• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (3 Viewers)

  • Chương 74 - Chương 74THỜI GIAN GÂY ÁN

Chương 74THỜI GIAN GÂY ÁN

Tiếp theo, Đại Lý đi lấy dữ liệu camera ở trường học, chứng minh Dương Tây không nói dối. Chiều ngày xảy ra vụ án, lúc khoảng hai giờ Chu Cẩm Huy có vào ký túc xá trường học và ở đó cho đến khi Dương Tây đi ra tòa nhà, nửa tiếng sau anh ta mới xuất hiện.



Ký túc xá không có cửa ra khác, hơn nữa cửa sổ lại hẹp, nên người trưởng thành không thể chui lọt, tất cả dấu hiệu cho thấy, chiều ngày hôm đó Chu Cẩm Huy không có thời gian gây án.



Vậy là số nghi phạm từ sáu người giảm xuống còn năm người. Vương Mẫn vừa cổ vũ vừa đốc thúc bọn họ làm việc, xem ra lãnh đạo gây không ít áp lực cho ông ta.



“Nếu như cục trưởng biết Dương Tây muốn hủy bỏ điều tra, không biết biểu cảm sẽ thế nào, chắc đặc sắc lắm.” Triển Phong tựa vào cầu thang hút thuốc, giọng đùa cợt.



Thẩm Diễn cười bảo: “Dù sao cục trưởng cũng không biết được… Phía tổ năm có manh mối chưa?”



“Tạm thời vẫn chưa, chắc không dễ điều tra. Đối phương dùng bom khiêu khích, có thể làm ra C4, để lại lời hăm dọa, lại còn theo dõi, cho thấy hắn chuẩn bị rất chu toàn, hẳn không để lại manh mối rõ ràng.” Triển Phong nói bâng quơ: “Dù sao bên mình bắt được hung thủ thì vụ án của tổ năm cũng có thể phá rồi, thành ra chúng ta giúp bọn họ.”



Thẩm Diễn: “Anh bình tĩnh thật đấy, tôi nhớ hình như anh rất căm hận người khác khiêu khích anh thì phải?”



Triển Phong: “Chuyện nào ra chuyện đấy, hiện giờ chuyện quan trọng là vụ án trong tay. Tôi biết phân biệt nặng nhẹ, đúng rồi, còn ai từng khiêu khích tôi nữa?”



Thẩm Diễn nhún vai: “Không phải tôi sao?”



“Cậu thì khác cưng à, hơn nữa lúc đó cậu thật sự có hơi đáng ghét.” Triển Phong thấy anh liếc mắt sang thì chêm thêm một câu: “Chuyện qua lâu rồi còn nhắc làm gì chứ, thù dai không phải là thói quen tốt đâu.”



Thẩm Diễn không biểu cảm gì, chuyển sang chủ đề khác: “Tìm được bạn gái của Hàn Lộc Minh chưa?”



Triển Phong: “Thang Vĩ đang liên lạc, liên lạc được thì đưa về lấy khẩu cung ngay, còn bạn của Hứa Mộc Thanh và Tôn Minh Triết nữa, giờ chắc đang lấy khẩu cung.”



Thẩm Diễn nói: “Tôi muốn tới trường một chuyến.”



Triển Phong nhướn mày: “Trùng hợp thế, tôi cũng đang nghĩ tới chuyện này.”



Anh ta nói xong, vừa đi xuống cầu thang vừa nói tiếp: “Trong trường học chắc chắn còn manh mối khác, hai ngày trước bận quá nên không kịp làm, giờ có chút tiến triển, vừa hay đến xem xét lần nữa.”



Lúc xuống tầng, Thẩm Diễn đột nhiên nhớ ra xe của Triển Phong đang bị giữ ở tổ năm. Anh chuẩn bị ra cổng gọi taxi thì thấy Triển Phong bước về phía nhà xe.



Cái tên này sao trí nhớ thế kém quá vậy?



“Anh đến nhà xe làm gì?” Thẩm Diễn bật cười hỏi: “Muốn lái xe, tìm tổ năm mà đòi.”



Triển Phong đút tay vào túi quần, ngông nghênh quay đầu: “Cậu nghĩ tôi ngốc à? Đến đây, nhanh lên.”



Xe ở tổ năm cơ mà, lên xe gì chứ?



Thẩm Diễn mù mờ, bán tín bán nghi đi theo anh ta, sau đó thấy đèn xe Panamera màu xám bạc lóe lên.



Sau đó, anh thấy Triển Phong mở cửa xe, vỗ khung cửa nói: “Lên xe.”



Thẩm Diễn nhếch môi, trong lòng rủa thầm những kẻ có tiền độc ác, tiếp đó mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào.



Mặc dù chiếc xe không có vẻ nào là khiêm tốn, nhưng lại rất tương xứng với khí chất của Triển Phong. Anh ta đặt tay lên vô lăng, sống mũi rất thẳng và cao dưới cặp kính râm, bờ môi mọng và đẹp, đường nét khuôn mặt nhìn nghiêng kiên nghị dứt khoát.



Những từ “cao ráo đẹp trai con nhà giàu”, đúng là không phải nói suông, hình dung rất đúng, rất chuẩn.



“Bình thường anh đều để hai con xe ở nhà xe?” Đường xá thông thoáng, chẳng có chướng ngại vật, Thẩm Diễn ngồi trên xe hơi buồn ngủ, bèn chuyện trò bâng quơ vậy.



Triển Phong nói: “Sáng nay mới đưa tới. Tôi nào có liệu việc như thần, biết trước xe của mình bị người ta đánh bom chứ.”



Về gia thế của Triển Phong, Thẩm Diễn chẳng hề tò mò, nên không dây dưa nói về chủ đề này quá nhiều. Đoạn đường phía trước hẹp hơn, dần dần hơi tắc, nhạc trên kênh âm nhạc như vẽ gió, giọng nói ngọt ngào của phát thanh viên bắt đầu điên cuồng quảng cáo rượu thuốc. Thẩm Diễn nghe thấy hơi nhàm chán, tiện tay chuyển kênh, chuyển đến kênh đang phát buổi phỏng vấn ông chủ một doanh nghiệp bất động sản lớn nào đó, bình thường và nhàm chán, nhưng cũng còn hơn bán thuốc.



Thẩm Diễn nhìn ra ngoài cửa, vô tình nghe nội dung phỏng vấn. Giọng nói của ông chủ này rất thoải mái, nghe không kiểu cách giống mấy ông chủ khác. Sau khi tuyên truyền về doanh nghiệp xong, phát thanh viên hỏi ông ta về vấn đề giáo dục con cái, giọng ông chủ đổi thành rất tự hào.



“Con gái tôi vẫn đang đi học, nhưng đã có thể đến công ty giúp vài việc rồi, còn con trai tôi cũng là đứa con khiến tôi rất yên tâm. Thực ra, vì lý do công việc nên tôi không có nhiều thời gian cho các con, nhưng hai đứa con này của tôi từ bé đã rất ngoan chưa từng khiến tôi lo lắng, tuy ham chơi nhưng thành tích không hề kém, nói thực lòng, tôi thấy rất áy náy với các con, nhưng cũng thấy mừng.”



Cô phát thanh viên cười: “Hóa ra là vậy, tôi nghe nói con trai ông năm đó đạt thành tích đứng đầu, được Đại học Q tuyển vào lớp thiếu niên, đúng là cha nào con nấy, không biết ông chủ Hàn có dự định gì sau khi cậu Hàn tốt nghiệp không?”



Thẩm Diễn vừa nghe thấy mấy từ Đại học Q, người đứng nhất, lớp thiếu niên, nheo mắt, sau đó thấy Triển Phong chỉnh âm lượng đài to lên.



Ông chủ này còn họ Hàn, trên đời không thể có chuyện trùng hợp như vậy. Vietwriter.vn



“Cũng chưa có dự định gì chắc chắn, dù sao giờ nó vẫn còn nhỏ, có lúc rất ham chơi, tôi không muốn tạo cho nó quá nhiều áp lực.” Giọng nói ông chủ Hàn trong đài phát thanh khá bình thản: “Nó vui là được, đợi đến khi nó đến tuổi phải gánh vác trách nhiệm, lúc ấy đặt ra yêu cầu với nó cũng chưa muộn.”



Lúc này, cô phát thanh viên đương nhiên phải hùa vào: “Ông chủ Hàn đúng là một phụ huynh sáng suốt, nghe nói các ông bố yêu cầu rất cao đối với nửa kia của con gái, ông chủ Hàn có như vậy không?”



Giọng ông chủ Hàn liền trở nên rất dịu dàng: “Đương nhiên rồi, con gái tôi xứng đáng có được người tốt nhất ở bên, có điều… Giờ các thế hệ đều có sự khác biệt, con bé suy nghĩ thế nào, tôi cũng không quản được.”



“Ra vậy ạ, đúng rồi, trong giới doanh nhân ông cũng rất nổi tiếng, nghe nói bao năm nay ông vẫn độc thân, cho phép tôi nhiều chuyện một chút được không? Là vì nghĩ đến cảm nhận của các con?”



Ông chủ Hàn cười, cất giọng nói trầm ấm đôn hậu của người đàn ông trung niên, đột nhiên bị cô ta hỏi chuyện riêng tư cũng không tỏ ý tức giận: “Chúng rất ủng hộ tôi tìm hạnh phúc, nhưng mà duyên chưa tới.”



Nội dung phía sau lại vòng về sản nghiệp và sự phát triển của công ty, Triển Phong chỉnh âm lượng nhỏ xuống, nói: “Tôi còn nhớ lúc đọc hồ sơ có nhắc đến, Hàn Lộc Minh là con nhà đơn thân.”



Thẩm Diễn gật đầu, đột nhiên nhớ ra anh ta đang lái xe, chắc không nhìn thấy hành động của mình: “Đúng, trong nhà chỉ có bố và chị, bố là Hàn Diệp - Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Nhất Thành.”



Triển Phong yên lặng một lúc, đột nhiên cười hỏi: “Cậu có thấy, cái ông Hàn Diệp này hơi trọng nữ khinh nam không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom