• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (3 Viewers)

  • Chương 73 - Chương 73BÍ ẨN

Chương 73BÍ ẨN

Câu nói của Dương Tây đã thay đổi bầu không khí trong gian phòng. Vào lần thứ hai Triển Phong nghe được suy nghĩ không muốn điều tra tiếp của Dương Tây, anh ta đã siết chặt tay phát ra âm thanh vô cùng rõ.



Đây là báo hiệu cơn giận sắp sửa bộc phát, nếu còn không nén xuống nữa thì sẽ không thể nào kìm được nổi.



Thẩm Diễn nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, từ vẻ kinh ngạc lúc mới nghe xong đã rất nhanh chóng bình tĩnh lại, anh giơ tay vỗ cánh tay Triển Phong, ra hiệu anh đừng xúc động.



Đèn dây tóc trong phòng hơi chói mắt, hệt như thứ ánh sáng muốn xé rách mọi lớp ngụy trang, đâm thẳng vào lòng người.



“Chị Dương, tôi không biết liệu có phải hôm nay chị vẫn chưa được điều chỉnh tốt tâm trạng của mình hay không.” Thẩm Diễn cân nhắc tìm từ, giọng nói cố gắng khách sáo nhất có thể: “Người bị hại trong vụ án này, bất kể quan hệ gia đình chị phức tạp cỡ nào, nhưng dù sao chị cũng là mẹ ruột của cô bé, đúng không?”



Dương Tây đột ngột ngẩng đầu, gắng sức nói: “Đương nhiên, ý cậu là gì?”



Thẩm Diễn nói: “Chị đừng kích động, tôi không có ý gì khác. Tôi chỉ cảm thấy rất lạ, vì sao chị lại muốn từ bỏ việc tìm ra hung thủ?”



Dương Tây cắn môi, ánh mắt hơi dao động nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi: “Không có nguyên nhân gì cả, tôi chỉ cảm thấy quá mệt mỏi, chịu đựng quá đủ rồi.”



“Tôi nói thẳng thế này nhé.” Triển Phong ném chiếc bút trong tay lên bàn, ngẩng đầu nhìn Dương Tây: “Chị đột ngột tới đây, đầu tiên là làm chứng cho Chu Cẩm Huy, tiếp đó lại yêu cầu chúng tôi đừng điều tra tiếp vụ án này, câu trước câu sau liên hệ với nhau, khiến tôi hoàn toàn có lý do hoài nghi chị đang bao che cho Chu Cẩm Huy.”



Dương Tây: “Anh đùa gì vậy? Tôi bao che cho Cẩm Huy? Cậu ấy vốn trong sạch, không cần tôi bao che! Anh là cảnh sát, nên chú ý dùng từ, sao có thể nói năng tùy tiện như thế.”



Triển Phong nhướng mày, giọng lạnh băng: “Tôi chỉ trình bày sự thật theo góc độ khách quan, về phần rút án, chuyện này là không thể.”



Dương Tây vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi đến cùng: “Vì sao lại không thể? Chúng tôi là người nhà của người bị hại, chẳng lẽ không có quyền hủy bỏ điều tra? Cậu là cảnh sát, tôi cũng từng học luật rồi, không phải tất cả các vụ án đều do cảnh sát quyết định có tiếp tục điều tra dựa theo tình tiết vụ án hay không, chúng tôi cũng có thể…”



“Không sai, không phải tất cả các vụ án, nhưng ngoại trừ vụ án có tình tiết đặc biệt nghiêm trọng.” Thái độ Triển Phong cực kỳ lạnh nhạt: “Ví dụ như vụ án này, đã được liệt vào vụ án công tố, không thể tùy tiện rút án.”



Ánh mắt Dương Tây hơi ảm đạm, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Nhưng mà, vụ án này… quả thật các anh không nên tiếp tục điều tra nữa…”



“Vì sao?” Thái độ Dương Tây kỳ lạ lặp đi lặp lại nhiều lần đã gợi lòng tò mò của Thẩm Diễn: “Chị cảm thấy, chúng tôi đã bị uy hiếp?”



“Không chỉ mỗi vậy, tóm lại…” Dương Tây bực bội lắc đầu, ngón tay xoắn vào với nhau: “Có lẽ các cậu nên nghe lời khuyên của tôi, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người…”



Có vấn đề. Triển Phong đưa mắt ra hiệu, Thẩm Diễn gật đầu, không nói thêm điều gì, chỉ cúi đầu viết mấy dòng vào cuốn sổ ghi chép.



Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn Dương Tây, hỏi: “Chị Dương, ngoài chuyện này ra, hôm nay chị tới đây còn điều gì muốn nói nữa không?”



Dương Tây có thể nghe đoán được kết quả của chuyện này từ giọng nói của Thẩm Diễn, liền tỏ ra thất vọng: “Các cậu không đồng ý?”



Triển Phong gập cuốn sổ lại, mặt không đổi sắc nói: “Chị còn chuyện gì khác không?”



Dương Tây bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt cũng lạnh xuống: “Hết rồi, những gì nên nói tôi đã nói cả rồi, giờ các cậu không nghe, sau này đừng hối hận.”



Chị ta nói xong, nhìn hai người bằng ánh mắt như đang nhìn kẻ thù, ngoài lạnh lùng ra, còn có cả oán hận.



Lúc chị ta sắp bước tới cửa, Thẩm Diễn bỗng nhiên đứng dậy hỏi: “Chị Dương, chị thật sự không muốn tìm ra hung thủ thực sự, báo thù cho Chu Nhạc Đồng?”



Dương Tây hơi khựng lại, quay người, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, có vẻ hơi buồn bực, giọng khe khẽ: “Đương nhiên muốn, nhưng theo cách điều tra của các cậu hiện giờ sẽ càng liên lụy nhiều người vô tội. Nếu cứ điều tra thế này, vậy tôi thà bỏ qua còn hơn.”



Ánh mắt Thẩm Diễn khẽ động, khi chị ta hoàn toàn biến mất sau cánh cửa, anh bỗng bật cười, lắc đầu nói: “Còn lâu chị mới bỏ qua.”



Mọi chuyện càng lúc càng phức tạp, thật ra cũng càng rõ ràng, trong một đống lộn xộn, dần dần đã có manh mối lộ ra.



Tiếp theo, chỉ cần cẩn thận phân tích, tháo từng tầng từng tầng bí ẩn kia là được.



“Trong lời Dương Tây nói có rất nhiều sơ hở, thoạt nhìn có vẻ như vô tâm không chú ý, giống như chị ta đang bảo vệ Chu Cẩm Huy bằng cách thức vụng về, nhưng điều trùng hợp này đã chứng minh, Chu Cẩm Huy là vô tội.” Về đến phòng làm việc, Triển Phong triệu tập mấy người đóng cửa lại họp. Thẩm Diễn đứng trước bảng trắng, thuật lại những biểu hiện lúc nãy của Dương Tây xong, anh gạch tên Chu Cẩm Huy bằng bút dạ màu đen.



Tiểu Lưu cắn đầu bút chì, bắt đầu khởi động “mười vạn câu hỏi vì sao”: “Tại sao vậy?”



Thẩm Diễn mỉm cười, áo sơ mi trắng vén lên một đoạn, vạt áo sơ vin trong quần, trông gọn gàng, thoải mái và tao nhã: “Bởi vì phản ứng của Dương Tây, lúc chị ta nói chuyện với chúng tôi, cảm xúc thay đổi rất nhiều lần. Nhưng khi Chu Nhạc Đồng vừa mới bị sát hại, thì chị ta không có phản ứng như vậy, hơn nữa chị ta còn là giáo sư chuyên ngành tâm lý, đến giai đoạn hiện giờ bỗng nhiên cảm xúc dao động mạnh mẽ như vậy, điều này không hợp với lẽ thường. Mặt khác, chắc chắn chị ta rất rõ tình cảnh hiện giờ của Chu Cẩm Huy, phân tích theo góc độ tâm lý học, chị ta rất yêu Chu Cẩm Huy, hoàn toàn không thể xuất hiện ý định tăng thêm hiềm nghi cho Chu Cẩm Huy, cho nên dùng mệnh đề mâu thuẫn để suy ngược lại, chứng cứ của chị ta là thật.”

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Triển Phong quay bút bi trên tay, giọng trầm khàn: “Ừm, tiếp tục.”



Thẩm Diễn nói tiếp: “Từ các biểu hiện trước đó của chị ta có thể nhìn ra được chị ta yêu Chu Nhạc Đồng tha thiết, hiện tại bỗng nhiên đưa ra yêu cầu kết thúc điều tra, chắc chắn có nguyên nhân. Sự kinh ngạc thất thố mà chị ta biểu hiện ra cũng có thể là cách chị ta sử dụng để che giấu, dùng cách ‘càng giấu càng lộ’ để nhiễu loạn chúng ta.”



“Vậy, mục đích chị ta làm vậy là gì? Để bảo vệ Chu Cẩm Huy?” Tiểu Triệu thử phân tích theo góc độ Thẩm Diễn nói, nhưng vẫn không hiểu rõ cho lắm: “Nhưng như vậy cũng không đúng lắm…”



“Mạch suy nghĩ thì đúng, khi một người muốn che giấu một vài chuyện, bình thường mục đích sẽ chia thành hai loại, loại thứ nhất là muốn bảo vệ một người trong cuộc nào đó, loại còn lại chính là muốn giấu giếm một vài chuyện.” Thẩm Diễn cười híp mắt khen Tiểu Triệu một câu, sau đó lưu loát viết mấy dòng lên bảng: “Cá nhân tôi có khuynh hướng thiên về vế sau, tố chất tâm lý của Dương Tây rất vững vàng. Nếu chị ta muốn đạt được một mục đích nào đó thì hoàn toàn có thể thực hiện được thông qua đường vòng. Nếu có thể hủy bỏ tiếp tục điều tra bên phía cảnh sát chúng ta, đương nhiên sẽ phù hợp với tâm ý chị ta. Nhưng nếu không thể thì vẻ mất khống chế và bực bội mà chị ta thể hiện ra bên ngoài cũng sẽ không làm bại lộ ý đồ thực sự của chị ta.”



“Nói không sai, vậy tiếp tục phân tích xem ý đồ thực sự của chị ta là gì?” Triển Phong đổi tư thế, đặt tay lên thành ghế, chống má, đáy mắt chứa ý cười lờ mờ, trông đẹp trai kinh khủng.



“Nếu như tôi có thể phân tích ra được ý đồ thực sự của chị ta thì hiện giờ chúng ta đâu cần ngồi đây họp nữa, có thể đi bắt ngay hung thủ được rồi.” Thẩm Diễn tức giận liếc Triển Phong, nghĩ thầm, thằng cha này đúng là tận dụng mình hết mức, đúng chuẩn Chu Bái Bì*.




* Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo. Thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc, Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động, “bái bì” ở đây còn có nghĩa là lột da.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom