánh, hoa mai, chữ I và đường gấp khúc. Triển Phong đeo găng tay cầm mảnh bảng vẽ này lên, lông mày nhíu chặt.
Thang Vĩ lại gần nhìn, nhìn thế nào cũng không hiểu nổi: “Đây là thứ gì? Có công dụng gì?”
“Trước khi chết nạn nhân bị vật thể sắc nhọn đâm vào phần cơ cánh tay, có phải là thứ này không?” Tiểu Lưu cũng không nhìn ra được kết quả gì, thuận miệng hỏi Thẩm Diễn: “Anh Thẩm, anh nói xem?”
Thẩm Diễn không trả lời, nhìn vào mắt Triển Phong, mặt đối mặt với anh ta một lát.
“Cho tôi xem đã.” Anh ta vươn tay, cầm bốn miếng bảng vẽ đến.
Bề rộng đường viền của bảng vẽ dày chừng 5 phân, thoạt nhìn hoa văn trên bốn miếng không có chút quy luật, chất liệu inox phản xạ tia sáng cực mạnh dưới ánh mặt trời.
Triển Phong đứng lên, nhìn anh hỏi: “Sao rồi?”
“Ừm... Chắc vậy.” Thẩm Diễn dừng một chút, liếc nhìn mọi người giải thích một câu: “Chắc là đồ vật trong phòng thí nghiệm tâm lý.”
Anh vừa nói xong, mọi người xung quanh đều kinh ngạc. Tiểu Lưu mở to mắt nhìn chằm chằm vào mấy miếng bảng vẽ này, vẫn không nhìn ra manh mối bèn hỏi: “Anh Thẩm, thứ này dùng làm gì? Sao em lại thấy giống miếng kê cho trẻ em tô màu nhỉ?”
Thẩm Diễn giao bảng vẽ vào tay Thang Vĩ, tháo găng tay cụp mắt nói: “Đây là một bộ phận bên trong dụng cụ kính họa, chuyên môn dùng để phân tính quá trình hình thành kỹ xảo động tác, góc trên bảng kẽm còn khắc chữ “Đại học Q”, nói rõ đây là đồ dùng của trường đại học. Trong phòng thí nghiệm của Đại học Q có tất cả ba bộ dụng cụ này, trong đó một bộ đang ở chỗ tôi.”
Mấy người Thang Vĩ đưa mắt nhìn nhau, nhất thời suy nghĩ miên man, cũng không lên tiếng.
Thẩm Diễn tiếp tục nói: “Trước mắt có thể xác định, hung thủ là người liên quan đến Đại học Q, có thể là học sinh hoặc có thể là giáo viên.
Đeo đồng hồ thể thao, chứng minh tâm hồn của hắn còn trẻ trung, không trưởng thành, cũng không muốn giả làm người trưởng thành, suy đoán tuổi tác chừng ba mươi trở xuống.
Khi nạn nhân còn sống, hung thủ tiến hành ngược đãi cô bé, phần lớn vết thương tập trung ở lưng, nhưng người chết chỉ là một bé gái tay không tấc sắt, tấn công từ chính diện rõ ràng thỏa mãn cảm giác thành công về mặt tâm lý của hung thủ hơn.
Hắn lựa chọn tấn công từ đằng sau, rất có thể là vì hắn không muốn đối phương nhìn thấy mình, hoặc là xuất phát từ một sự tự ti nào đó, hoặc người quen gây án, hắn không muốn bị cô bé nhận ra.
Tôi nghiêng về vế trước, từ thủ pháp phạm tội của hung thủ cho thấy, hắn cũng không có ý định để người còn sống, vậy thì không tồn tại mạo hiểm bị chỉ điểm.
Hắn cắt tóc của người bị hại, có lẽ xuất phát từ bóng ma tâm lý nào đó, ví dụ như hắn căm hận phụ nữ và trẻ em gái để tóc dài, có thể khi còn nhỏ hắn bị những người này bắt nạt và làm nhục, hắn muốn phát tiết tâm trạng bị đè nén của mình, khi cắt tóc hắn sẽ có được sự giải tỏa và khoái cảm về mặt tâm lý.
Từ ngoài đến đây không có bất kỳ phương tiện giao thông công cộng nào, dùng xe taxi chở thi thể cũng không thuận tiện, hẳn hung thủ có xe riêng. Từ giá trị đồng hồ đeo tay có thể thấy gia cảnh của hắn thuộc bậc trung, có thể mua một chiếc xe mức độ bình thường. Giá trị chừng một trăm đến một trăm năm mươi nghìn, giống như đồng hồ, giá trị không cao, nhưng ngoại hình nổi bật.
Có thể tra tấn một cô bé năm tuổi đến chết, mức độ biến thái trong tâm lý của hung thủ cực cao, tính tình cay nghiệt, hờ hững. Phòng thí nghiệm của Đại học Q đều có hệ thống cửa khóa mã, vì dụng cụ thí nghiệm yêu cầu độ chính xác cao, nhân viên quét dọn cũng được bố trí đặc biệt, hoàn thành công việc dưới sự giám sát của camera. Hắn có thể ra vào phòng thí nghiệm khoa tâm lý Đại học Q, chứng minh hắn không phải nhân viên bình thường, mà cho dù là học sinh hay thầy giáo, IQ cũng không thấp.
Tội phạm có IQ cao là loại người nguy hiểm nhất, đặc biệt hắn có hiểu biết về tâm lý học tội phạm, có thể đẩy ngược lối tư duy logic của chúng ta theo quan điểm của hắn.”
Anh nói xong, dừng một chút mới hắng giọng nói tiếp: “Nhưng mà... hiện trường có sự mâu thuẫn.”
Lời nói trôi chảy liên tiếp của anh đã làm đám Tiểu Lưu phục sát đất, bây giờ bỗng nhiên nghe thấy anh nói có sự mâu thuẫn, mấy người đều ngẩn ra, không hiểu lắm: “Mâu thuẫn gì? Anh Thẩm, không phải anh đã phân tích ra cả rồi sao, tất cả đều rất hợp lý.”
“Tôi dựa theo tất cả manh mối có thể thấy ở hiện trường đưa ra phân tích, nhưng đôi khi manh mối, kết luận và logic cũng không nhất định phải phù hợp, cũng có thể trái ngược.” Giọng Thẩm Diễn bình thản, không khách sáo gọi tên Triển Phong: “Đây là phân tích tâm lý học tội phạm, dùng góc độ phân tích thực tế chứng minh của anh thử xem? Hiện trường có chỗ nào kỳ lạ không?”
Rõ ràng đáp án đã gần kề nhưng anh lại không nói toạc ra, mà muốn Triển Phong giải thích ở góc nhìn khác.
Tình trạng đối chọi gay gắt của hai người này, ngược lại hơi giống tình trạng khi mới gặp ở vụ án đầu tiên.
Triển Phong mấp máy khóe môi, khẽ nhếch mày lộ ý cười, nhưng chỉ thoáng qua trong nháy mắt. Anh ta búng tay vào túi vật chứng đã được gói kĩ: “Mấy thứ này đều là đồ vật hàng ngày, nhưng cái bảng vẽ này, rõ ràng hung thủ cố ý mang đến. Hắn muốn vứt xác, nếu như muốn chuyển lực chú ý của chúng ta sang Đại học Q, để lại bảng vẽ là đủ rồi, không cần thiết phải vứt lại nhiều đồ vật lộn xộn như vậy, hơn nữa còn mang túi xách đựng những đồ vật này đi, đây là điểm đáng ngờ đầu tiên.”
Nói xong, anh ta lại ngồi xổm xuống, khớp xương càng có vẻ thon dài dưới lớp găng tay màu đen.
“Dấu vết trên mặt đất không rõ ràng, nhưng có thể nhìn ra dấu vết ở đoạn đường này rất lộn xộn, hung thủ trên đường đến đây rất cẩn thận, trong quá trình đi đường luôn xóa dấu chân. Nhưng chỉ chỗ này giữ lại dấu vết trong một diện tích lớn, chứng tỏ trong quá trình vứt xác hắn vô cùng bối rối, ở chỗ này xảy ra xung đột. Mà sau khi vứt xác, thậm chí hắn không quan tâm đến việc che giấu dấu vết đã chạy mất luôn.” Vietwriter.vn
Triển Phong phủi bụi trên găng tay, nói tiếp: “So với tra tấn bé gái, vứt xác hẳn là chuyện nhỏ, không có lý đến bước này hắn lại sụp đổ cảm xúc, đây là điểm đáng ngờ thứ hai.”
“Hai điểm đáng ngờ này cũng là điểm mâu thuẫn lớn nhất trước mắt, hung thủ hoặc là một người tâm thần phân liệt mức độ nặng, hoặc không chỉ là một người.” Sau khi nói xong, anh ta hếch cằm với Thẩm Diễn, khóe mắt ẩn giấu tia sắc bén: “Bình luận một chút xem nào?”
Thẩm Diễn thản nhiên nói: “Chính là thế, giờ anh còn chịu phân tích hung thủ ở góc độ tâm thần phân liệt, có tiến bộ.”
Thẩm Diễn nói bằng giọng điệu đùa giỡn nhàn nhạt, đánh trả Triển Phong luôn không chịu thừa nhận tâm lý học tội phạm.
Hai người anh đến tôi đỡ, khí thế phóng ra trước mặt đối phương giống như từng hòn sỏi đang gợn lên tầng tầng sóng nước. Mặc dù trong lời nói không ai nhường ai, nhưng cái nhìn và lời giải thích đều phù hợp nhất trí, trêu chọc cũng coi như là một trong những niềm vui khi tra án.
Người bên cạnh không thể nhìn thấy từ trường giữa bọn họ. Tiểu Lưu nghe thấy thì phấn khởi, xoa xoa hai tay: “Vậy lão đại, trước tiên chúng ta bắt đầu từ chỗ nào? Còn phải chờ hai ngày nữa mới có báo cáo pháp y, chúng ta không thể nhàn rỗi đâu?”
“Đương nhiên không thể, trước tiên điều tra rõ thân phận người chết, sau đó bắt đầu điều tra từ Đại học Q, điều tra về...”
Triển Phong đột nhiên dừng lại, lấy điếu thuốc trong túi ra, cũng không vội hút, mà chỉ cầm trên đầu ngón tay thưởng thức.
Ánh mắt anh ta chứa mấy tia thâm ý không rõ ràng, cười như không cười nhìn Thẩm Diễn chậm rãi nói: “Cậu ta.”
Bình luận facebook