Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77 - Chương 77TỐNG DƯƠNG
Chương 77TỐNG DƯƠNG
5giờ 20 phút chiều, Triển Phong và Thẩm Diễn mới ra khỏi phòng giám sát. Trong thời gian đó ngoài quản lý mạng và bảo vệ, không ai được phép vào. Chủ nhiệm giáo vụ không yên tâm, vẫn đi đi lại lại, chờ ở hành lang. Ông ta vừa thấy bọn họ đi ra, vội vàng hỏi: “Sao rồi? Có thu hoạch gì không?”
Ông ta có thể nhìn ra vị cảnh sát cao lớn này không thích để mắt đến người khác cho lắm, nên ông ta nhìn Thẩm Diễn rồi hỏi, quả nhiên Thẩm Diễn gật đầu trả lời: “Dữ liệu camera vốn đã bị mất hết rồi, may mà quản lý mạng trường chúng ta đã chuẩn bị sẵn.”
“Quản lý mạng?” Chủ nhiệm giáo vụ không hiểu, nhìn cậu thanh niên bình thường chẳng mấy khi thấy mặt, đẩy gọng kính hỏi: “Cậu đã làm gì?”
Quản lý mạng gãi ót, hơi căng thẳng khi đối diện với sự chất vấn của lãnh đạo: “Trước đó tôi sợ máy tính sẽ xảy ra lỗi tạm thời, nên đã lắp đặt thêm ổ cứng ngoài, đều backup mỗi lần ghi hình lại. Có điều ổ cứng này còn cần giải mã, đợi giải mã xong mới đem đi được.”
Triển Phong hỏi: “Giải mã cần bao lâu?”
Quản lý mạng suy nghĩ rồi nói: “Ngày mai là được, chương trình để ở nhà rồi, sáng mai tôi sẽ đem tới giải mã, sau đó có thể giao cho các anh.”
Chủ nhiệm giáo vụ: “Thế này là có thể tìm được hung thủ rồi sao?”
Thẩm Diễn đáp: “Đúng.”
Chủ nhiệm giáo vụ: “Là ai vậy?”
Triển Phong hắng giọng, chau mày liếc ông ta: “Ông không nghe thấy quản lý mạng nói à? Ổ cứng còn chưa giải mã. Cho dù có giải mã, chúng tôi cũng không thể tiết lộ, đợi sau khi bắt được kẻ tình nghi tiến hành thẩm vấn xong, chúng tôi sẽ công bố kết quả vụ án.”
Chủ nhiệm giáo vụ lúng túng, cười trừ tự gỡ rối cho mình, liên tục nói tốt quá. Ông ta thử dò la, đề xuất muốn thông báo khen ngợi quản lý mạng, không ngờ Triển Phong lại đồng ý, nghĩa là, tuy rằng không thể nói nghi phạm là ai, nhưng có thể công khai tiến triển trước mắt của vụ án .
Dù nói thế nào, phá được án cũng có công lao của quản lý mạng, vậy thì cũng là công lao của trường học. Chủ nhiệm giáo vụ vẫn luôn lo lắng, nếu hung thủ đúng là người trong trường thì cũng ảnh hưởng đến uy tín và danh tiếng của trường, may mà có việc làm của quản lý mạng, coi như có thể cứu vãn được chút danh tiếng.
Chuyện này rất quan trọng với chủ nhiệm giáo vụ, là cơ hội tốt để rửa sạch những lời bàn tán trong trường học. Ông ta nói vài câu qua loa với mấy người Thẩm Diễn, rồi vội vàng lôi quản lý mạng đi, bước nhanh thoăn thoắt, giống như sợ đến phòng truyền thông của trường muộn một tí, Triển Phong sẽ đổi ý ngay.
Chờ khi bóng hai người bọn họ biến mất ở cuối hành lang, Triển Phong rút một điếu thuốc ra đưa cho Thẩm Diễn: “Tí nữa đi ăn trước, tối nay kiểu gì cũng phải thức thâu đêm, chẳng có thời gian ngủ đâu.”
Thẩm Diễn nhìn anh ta, cười nhẹ: “Không sao, tôi vốn hay mất ngủ, không cần lo lắng vấn đề ngủ nghỉ. Giờ gọi điện bảo hai người bọn Đại Lý đến à?”
Triển Phong cúi đầu châm điếu thuốc, xua tay nói: “Không cần vội, lát nữa rồi gọi, nhiều người đến quá sẽ gây chú ý ngay.”
Thẩm Diễn quan sát xung quanh hành lang, trống không chẳng có một ai, trong hành lang vắng tanh, ho một tiếng cũng nghe rõ mồn một.
“Thực ra, tôi đã đoán ra người xóa dữ liệu camera là ai rồi.” Thẩm Diễn dựa tường, ngửa đầu, khuôn mặt nghiêng cặp mắt hơi híp lại đứng yên tĩnh trong bóng tối: “Có điều, có lẽ hắn không phải là hung thủ.”
Triển Phong nghe vậy chỉ cười, nhanh chóng trả lời.
“Người mà tôi nghĩ chắc giống cậu, còn về mục đích, hỏi là biết.”
Một giờ sáng, tất cả các tòa nhà trong trường học đều đã khóa, đèn đường mờ mờ, gió thổi lá cây xào xạc, rất tĩnh mịch.
Gần mười hai giờ đêm bọn Đại Lý vội chạy đến. Buổi chiều họ vừa thẩm vấn xong Luna - bạn gái của Hàn Lộc Minh, có chút thu hoạch, họ đang định báo cáo, kết quả nhận được điện thoại của Triển Phong gọi đến cắm chốt.
Giờ đã đợi được một tiếng, bọn họ ở trong lối thoát hiểm bên ngoài phòng bảo vệ, phải giữ tư thế hết sức khó chịu. Đêm đã khuya, họ đã thức thâu đêm mấy ngày liên tiếp, nhưng chẳng có ai ngáp cả.
Đại Lý hỏi nhỏ: “Tên bảo vệ đó có diễn được không, tự nhiên ông ta ngủ như thế, liệu có làm đối phương nghi ngờ không?”
Triển Phong nhìn máy tính bảng trong tay, camera hồng ngoại được lắp đặt tạm thời ở hành lang lúc chiều đang hoạt động bình thường, có thể thấy, trong hành lang trống không, chẳng có động tĩnh.
Ánh mắt anh ta sắc bén, nhìn chằm chằm máy tính bảng, lên tiếng: “Không sao, cũng chẳng cần ông ta diễn kịch, đây vốn là trạng thái thường ngày của ông ta. Chiều nay ông ta cũng đã khai báo, bình thường lúc trực ban đêm, ông ta thường ngủ say như chết, thường xuyên có sinh viên lẻn vào lấy chìa khóa mở cửa, sau đó mới trả lại.”
Tiểu Lưu ngồi xổm bên cạnh, vẫn lo lắng: “Có lẽ hắn không đoán được chúng ta ở đây đợi cá cắn câu, nhưng nhỡ đâu hắn đoán ra có camera thì sao? Có xuất hiện nữa không ta.”
Thẩm Diễn đã nói: “Lúc gần tối, ban phát thanh trường học đã cực lực tán dương quản lý mạng hỗ trợ phía cảnh sát phá án. Đối phương nhất định biết chúng ta đã có manh mối trong tay. Kẻ lấy cắp dữ liệu ghi hình rõ ràng có tố chất tâm lý không cao. Hắn biết ngày mai sau khi giải mã, chúng ta lập tức bắt hắn, giờ hắn lo lắng hãi hùng tột độ, khiến hắn không kịp suy nghĩ quá nhiều.”
Tiểu Lưu như ngộ ra: “Thì ra là như…”
Triển Phong giơ tay ra hiệu, Đại Lý vội bịt miệng Tiểu Lưu lại, trên màn hình xuất hiện một bóng người, gần như giống hệt bóng người mà bọn họ từng thấy ở ngoài cổng trường mẫu giáo.
“Hành động.” Triển Phong ném máy tính bảng cho Tiểu Lưu, ý bảo cậu ta canh ở đây, sau đó chuồn nhanh như mèo, động tác rất nhẹ nhàng luồn qua tấm mành phòng cháy, bước về phía cửa phòng bảo vệ.
Cánh cửa lớn vốn đóng chặt lúc này hé mở khe khẽ, vừa đủ chứa một người.
Nguồn : Vietwriter.vn
Trong phòng chỉ có ánh sáng màn hình máy tính lờ mờ, tiếng ông bảo vệ ngáy như sấm vẫn vang không ngừng nghỉ, át đi tiếng động của người đó.
Ba người bọn Thẩm Diễn đứng ngoài cửa. Cũng không biết người trong phòng vì quá căng thẳng hay sao mà ba người cách hắn rất gần, nhưng hắn không hề phát hiện.
Lúc đầu họ định bắt hắn ngay để hắn không kịp trở tay, nhưng xem ra chẳng cần phức tạp đến thế.
Đợi khoảng hơn một phút, người đó đã thuận lợi tìm thấy dữ liệu backup mà quản lý mạng “dốc lòng” lưu trữ, vừa thở phào nhẹ nhõm. Lúc này Đại Lý đẩy cửa ra, cánh cửa phát ra âm thanh kẽo kẹt khiến người bên trong sợ run bần bật, đụng vào góc bàn.
Sau đó Đại Lý bật đèn, thấy đối phương hoảng hốt dùng mũ áo che kín mặt, tay chân lóng ngóng, có ý đồ tháo chạy.
“Còn chạy? Chạy không mệt à?” Đại Lý một tay lôi hắn lại. Bất luận là dáng người hay bản lĩnh, người này đều không so được với Đại Lý, cũng không cần Triển Phong động một đầu ngón tay.
Người nọ mới đó đã choáng váng, chắc không ngờ mình bị bắt tại trận, đứng đờ ra không biết nên nhúc nhích thế nào. Sau đó, Đại Lý kéo mũ xuống, xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
Dưới ánh sáng chói lóa, hắn không mở mắt ra được, vẻ mặt kinh hoàng và sợ sệt như trời sắp sập.
Thẩm Diễn và Triển Phong thấy bộ dạng hèn nhát này của hắn, bật cười nói: “Tống Dương, lại gặp mặt rồi, nhanh thật.”
5giờ 20 phút chiều, Triển Phong và Thẩm Diễn mới ra khỏi phòng giám sát. Trong thời gian đó ngoài quản lý mạng và bảo vệ, không ai được phép vào. Chủ nhiệm giáo vụ không yên tâm, vẫn đi đi lại lại, chờ ở hành lang. Ông ta vừa thấy bọn họ đi ra, vội vàng hỏi: “Sao rồi? Có thu hoạch gì không?”
Ông ta có thể nhìn ra vị cảnh sát cao lớn này không thích để mắt đến người khác cho lắm, nên ông ta nhìn Thẩm Diễn rồi hỏi, quả nhiên Thẩm Diễn gật đầu trả lời: “Dữ liệu camera vốn đã bị mất hết rồi, may mà quản lý mạng trường chúng ta đã chuẩn bị sẵn.”
“Quản lý mạng?” Chủ nhiệm giáo vụ không hiểu, nhìn cậu thanh niên bình thường chẳng mấy khi thấy mặt, đẩy gọng kính hỏi: “Cậu đã làm gì?”
Quản lý mạng gãi ót, hơi căng thẳng khi đối diện với sự chất vấn của lãnh đạo: “Trước đó tôi sợ máy tính sẽ xảy ra lỗi tạm thời, nên đã lắp đặt thêm ổ cứng ngoài, đều backup mỗi lần ghi hình lại. Có điều ổ cứng này còn cần giải mã, đợi giải mã xong mới đem đi được.”
Triển Phong hỏi: “Giải mã cần bao lâu?”
Quản lý mạng suy nghĩ rồi nói: “Ngày mai là được, chương trình để ở nhà rồi, sáng mai tôi sẽ đem tới giải mã, sau đó có thể giao cho các anh.”
Chủ nhiệm giáo vụ: “Thế này là có thể tìm được hung thủ rồi sao?”
Thẩm Diễn đáp: “Đúng.”
Chủ nhiệm giáo vụ: “Là ai vậy?”
Triển Phong hắng giọng, chau mày liếc ông ta: “Ông không nghe thấy quản lý mạng nói à? Ổ cứng còn chưa giải mã. Cho dù có giải mã, chúng tôi cũng không thể tiết lộ, đợi sau khi bắt được kẻ tình nghi tiến hành thẩm vấn xong, chúng tôi sẽ công bố kết quả vụ án.”
Chủ nhiệm giáo vụ lúng túng, cười trừ tự gỡ rối cho mình, liên tục nói tốt quá. Ông ta thử dò la, đề xuất muốn thông báo khen ngợi quản lý mạng, không ngờ Triển Phong lại đồng ý, nghĩa là, tuy rằng không thể nói nghi phạm là ai, nhưng có thể công khai tiến triển trước mắt của vụ án .
Dù nói thế nào, phá được án cũng có công lao của quản lý mạng, vậy thì cũng là công lao của trường học. Chủ nhiệm giáo vụ vẫn luôn lo lắng, nếu hung thủ đúng là người trong trường thì cũng ảnh hưởng đến uy tín và danh tiếng của trường, may mà có việc làm của quản lý mạng, coi như có thể cứu vãn được chút danh tiếng.
Chuyện này rất quan trọng với chủ nhiệm giáo vụ, là cơ hội tốt để rửa sạch những lời bàn tán trong trường học. Ông ta nói vài câu qua loa với mấy người Thẩm Diễn, rồi vội vàng lôi quản lý mạng đi, bước nhanh thoăn thoắt, giống như sợ đến phòng truyền thông của trường muộn một tí, Triển Phong sẽ đổi ý ngay.
Chờ khi bóng hai người bọn họ biến mất ở cuối hành lang, Triển Phong rút một điếu thuốc ra đưa cho Thẩm Diễn: “Tí nữa đi ăn trước, tối nay kiểu gì cũng phải thức thâu đêm, chẳng có thời gian ngủ đâu.”
Thẩm Diễn nhìn anh ta, cười nhẹ: “Không sao, tôi vốn hay mất ngủ, không cần lo lắng vấn đề ngủ nghỉ. Giờ gọi điện bảo hai người bọn Đại Lý đến à?”
Triển Phong cúi đầu châm điếu thuốc, xua tay nói: “Không cần vội, lát nữa rồi gọi, nhiều người đến quá sẽ gây chú ý ngay.”
Thẩm Diễn quan sát xung quanh hành lang, trống không chẳng có một ai, trong hành lang vắng tanh, ho một tiếng cũng nghe rõ mồn một.
“Thực ra, tôi đã đoán ra người xóa dữ liệu camera là ai rồi.” Thẩm Diễn dựa tường, ngửa đầu, khuôn mặt nghiêng cặp mắt hơi híp lại đứng yên tĩnh trong bóng tối: “Có điều, có lẽ hắn không phải là hung thủ.”
Triển Phong nghe vậy chỉ cười, nhanh chóng trả lời.
“Người mà tôi nghĩ chắc giống cậu, còn về mục đích, hỏi là biết.”
Một giờ sáng, tất cả các tòa nhà trong trường học đều đã khóa, đèn đường mờ mờ, gió thổi lá cây xào xạc, rất tĩnh mịch.
Gần mười hai giờ đêm bọn Đại Lý vội chạy đến. Buổi chiều họ vừa thẩm vấn xong Luna - bạn gái của Hàn Lộc Minh, có chút thu hoạch, họ đang định báo cáo, kết quả nhận được điện thoại của Triển Phong gọi đến cắm chốt.
Giờ đã đợi được một tiếng, bọn họ ở trong lối thoát hiểm bên ngoài phòng bảo vệ, phải giữ tư thế hết sức khó chịu. Đêm đã khuya, họ đã thức thâu đêm mấy ngày liên tiếp, nhưng chẳng có ai ngáp cả.
Đại Lý hỏi nhỏ: “Tên bảo vệ đó có diễn được không, tự nhiên ông ta ngủ như thế, liệu có làm đối phương nghi ngờ không?”
Triển Phong nhìn máy tính bảng trong tay, camera hồng ngoại được lắp đặt tạm thời ở hành lang lúc chiều đang hoạt động bình thường, có thể thấy, trong hành lang trống không, chẳng có động tĩnh.
Ánh mắt anh ta sắc bén, nhìn chằm chằm máy tính bảng, lên tiếng: “Không sao, cũng chẳng cần ông ta diễn kịch, đây vốn là trạng thái thường ngày của ông ta. Chiều nay ông ta cũng đã khai báo, bình thường lúc trực ban đêm, ông ta thường ngủ say như chết, thường xuyên có sinh viên lẻn vào lấy chìa khóa mở cửa, sau đó mới trả lại.”
Tiểu Lưu ngồi xổm bên cạnh, vẫn lo lắng: “Có lẽ hắn không đoán được chúng ta ở đây đợi cá cắn câu, nhưng nhỡ đâu hắn đoán ra có camera thì sao? Có xuất hiện nữa không ta.”
Thẩm Diễn đã nói: “Lúc gần tối, ban phát thanh trường học đã cực lực tán dương quản lý mạng hỗ trợ phía cảnh sát phá án. Đối phương nhất định biết chúng ta đã có manh mối trong tay. Kẻ lấy cắp dữ liệu ghi hình rõ ràng có tố chất tâm lý không cao. Hắn biết ngày mai sau khi giải mã, chúng ta lập tức bắt hắn, giờ hắn lo lắng hãi hùng tột độ, khiến hắn không kịp suy nghĩ quá nhiều.”
Tiểu Lưu như ngộ ra: “Thì ra là như…”
Triển Phong giơ tay ra hiệu, Đại Lý vội bịt miệng Tiểu Lưu lại, trên màn hình xuất hiện một bóng người, gần như giống hệt bóng người mà bọn họ từng thấy ở ngoài cổng trường mẫu giáo.
“Hành động.” Triển Phong ném máy tính bảng cho Tiểu Lưu, ý bảo cậu ta canh ở đây, sau đó chuồn nhanh như mèo, động tác rất nhẹ nhàng luồn qua tấm mành phòng cháy, bước về phía cửa phòng bảo vệ.
Cánh cửa lớn vốn đóng chặt lúc này hé mở khe khẽ, vừa đủ chứa một người.
Nguồn : Vietwriter.vn
Trong phòng chỉ có ánh sáng màn hình máy tính lờ mờ, tiếng ông bảo vệ ngáy như sấm vẫn vang không ngừng nghỉ, át đi tiếng động của người đó.
Ba người bọn Thẩm Diễn đứng ngoài cửa. Cũng không biết người trong phòng vì quá căng thẳng hay sao mà ba người cách hắn rất gần, nhưng hắn không hề phát hiện.
Lúc đầu họ định bắt hắn ngay để hắn không kịp trở tay, nhưng xem ra chẳng cần phức tạp đến thế.
Đợi khoảng hơn một phút, người đó đã thuận lợi tìm thấy dữ liệu backup mà quản lý mạng “dốc lòng” lưu trữ, vừa thở phào nhẹ nhõm. Lúc này Đại Lý đẩy cửa ra, cánh cửa phát ra âm thanh kẽo kẹt khiến người bên trong sợ run bần bật, đụng vào góc bàn.
Sau đó Đại Lý bật đèn, thấy đối phương hoảng hốt dùng mũ áo che kín mặt, tay chân lóng ngóng, có ý đồ tháo chạy.
“Còn chạy? Chạy không mệt à?” Đại Lý một tay lôi hắn lại. Bất luận là dáng người hay bản lĩnh, người này đều không so được với Đại Lý, cũng không cần Triển Phong động một đầu ngón tay.
Người nọ mới đó đã choáng váng, chắc không ngờ mình bị bắt tại trận, đứng đờ ra không biết nên nhúc nhích thế nào. Sau đó, Đại Lý kéo mũ xuống, xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
Dưới ánh sáng chói lóa, hắn không mở mắt ra được, vẻ mặt kinh hoàng và sợ sệt như trời sắp sập.
Thẩm Diễn và Triển Phong thấy bộ dạng hèn nhát này của hắn, bật cười nói: “Tống Dương, lại gặp mặt rồi, nhanh thật.”
Bình luận facebook