• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (2 Viewers)

  • Chương 76 - Chương 76GIÚP CHUYỆN NHỎ

Chương 76GIÚP CHUYỆN NHỎ

Về trường một chuyến quả nhiên không uổng công, vừa về đã có thu hoạch. Triển Phong nhanh lẹ dứt khoát, lập tức tìm phía trường học lấy dữ liệu camera. Phòng giáo vụ thấy phía cảnh sát tìm đến, hơn nữa trường mình lại có hai giáo viên và hai học sinh đều bị cảnh sát gọi đi hỗ trợ điều tra, lại thêm một giáo viên bị đình chỉ công tác vào tổ chuyên án, họ bỗng dưng thấy sự việc có vẻ nghiêm trọng rồi đây.



Phòng giáo vụ không dám tự gánh vác trách nhiệm, vội vàng thông báo lãnh đạo nhà trường. Hiệu trưởng vẫn đang ở nước ngoài học bồi dưỡng, chỉ có hiệu phó. Hiệu phó vừa nghe nói liên quan đến vụ án của Dương Tây, ông ta hơi đau đầu. Hơn nữa theo tình hình ông ta nắm bắt được, chuyện này còn có liên quan đến Hàn Lộc Minh.



Tập đoàn Nhất Thành là doanh nghiệp đối tác của Đại học Q. Mỗi năm Đại học Q đều đưa sinh viên thực tập đến tập đoàn Nhất Thành. Đây là chuyện bề nổi, chuyện đằng sau thì càng chẳng thể nói rõ.



Hiệu phó mới nghe phòng giáo vụ báo cáo được một nửa là đã ngồi không yên. Ông ta vội vàng chạy đến phòng giám sát, đúng lúc gặp Triển Phong và Thẩm Diễn cũng đang ngồi ở đó tìm dữ liệu ghi hình ngày hôm đó. Chủ nhiệm giáo vụ vội vàng giới thiệu đôi chút, Triển Phong chỉ lạnh lùng gật đầu, còn Thẩm Diễn thì khách sáo đứng dậy và chào hỏi ông ta.



Lúc nãy chủ nhiệm giáo vụ vẫn chưa kịp nói rõ chuyện của Thẩm Diễn, nên chỉ có thể giới thiệu sơ lược: “Anh Thẩm Diễn này cũng là giáo viên trường chúng ta, đi theo Giáo sư Tần, là đồng nghiệp cùng khoa với cô Dương.”



Hiệu phó đã quên béng chuyện mình bảo chủ nhiệm khoa đình chỉ công tác Thẩm Diễn, giờ gặp mặt cũng chẳng nhớ ra. Nhưng hễ ông ta nghĩ đến Thẩm Diễn thân là giáo viên của trường, lại không ở yên trong trường, ngày ngày chạy tới chạy lui với đám cảnh sát là bực mình rồi.



Lại thêm quan hệ giữa ông thầy hiệu phó này và Giáo sư Tần không mấy hòa hợp, lúc đó ông ta liền trách cứ Thẩm Diễn rất đường đường chính chính: “Tôi biết, Giáo sư Tần vẫn luôn hợp tác với phía cảnh sát, nhưng thành tựu học thuật của Giáo sư Tần, người trẻ tuổi không thể so được đâu. Thầy giáo trẻ này, cậu nên thành thật làm ra nhiều thành tích về mặt học thuật, đừng đi sai đường rồi hối hận đấy.”



Chủ nhiệm giáo vụ đứng nghe mà toát mồ hôi lạnh, nhưng không thể ngắt lời hiệu phó, liên tục ngó xem sắc mặt Thẩm Diễn.



Vẫn may, Thẩm Diễn không nói gì, nhưng anh cảnh sát vừa cao vừa to bên cạnh thì chau mày.



“Tôi chỉ nói hai điều. Thứ nhất, việc Thẩm Diễn đến giúp đỡ cảnh sát đã được phê chuẩn, có thể kiểm tra giấy tờ.” Triển Phong giơ ngón tay lên, giọng lạnh lùng dứt khoát: “Thứ hai, không phải điều tra án làm lỡ dở việc lên lớp của cậu ấy, mà là chính nhà trường các ông đình chỉ công tác người ta trước.”



Hiệu phó ngơ ngác, nhìn chủ nhiệm giáo vụ: “Có chuyện này ư? Ai cho đình chỉ?”



Chủ nhiệm giáo vụ hơi bối rối, thì thầm vài câu bên tai hiệu phó, sau đó ông thầy hiệu phó thoáng kinh ngạc, ho hai tiếng nói: “Tôi biết rồi… vậy giờ các cậu muốn điều tra gì? Muốn chúng tôi hợp tác như thế nào?”



Triển Phong mặt mày lạnh tanh nói: “Điều các ông có thể phối hợp là quay người ra ngoài, để một nhân viên kỹ thuật ở phòng bên cạnh.”



Hiệu phó: “Chuyện này dù sao cũng xảy ra ở trường chúng tôi, trước kia chúng tôi đều phối hợp điều tra với các anh, giờ thì…”



“Phải rồi, lúc đi ra xin đóng cửa lại.” Triển Phong kéo ghế xoay người ngồi xuống, khuôn mặt nghiêng lạnh lùng rất ngầu, nói năng không nể nang: “Ngoài ra, tôi hy vọng những người không liên quan đến vụ án trong trường có thể tự giác, không hỏi về tiến triển vụ án.”



Hiệu phó bị nói bẽ mặt, trước mặt bao người đi cũng không được ở cũng không xong, làm gì cũng mất mặt. Cuối cùng chủ nhiệm giáo vụ ở bên cạnh nửa thật nửa giả nói lát nữa phải đi họp, hiệu phó mới có cớ, nói qua loa vài câu với Thẩm Diễn rồi đi ra, lúc đi đến hành lang mới nghe tiếng tức giận vọng lại.



Chủ nhiệm giáo vụ nhanh tay nhanh mắt đóng cửa lại, vội bước đuổi theo hiệu phó.



Thẩm Diễn thở phào nói: “Tiếp tục thôi.”



Triển Phong đặt tay trên thành ghế tựa, nghiêng người nhìn anh: “Không bực mình sao?”



Thẩm Diễn bật cười: “Không rỗi hơi, bảy ngày phá án, giờ còn lại mấy ngày? Làm gì có hơi sức mà bực mình chuyện không đâu.”



Sắc mặt Triển Phong hơi hòa hoãn, lúc mở tiếp băng ghi hình còn lẩm bẩm: “Mau từ chức đi, nghe thấy không? Để tôi viết cho cậu đơn từ chức.”



“Không cần, tự tôi có thể…” Thẩm Diễn nói được một nửa thì im bặt, phát hiện sao mình lại bị anh ta lôi kéo nhỉ. “Việc ấy sau này tính sau, tìm video đã, tài liệu ở đây sao để bừa bãi thế này, chẳng có quy luật gì cả.”



Nói không có quy luật là khách sáo lắm rồi, chính xác là lộn xộn bừa bãi. Tệp dữ liệu mỗi ngày được sắp xếp chỉnh tề, nhưng dữ liệu bên trong thì ngổn ngang, thậm chí còn có dữ liệu của năm kia xuất hiện trong dữ liệu tuần này.



Nếu như không phải máy tính bị lỗi, vậy thì có người cố ý làm vậy.



“Dữ liệu bị thiếu rồi.” Triển Phong nhìn một lượt rồi kết luận: “Dữ liệu tuần này đã mất hết rồi.”



Trùng hợp thế?



Thẩm Diễn gọi bảo vệ và người trông dữ liệu ở phòng bên, mặt hai người đều ngơ ngác, cả hai đều chối không phải lỗi của mình.”



Bảo vệ hơn năm mươi tuổi nói ông ta chỉ tốt nghiệp cấp hai, bình thường không động vào những dữ liệu đó, chỉ biết bật tắt máy tính, những chức năng khác đều không biết.



Còn quản lý mạng cũng nói dữ liệu đều tự động lưu. Cứ qua một thời gian anh ta lại đến xem một lần, định kỳ copy một số dữ liệu cũ sang chỗ khác xong rồi xóa đi. Anh ta còn đặc biệt nhấn mạnh, lần gần nhất anh ta copy dữ liệu là đầu tháng này, tính đến nay đã khoảng mười ngày chưa đến đây rồi, cơ bản không thể động vào dữ liệu ghi hình.



Bảo vệ lẩm bẩm: “Dù sao tôi cũng không động vào, ai động thì là người đó, không liên quan gì đến tôi.”



Quản lý mạng nghe thế thì nóng máu: “Ý ông là sao, không phải ông, chẳng lẽ tôi? Lão Triệu, tôi nói cho ông biết, những lúc như thế này không được nói bừa ông có biết không?”



“Ai nói bừa chứ, tôi cũng không nói là anh động vào, anh chột dạ gì chứ.”



“Tôi chột dạ? Ông cũng không xem xem thời buổi này còn ai không biết dùng máy tính, ông nói ông không biết dùng, ông giả vờ chứ gì?”



Hai người không ai nhường ai, sắp cãi nhau đến nơi. Thẩm Diễn nhìn Triển Phong đang chau mày tập trung tinh lực vào máy tính trước mặt. Anh thở dài lặng lẽ giơ tay ngăn hai người này: “Đừng cãi nữa, không ai bảo nghi ngờ hai người cả.”



Quản lý mạng nhìn Thẩm Diễn: “Đúng rồi, thầy Thẩm, tôi chỉ là nhân viên quản lý mạng, chẳng có liên can đến tội phạm giết người gì gì đó, có phải tôi có thể đi rồi không?” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Nhân viên bảo vệ nói: “Đúng thế đúng thế, tôi cũng không biết gì hết, có thể cho tôi đi được chưa?”



“Không thể đi.” Triển Phong xoay người lại, ánh mắt nhìn hai người bọn họ rồi nói: “Sau khi chúng tôi tìm được nghi phạm thực sự thì mới giải trừ hiềm nghi với hai người được. Cần hai người giúp chúng tôi một chuyện nhỏ.”



Hai người này mở to mắt, đồng thanh nói: “Giúp chuyện gì?”



Thẩm Diễn hơi ngơ ngác. Anh nhìn đôi mắt trầm tĩnh quả quyết của Triển Phong, đột nhiên hiểu ngay, khóe miệng hơi nhếch lên: “Quả thực cần hai người giúp một chuyện nhỏ, đừng lo lắng, chỉ diễn một màn kịch thôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom