Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75 - Chương 75PHÒNG THÍ NGHIỆM
Chương 75PHÒNG THÍ NGHIỆM
Việc Triển Phong nhắc đến thực ra rất rõ ràng. Người bình thường có thể sẽ không chú ý, nhưng những người cần thường xuyên tập trung tinh lực tìm manh mối trong dấu vết như bọn họ, rất chú ý sự biến đổi ngữ điệu trong từng câu nói.
Sự tự hào và an ủi khi nhắc đến con gái và sự lơ đãng khi nhắc tới cậu con trai của Hàn Diệp, nghe kĩ một chút là có thể nhận ra.
“Ừm, đúng thật.” Thẩm Diễn trả lời, thờ ơ nhìn Triển Phong: “Anh có anh chị em gì không?”
Triển Phong nói: “Không, tôi biết cậu muốn hỏi gì, bình thường thì những nhà giàu thường ít có hiện tượng trọng nam khinh nữ.”
Thẩm Diễn à một tiếng, âm cuối hơi cao, ý bảo anh nói tiếp.
“Giọng của cậu nghe có vẻ hơi ghét nhà giàu, tôi không thích lắm đâu cưng.” Triển Phong nhanh chóng xoay nửa vòng vô lăng, tránh chiếc xe muốn vượt qua bọn họ: “Bởi vì đủ tiền, nên cơ bản đều như nhau, nhất là kiểu gia đình một gái một trai kiểu này, trọng nữ khinh nam, cũng khá hiếm thấy lắm.”
“Thế nên liên tưởng tới một số đặc điểm của Hàn Lộc Minh, cũng sẽ không thấy kỳ lạ.” Thẩm Diễn như đang suy nghĩ gì đó, bèn nhắc tới: “Cảm xúc lặp đi lặp lại, thô bạo, thích trà trộn vào hộp đêm, nhà có tiền, trông thế nào cũng thấy lớn lên sẽ trở thành cậu ấm phóng đãng, nhưng lại rất chuyên tâm học tập, điều này là chỗ trông có vẻ mâu thuẫn, cho thấy sự mâu thuẫn trong lòng cậu ta. Nếu như tôi đoán không nhầm, thành tích của chị cậu ta chắc rất ưu tú. Cậu ta mong được giống như chị, được bố chú ý, sau nhiều lần thất vọng mới có ý đồ giải tỏa, nhưng lại không cam tâm từ bỏ.”
Triển Phong búng tay biểu thị tán đồng: “Vậy thì vấn đề đặt ra là vì sao bố cậu ta không thích cậu ta?”
Thẩm Diễn: “Suy diễn chuyện riêng của người khác không tốt lắm đâu, có lẽ vì thấy con trai không giống mình chăng?”
“Lần trước khi thẩm vấn Hàn Lộc Minh, người giám hộ là chú cậu ta.” Ngón tay Triển Phong gõ vô lăng một cách bâng quơ: “Gia đình ly dị, có thể thử điều tra mẹ cậu ta.”
Lúc nói câu này, xe đã quay đầu, vững vàng đi vào bãi đỗ xe của trường học. Đại học Q tuy có không ít thạc sĩ thậm chí tiến sĩ, rất nhiều thạc sĩ có thu nhập cao, nhưng số người có tiền để mua được loại xe này cũng rất hiếm.
Chiếc xe sơn màu xám bạc tỏa ra khí chất tao nhã, thu hút ánh nhìn tò mò của những người xung quanh, chắc trong lòng họ đều đang nghĩ, người như thế nào mới lái chiếc xe hoành tráng như vậy.
Triển Phong coi như không nhìn thấy những ánh mắt đó, lạnh lùng nói một câu xuống xe, rồi anh ta và Thẩm Diễn người trước kẻ sau bước ra. Những người xung quanh không biết Triển Phong, nhưng lại có người nhận ra Thẩm Diễn. Từ ánh mắt thi thoảng liếc nhìn và bàn tay che nửa mặt của họ, Thẩm Diễn không cần nghe cũng đoán được bọn họ đang dị nghị cái gì, những lời đồn đại nhảm nhí bắt đầu bay lượn trong không khí.
Nhưng anh và Triển Phong đều cùng quan điểm, không để ý lời nói nhạt nhẽo của những người qua đường.
Cả hai đều cảm thấy liếc nhìn một cái cũng lãng phí thời gian.
Lúc đi đến cổng trường, vẫn là anh bảo vệ* trước kia từng xảy ra xung đột với Triển Phong đang trực. Lúc anh chàng nhìn thấy Thẩm Diễn thì mỉm cười định chào hỏi nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Triển Phong đi sau Thẩm Diễn.
* Tác giả lúc viết là thầy giáo, lúc viết là bảo vệ nên BT sẽ sửa lại tập 3 và 4 thành “bảo vệ” cho thống nhất với chi tiết ở đoạn này.
Triển Phong cao lớn cường tráng, vẻ mặt lạnh lùng, giống như chiếc ô bảo vệ đi bên cạnh Thẩm Diễn.
Anh bảo vệ bị ánh mắt lạnh lẽo kia liếc nhìn, liền nghĩ tới cảnh không vui lúc trước, nên không còn hứng thú nói cười nữa, bĩu môi quay về phòng, đóng sầm cửa lại.
Triển Phong hừ hừ: “Lúc đó tôi đã bảo cậu, không thể nói chuyện hòa bình được, cậu thấy chưa, giờ còn khiêu khích tôi đấy.”
Có đôi khi Thẩm Diễn không biết nên đánh giá Triển Phong thế nào. Lúc làm việc thì rất nghiêm túc, có thể phân biệt rõ ràng cảm xúc cá nhân và sự việc trong vụ án, nhưng một khi quay về cuộc sống thường nhật thì rất dễ nóng vội, ngang ngạnh và ấu trĩ đến buồn cười.
Anh day day ấn đường, kéo Triển Phong vào trong, vừa đi vừa nói: “Anh bớt giùm đi, lần trước anh cũng đâu có bị thiệt, sao cứ phải gây chuyện với anh ta.”
Triển Phong: “Tôi mà ấu trĩ như vậy à? Tôi thèm dây dưa với anh ta.”
Thẩm Diễn: “… Vậy anh…”
“Thẩm Diễn!” Bọn họ vừa đi tới cạnh sân vận động, đột nhiên nghe thấy giọng kinh ngạc ở phía xa: “Đúng là cậu à!”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Anh bị gọi tên nên giật mình, ngưng nói, ngẩng đầu nhìn sang, thì thấy Từ Đằng Phi thở hổn hển bước đến.
“Cảm giác như lâu lắm không gặp cậu rồi, tôi nghe nói, cậu đang ở đội cảnh sát phá án hả?” Từ Đằng Phi khoác vai anh buôn chuyện, hỏi nhỏ: “Có manh mối chưa? Con gái của Dương Tây do ai giết, sao lại có tin đồn nói, các cậu còn gọi cả lão Hứa và Minh Triết đến hỏi cung? Thật không vậy?”
Từ Đằng Phi là người dễ bắt chuyện làm quen, mới quen Thẩm Diễn được vài hôm đã bắt đầu khoác vai ôm lưng. Thẩm Diễn lại là kiểu người hướng nội không hay biểu lộ cảm xúc ra ngoài, cảm thấy không quen lắm cũng không nói ra, thành ra hai người họ thoạt nhìn rất thân thiết.
Nhưng mà cảnh bạn cũ gặp lại chẳng duy trì được bao lâu. Triển Phong không khách sáo gì lôi Thẩm Diễn sang bên, thoát khỏi phạm vi ôm ấp của Từ Đằng Phi: “Xin lỗi, tiến triển của vụ án không thể tiết lộ cho người không liên quan.”
Từ Đằng Phi thấy anh ta liếc qua thì toát mồ hôi lạnh, cười xòa: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không nên hỏi bừa, à, hôm nay về trường có việc à?”
“Có chút việc.” Thẩm Diễn gật đầu, trả lời đơn giản: “Giờ phải làm việc, liên lạc với anh sau nhé?”
Triển Phong ở bên cạnh đang lướt điện thoại, thỉnh thoảng liếc nhìn bên này.
Từ Đằng Phi rất biết ý, lập tức nói: “Thôi, thôi, cậu cứ làm việc đi đã… À đúng rồi, hôm qua tôi nhớ ra một chuyện, định gọi điện nói cơ, nhưng không biết có được coi là manh mối không nữa.”
Thẩm Diễn sáng mắt, lúc ngẩng đầu, vài sợi tóc mái lớt phớt chỗ lông mày: “Anh nói thử xem.”
“Là sáng hôm đó, vì tôi phải chuẩn bị báo cáo nghiên cứu nên đến rất sớm, ở tòa thực nghiệm không có một ai nên tớ đặt đồ xuống, vào WC chút rồi đi ra, sau đó nhìn thấy có người đứng ở bên ngoài phòng thí nghiệm, trong tay hình như còn cầm thứ gì đó.” Từ Đằng Phi chau mày, vò tóc nói: “Nhưng cậu cũng biết đấy, ánh sáng trong phòng thí nghiệm đó của chúng ta yếu lắm, tôi cũng không nhìn rõ là ai.”
“Có nhìn rõ vóc dáng đường nét không, người đó đứng ở cửa của phòng thí nghiệm nào còn nhớ không?” Giọng Triển Phong trầm trầm, nhìn chằm chằm Từ Đằng Phi hỏi dồn.
Từ Đằng Phi nói: “Không nhìn rõ, dáng người tầm trung, là kiểu dáng phổ biến trên đường có cả đống ý, không nhìn rõ có đặc trưng gì. À đúng rồi, hắn ta mặc một chiếc áo có mũ, lúc tôi đi ra, chắc là hắn ta nghe thấy tiếng bước chân, không thèm quay đầu đã bước đi mất dạng, tốc độ rất nhanh, giống tiếng bước chân của thanh niên, còn về phòng thí nghiệm, tôi chạy lên nhìn, là phòng số bảy hoặc số tám.”
Triển Phong hỏi: “Hai phòng này có gì khác nhau?”
“Thiết bị bên trong đương nhiên khác biệt rồi, hơn nữa quản lý của hai phòng thí nghiệm này cũng khác nhau.” Lần này Từ Đằng Phi còn chưa mở miệng, Thẩm Diễn đã lên tiếng trả lời: “Phòng số bảy là phòng thí nghiệm của tôi, phòng số tám nếu tôi nhớ không nhầm, là do Dương Tây quản lý.”
Việc Triển Phong nhắc đến thực ra rất rõ ràng. Người bình thường có thể sẽ không chú ý, nhưng những người cần thường xuyên tập trung tinh lực tìm manh mối trong dấu vết như bọn họ, rất chú ý sự biến đổi ngữ điệu trong từng câu nói.
Sự tự hào và an ủi khi nhắc đến con gái và sự lơ đãng khi nhắc tới cậu con trai của Hàn Diệp, nghe kĩ một chút là có thể nhận ra.
“Ừm, đúng thật.” Thẩm Diễn trả lời, thờ ơ nhìn Triển Phong: “Anh có anh chị em gì không?”
Triển Phong nói: “Không, tôi biết cậu muốn hỏi gì, bình thường thì những nhà giàu thường ít có hiện tượng trọng nam khinh nữ.”
Thẩm Diễn à một tiếng, âm cuối hơi cao, ý bảo anh nói tiếp.
“Giọng của cậu nghe có vẻ hơi ghét nhà giàu, tôi không thích lắm đâu cưng.” Triển Phong nhanh chóng xoay nửa vòng vô lăng, tránh chiếc xe muốn vượt qua bọn họ: “Bởi vì đủ tiền, nên cơ bản đều như nhau, nhất là kiểu gia đình một gái một trai kiểu này, trọng nữ khinh nam, cũng khá hiếm thấy lắm.”
“Thế nên liên tưởng tới một số đặc điểm của Hàn Lộc Minh, cũng sẽ không thấy kỳ lạ.” Thẩm Diễn như đang suy nghĩ gì đó, bèn nhắc tới: “Cảm xúc lặp đi lặp lại, thô bạo, thích trà trộn vào hộp đêm, nhà có tiền, trông thế nào cũng thấy lớn lên sẽ trở thành cậu ấm phóng đãng, nhưng lại rất chuyên tâm học tập, điều này là chỗ trông có vẻ mâu thuẫn, cho thấy sự mâu thuẫn trong lòng cậu ta. Nếu như tôi đoán không nhầm, thành tích của chị cậu ta chắc rất ưu tú. Cậu ta mong được giống như chị, được bố chú ý, sau nhiều lần thất vọng mới có ý đồ giải tỏa, nhưng lại không cam tâm từ bỏ.”
Triển Phong búng tay biểu thị tán đồng: “Vậy thì vấn đề đặt ra là vì sao bố cậu ta không thích cậu ta?”
Thẩm Diễn: “Suy diễn chuyện riêng của người khác không tốt lắm đâu, có lẽ vì thấy con trai không giống mình chăng?”
“Lần trước khi thẩm vấn Hàn Lộc Minh, người giám hộ là chú cậu ta.” Ngón tay Triển Phong gõ vô lăng một cách bâng quơ: “Gia đình ly dị, có thể thử điều tra mẹ cậu ta.”
Lúc nói câu này, xe đã quay đầu, vững vàng đi vào bãi đỗ xe của trường học. Đại học Q tuy có không ít thạc sĩ thậm chí tiến sĩ, rất nhiều thạc sĩ có thu nhập cao, nhưng số người có tiền để mua được loại xe này cũng rất hiếm.
Chiếc xe sơn màu xám bạc tỏa ra khí chất tao nhã, thu hút ánh nhìn tò mò của những người xung quanh, chắc trong lòng họ đều đang nghĩ, người như thế nào mới lái chiếc xe hoành tráng như vậy.
Triển Phong coi như không nhìn thấy những ánh mắt đó, lạnh lùng nói một câu xuống xe, rồi anh ta và Thẩm Diễn người trước kẻ sau bước ra. Những người xung quanh không biết Triển Phong, nhưng lại có người nhận ra Thẩm Diễn. Từ ánh mắt thi thoảng liếc nhìn và bàn tay che nửa mặt của họ, Thẩm Diễn không cần nghe cũng đoán được bọn họ đang dị nghị cái gì, những lời đồn đại nhảm nhí bắt đầu bay lượn trong không khí.
Nhưng anh và Triển Phong đều cùng quan điểm, không để ý lời nói nhạt nhẽo của những người qua đường.
Cả hai đều cảm thấy liếc nhìn một cái cũng lãng phí thời gian.
Lúc đi đến cổng trường, vẫn là anh bảo vệ* trước kia từng xảy ra xung đột với Triển Phong đang trực. Lúc anh chàng nhìn thấy Thẩm Diễn thì mỉm cười định chào hỏi nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Triển Phong đi sau Thẩm Diễn.
* Tác giả lúc viết là thầy giáo, lúc viết là bảo vệ nên BT sẽ sửa lại tập 3 và 4 thành “bảo vệ” cho thống nhất với chi tiết ở đoạn này.
Triển Phong cao lớn cường tráng, vẻ mặt lạnh lùng, giống như chiếc ô bảo vệ đi bên cạnh Thẩm Diễn.
Anh bảo vệ bị ánh mắt lạnh lẽo kia liếc nhìn, liền nghĩ tới cảnh không vui lúc trước, nên không còn hứng thú nói cười nữa, bĩu môi quay về phòng, đóng sầm cửa lại.
Triển Phong hừ hừ: “Lúc đó tôi đã bảo cậu, không thể nói chuyện hòa bình được, cậu thấy chưa, giờ còn khiêu khích tôi đấy.”
Có đôi khi Thẩm Diễn không biết nên đánh giá Triển Phong thế nào. Lúc làm việc thì rất nghiêm túc, có thể phân biệt rõ ràng cảm xúc cá nhân và sự việc trong vụ án, nhưng một khi quay về cuộc sống thường nhật thì rất dễ nóng vội, ngang ngạnh và ấu trĩ đến buồn cười.
Anh day day ấn đường, kéo Triển Phong vào trong, vừa đi vừa nói: “Anh bớt giùm đi, lần trước anh cũng đâu có bị thiệt, sao cứ phải gây chuyện với anh ta.”
Triển Phong: “Tôi mà ấu trĩ như vậy à? Tôi thèm dây dưa với anh ta.”
Thẩm Diễn: “… Vậy anh…”
“Thẩm Diễn!” Bọn họ vừa đi tới cạnh sân vận động, đột nhiên nghe thấy giọng kinh ngạc ở phía xa: “Đúng là cậu à!”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Anh bị gọi tên nên giật mình, ngưng nói, ngẩng đầu nhìn sang, thì thấy Từ Đằng Phi thở hổn hển bước đến.
“Cảm giác như lâu lắm không gặp cậu rồi, tôi nghe nói, cậu đang ở đội cảnh sát phá án hả?” Từ Đằng Phi khoác vai anh buôn chuyện, hỏi nhỏ: “Có manh mối chưa? Con gái của Dương Tây do ai giết, sao lại có tin đồn nói, các cậu còn gọi cả lão Hứa và Minh Triết đến hỏi cung? Thật không vậy?”
Từ Đằng Phi là người dễ bắt chuyện làm quen, mới quen Thẩm Diễn được vài hôm đã bắt đầu khoác vai ôm lưng. Thẩm Diễn lại là kiểu người hướng nội không hay biểu lộ cảm xúc ra ngoài, cảm thấy không quen lắm cũng không nói ra, thành ra hai người họ thoạt nhìn rất thân thiết.
Nhưng mà cảnh bạn cũ gặp lại chẳng duy trì được bao lâu. Triển Phong không khách sáo gì lôi Thẩm Diễn sang bên, thoát khỏi phạm vi ôm ấp của Từ Đằng Phi: “Xin lỗi, tiến triển của vụ án không thể tiết lộ cho người không liên quan.”
Từ Đằng Phi thấy anh ta liếc qua thì toát mồ hôi lạnh, cười xòa: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không nên hỏi bừa, à, hôm nay về trường có việc à?”
“Có chút việc.” Thẩm Diễn gật đầu, trả lời đơn giản: “Giờ phải làm việc, liên lạc với anh sau nhé?”
Triển Phong ở bên cạnh đang lướt điện thoại, thỉnh thoảng liếc nhìn bên này.
Từ Đằng Phi rất biết ý, lập tức nói: “Thôi, thôi, cậu cứ làm việc đi đã… À đúng rồi, hôm qua tôi nhớ ra một chuyện, định gọi điện nói cơ, nhưng không biết có được coi là manh mối không nữa.”
Thẩm Diễn sáng mắt, lúc ngẩng đầu, vài sợi tóc mái lớt phớt chỗ lông mày: “Anh nói thử xem.”
“Là sáng hôm đó, vì tôi phải chuẩn bị báo cáo nghiên cứu nên đến rất sớm, ở tòa thực nghiệm không có một ai nên tớ đặt đồ xuống, vào WC chút rồi đi ra, sau đó nhìn thấy có người đứng ở bên ngoài phòng thí nghiệm, trong tay hình như còn cầm thứ gì đó.” Từ Đằng Phi chau mày, vò tóc nói: “Nhưng cậu cũng biết đấy, ánh sáng trong phòng thí nghiệm đó của chúng ta yếu lắm, tôi cũng không nhìn rõ là ai.”
“Có nhìn rõ vóc dáng đường nét không, người đó đứng ở cửa của phòng thí nghiệm nào còn nhớ không?” Giọng Triển Phong trầm trầm, nhìn chằm chằm Từ Đằng Phi hỏi dồn.
Từ Đằng Phi nói: “Không nhìn rõ, dáng người tầm trung, là kiểu dáng phổ biến trên đường có cả đống ý, không nhìn rõ có đặc trưng gì. À đúng rồi, hắn ta mặc một chiếc áo có mũ, lúc tôi đi ra, chắc là hắn ta nghe thấy tiếng bước chân, không thèm quay đầu đã bước đi mất dạng, tốc độ rất nhanh, giống tiếng bước chân của thanh niên, còn về phòng thí nghiệm, tôi chạy lên nhìn, là phòng số bảy hoặc số tám.”
Triển Phong hỏi: “Hai phòng này có gì khác nhau?”
“Thiết bị bên trong đương nhiên khác biệt rồi, hơn nữa quản lý của hai phòng thí nghiệm này cũng khác nhau.” Lần này Từ Đằng Phi còn chưa mở miệng, Thẩm Diễn đã lên tiếng trả lời: “Phòng số bảy là phòng thí nghiệm của tôi, phòng số tám nếu tôi nhớ không nhầm, là do Dương Tây quản lý.”
Bình luận facebook