Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78 - Chương 78NHÀ ĐẤU VÕ
Chương 78NHÀ ĐẤU VÕ
Tống Dương bị giải lên xe cảnh sát, bộ dáng vẫn bàng hoàng luống cuống như chẳng còn lý trí. Cậu ta leo lên xe như con rối gỗ, về đến Cục Cảnh sát thành phố liền bị nhốt trong phòng thẩm vấn.
Hai giờ sáng, cả Cục Cảnh sát trống vắng tĩnh mịch. Chỉ có duy nhất văn phòng đội chuyên án cảnh sát hình sự đèn đuốc sáng trưng, mọi người có mặt đầy đủ.
“Sếp, có thẩm vấn xuyên đêm không?” Bắt được Tống Dương tại trận đương nhiên là một đột phá lớn trong vụ án. Lúc này chẳng ai buồn ngủ, ai nấy đều xoa tay xoa chân muốn chơi lớn một trận.
Triển Phong tựa vào bậc cửa sổ hút thuốc, híp mắt xua tay, chẳng thèm quay đầu nói luôn: “Để đấy đã.”
Lần đầu tiên thẩm vấn Tống Dương, cậu ta là người được thẩm vấn cuối cùng trong số bốn người, không thể không nói, hiệu quả cũng không tồi.
Thẩm Diễn và Tiểu Lưu đang xem bản ghi chép khẩu cung mà trước đó bọn họ thẩm vấn bạn gái Hàn Lộc Minh, trong đó có một chuyện rất thú vị. Thẩm Diễn không nhịn nổi đọc to lên: “Cô ta nói, khi Hàn Lộc Minh ở bên cạnh cô ta, có lúc thích gọi cô ta là mẹ?”
Tiểu Lưu ở bên cạnh gật đầu lia lịa: “Đúng thế đúng thế. Lúc tôi nghe thấy trong lòng cũng xốn xang, Luna nói rằng tính cách Hàn Lộc Minh rất kỳ dị, có lúc rất bình tĩnh, có lúc lại rất điên dại. Cô ta ở với người này lâu, dần dần cũng không chịu nổi cái tính cổ quái của cậu ta, thế nên mới đi quyến rũ Tống Dương.”
“Hàn Lộc Minh sống trong gia đình đơn thân, từ bé đã thiếu tình thương của mẹ. Tình cảm cậu ta dành cho mẹ có thể là vừa yêu vừa hận. Lúc ở bên người yêu, sẽ chuyển phần tình cảm này vào cô gái đó, thế nên mới làm Luna thấy cậu ta cổ quái.” Thẩm Diễn nói: “Trời sáng thì thử đi liên hệ với mấy cô bạn gái cũ của cậu ta xem, tốt nhất là tìm hiểu xem khi qua lại với bạn gái có phải tính tình cậu ra cũng đều như thế không. Phải rồi, Luna tóc dài à?”
Tiểu Lưu nói: “Đúng vậy, nhưng cô ta nói mỗi khi Hàn Lộc Minh ở cạnh cô ta, đều kêu cô ta cột tóc lên, nói là ghét bộ dạng cô ta tóc tai bù xù.”
Thẩm Diễn như đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt trong trẻo lướt qua lướt lại đống hồ sơ: “Vậy thì thú vị đây.”
Tiểu Lưu: “Nhưng trong nhà Hàn Lộc Minh không có xe tầm trung, hơn nữa cậu ta còn là vị thành niên, không giống như Tống Dương đã đủ mười tám tuổi. Lúc bọn họ đi chơi ở ngoài, hầu như đều là Tống Dương lái xe, nhưng xe lại là xe của nhà Hàn Lộc Minh.”
“Tống Dương không có xe sao?”
“Có, là một con Camry của hãng Toyota, nhưng rất ít khi dùng.”
Bấy giờ Thang Vĩ từ ngoài đi vào, tay xách đồ ăn đêm và vài cốc cà phê chia cho mọi người: “Nào nào nào, uống cho tỉnh táo, thật là một buổi tối kích thích con tim. Lão đại có thể hoàn thành công việc trước kế hoạch rồi.”
Hoàn thành công việc trước kế hoạch?
Thẩm Diễn gấp sổ lại, day day ấn đường cười: “Tống Dương rõ ràng không phải hung thủ, ít nhất không phải chủ mưu, cậu ta không có tố chất tâm lý cao thế.”
Thang Vĩ ngẩn người: “Không phải hung thủ? Nhưng lời nói của cậu ta trước sau mâu thuẫn, tất cả hành động đều phù hợp với đặc điểm của hung thủ. Nếu cậu ta không phải hung thủ, sao lần trước không nói thẳng ra, còn che che giấu giấu.”
“Phân tích điều này không khó, nhưng rất rõ ràng cậu ta bị lôi vào chuyện dữ liệu. Việc cậu ta đến cửa phòng thí nghiệm, rồi các hành vi như lấy cắp dữ liệu camera, đều cho thấy cậu ta chột dạ. Một người biết chột dạ thì sẽ biết sợ, sẽ là người thấy áy náy sau khi vụ án xảy ra, không thể nào có hành vi tàn bạo một cách quyết đoán khi gây án.” Thẩm Diễn quay đầu đưa tay, vỗ vỗ Triển Phong, “Thuốc.”
Triển Phong liếc anh, rút một điếu thuốc ra rồi châm lửa, đưa vào tay anh trước bao ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, nói: “Lát nữa đi thẩm vấn cậu ta với tôi.”
Thẩm Diễn gật đầu, hút thuốc của người ta phải làm việc cho người ta, chẳng có gì đáng tranh cãi. Hơn nữa, anh muốn tự mình quan sát Tống Dương.
Anh có dự cảm, lần này thẩm vấn Tống Dương sẽ có nhiều thu hoạch hơn so với lần trước.
Nhưng trước đó, bọn họ tình nguyện cho Tống Dương đủ thời gian để cậu ta suy nghĩ cặn kẽ, một mình trải qua một đêm khó vượt qua này.
Tám giờ sáng, vẫn còn bốn ngày mới tới hạn phá án Triển Phong đặt ra. Tối qua bọn họ chỉnh lý tình tiết vụ án đến sáu giờ sáng, ngủ tạm hai tiếng, giờ mọi người mới vươn vai mở mắt. Trước giờ cảnh sát hình sự sống không cầu kỳ, có một chỗ để tựa lưng một lúc là có thể ngủ say, hai tiếng tuy ngắn, nhưng đối với bọn họ đã đủ xa xỉ.
Giành giật từng giây từng phút, không thể mất mặt trước ông Giáo sư La đó.
Về điểm này, các thành viên trong đội Triển Phong có ý chí y như anh ta. Thẩm Diễn nghĩ thầm, phải miêu tả chuyện này ra sao đây?
Không phải người một nhà, không cùng vào một hộ?
Anh lòng vòng những ý niệm ngổn ngang trong đầu, rồi vục nước lạnh rửa mặt, bấy giờ mới tỉnh táo hơn.
Vương Mẫn biết tối qua bọn họ tăng ca, mới sáng sớm đã mua đồ ăn sáng đem tới, cháo và bánh bao vừa mua ở nhà ăn, vẫn còn bốc hơi nóng hổi.
“Nghe nói tối qua các cậu đã xác định được một nghi phạm trong vụ án, làm tốt đấy! Cục trưởng và lãnh đạo cấp trên đều rất quan tâm đến vụ án này, các cậu chịu áp lực không nhỏ.” Vương Mẫn khen ngợi một lượt, lại quan tâm chú thích thêm: “Vụ án cần gấp cũng phải chú ý sức khỏe, đừng có thâu đêm rồi sinh bệnh đấy.”
Miệng mấy người đều nhét bánh bao và húp cháo loãng nên chỉ có thể gật đầu. Thẩm Diễn bảo Tiểu Triệu ăn xong thì mang một phần vào cho Tống Dương. Sau đó phát hiện Triển Phong không ở trong phòng, anh nghĩ những thứ này để một lúc là lạnh, liền để phần của Triển Phong vào hộp giữ nhiệt, còn mình ra ngoài hành lang tìm anh ta.
Anh đến vài chỗ Triển Phong hay hút thuốc vẫn không thấy người đâu, gọi mấy cuộc thì báo máy bận, đi đến cuối hành lang cũng chẳng thấy bóng dáng. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Chạy đi đâu rồi?
Thẩm Diễn nhìn trái nhìn phải, bộ dạng rõ ràng là đang tìm người, vừa lúc một cảnh sát quen anh đi qua, tốt bụng nói với anh, lúc nãy nhìn thấy Triển Phong ở hành lang nối giữa hai tòa nhà.
Thực ra lần trước Triển Phong dẫn anh đến văn phòng cục trưởng “đấu võ mồm” đã từng đi qua con đường đó, nhưng trí nhớ của Thẩm Diễn không tốt, không có ấn tượng sâu với nó, đành đi bừa sang bên đó tìm, vẫn may lúc đi được nửa đường thì thấy Triển Phong đang bước nhanh về phía này.
Triển Phong nhìn thấy anh bèn nhíu mày, cười đùa nói: “Cậu đi đâu thế, đi khởi kiện à?”
Thẩm Diễn không biết nói gì: “… Đội phó Vương đem đồ ăn sáng tới, ăn xong thì thẩm vấn Tống Dương, đi thôi.”
Triển Phong nói: “Ồ, đồ ăn đâu?”
Thẩm Diễn: “???. Đồ ăn ở văn phòng.”
“Sao không cầm đến… Thôi bỏ đi, không ăn nữa.” Triển Phong chỉnh lại cổ áo, nhét điện thoại vào túi, rồi kéo cổ tay Thẩm Diễn vừa đi vừa nói: “Chúng ta đến nhà Hàn Lộc Minh một chuyến đã.”
Thẩm Diễn chưa theo kịp tư duy của anh ta: “Vội vàng làm gì? Tống Dương còn đang đợi đó, chúng ta chỉ có thể giữ cậu ta ở lại nhiều nhất 48 tiếng… Này, anh có thể buông tay ra không, tôi theo kịp anh mà.”
Triển Phong làm như không nghe thấy nửa câu sau của anh, bước chân càng lúc càng nhanh, đi thẳng tới nhà xe: “Mười giờ Hàn Lộc Minh phải tham gia một cuộc thi, thi xong buổi chiều ra nước ngoài du lịch, giờ đã tám giờ hai mươi rồi, chúng ta còn nhiều nhất một tiếng.”
Thẩm Diễn vừa ăn sáng xong, chạy cả đoạn đường dạ dày hơi khó chịu, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi anh ta: “Sao anh biết, còn nữa vì sao đột nhiên cần tìm Hàn Lộc Minh? Trước mắt manh mối trong tay chúng ta vẫn chưa đủ, bắt buộc phải thẩm vấn Tống Dương xong mới có thể…”
“Ngồi vững.” Mắt Triển Phong nhìn thẳng khởi động xe, đi một mạch, đột nhiên tăng tốc: “Lúc nãy tôi tìm người giúp liên hệ với mẹ của Hàn Lộc Minh, hỏi được một số tình tiết, rất quan trọng.”
Tim Thẩm Diễn hẫng một nhịp, thấy tốc độ xe đã tăng lên rất nhanh. Anh chẳng nghĩ được gì nhiều, nghiêm chỉnh ngồi dựa sát lưng ghế, để tránh “bữa sáng yêu thương” mà Vương Mẫn đưa tới đều tặng hết cho con xe này của Triển Phong.
Tống Dương bị giải lên xe cảnh sát, bộ dáng vẫn bàng hoàng luống cuống như chẳng còn lý trí. Cậu ta leo lên xe như con rối gỗ, về đến Cục Cảnh sát thành phố liền bị nhốt trong phòng thẩm vấn.
Hai giờ sáng, cả Cục Cảnh sát trống vắng tĩnh mịch. Chỉ có duy nhất văn phòng đội chuyên án cảnh sát hình sự đèn đuốc sáng trưng, mọi người có mặt đầy đủ.
“Sếp, có thẩm vấn xuyên đêm không?” Bắt được Tống Dương tại trận đương nhiên là một đột phá lớn trong vụ án. Lúc này chẳng ai buồn ngủ, ai nấy đều xoa tay xoa chân muốn chơi lớn một trận.
Triển Phong tựa vào bậc cửa sổ hút thuốc, híp mắt xua tay, chẳng thèm quay đầu nói luôn: “Để đấy đã.”
Lần đầu tiên thẩm vấn Tống Dương, cậu ta là người được thẩm vấn cuối cùng trong số bốn người, không thể không nói, hiệu quả cũng không tồi.
Thẩm Diễn và Tiểu Lưu đang xem bản ghi chép khẩu cung mà trước đó bọn họ thẩm vấn bạn gái Hàn Lộc Minh, trong đó có một chuyện rất thú vị. Thẩm Diễn không nhịn nổi đọc to lên: “Cô ta nói, khi Hàn Lộc Minh ở bên cạnh cô ta, có lúc thích gọi cô ta là mẹ?”
Tiểu Lưu ở bên cạnh gật đầu lia lịa: “Đúng thế đúng thế. Lúc tôi nghe thấy trong lòng cũng xốn xang, Luna nói rằng tính cách Hàn Lộc Minh rất kỳ dị, có lúc rất bình tĩnh, có lúc lại rất điên dại. Cô ta ở với người này lâu, dần dần cũng không chịu nổi cái tính cổ quái của cậu ta, thế nên mới đi quyến rũ Tống Dương.”
“Hàn Lộc Minh sống trong gia đình đơn thân, từ bé đã thiếu tình thương của mẹ. Tình cảm cậu ta dành cho mẹ có thể là vừa yêu vừa hận. Lúc ở bên người yêu, sẽ chuyển phần tình cảm này vào cô gái đó, thế nên mới làm Luna thấy cậu ta cổ quái.” Thẩm Diễn nói: “Trời sáng thì thử đi liên hệ với mấy cô bạn gái cũ của cậu ta xem, tốt nhất là tìm hiểu xem khi qua lại với bạn gái có phải tính tình cậu ra cũng đều như thế không. Phải rồi, Luna tóc dài à?”
Tiểu Lưu nói: “Đúng vậy, nhưng cô ta nói mỗi khi Hàn Lộc Minh ở cạnh cô ta, đều kêu cô ta cột tóc lên, nói là ghét bộ dạng cô ta tóc tai bù xù.”
Thẩm Diễn như đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt trong trẻo lướt qua lướt lại đống hồ sơ: “Vậy thì thú vị đây.”
Tiểu Lưu: “Nhưng trong nhà Hàn Lộc Minh không có xe tầm trung, hơn nữa cậu ta còn là vị thành niên, không giống như Tống Dương đã đủ mười tám tuổi. Lúc bọn họ đi chơi ở ngoài, hầu như đều là Tống Dương lái xe, nhưng xe lại là xe của nhà Hàn Lộc Minh.”
“Tống Dương không có xe sao?”
“Có, là một con Camry của hãng Toyota, nhưng rất ít khi dùng.”
Bấy giờ Thang Vĩ từ ngoài đi vào, tay xách đồ ăn đêm và vài cốc cà phê chia cho mọi người: “Nào nào nào, uống cho tỉnh táo, thật là một buổi tối kích thích con tim. Lão đại có thể hoàn thành công việc trước kế hoạch rồi.”
Hoàn thành công việc trước kế hoạch?
Thẩm Diễn gấp sổ lại, day day ấn đường cười: “Tống Dương rõ ràng không phải hung thủ, ít nhất không phải chủ mưu, cậu ta không có tố chất tâm lý cao thế.”
Thang Vĩ ngẩn người: “Không phải hung thủ? Nhưng lời nói của cậu ta trước sau mâu thuẫn, tất cả hành động đều phù hợp với đặc điểm của hung thủ. Nếu cậu ta không phải hung thủ, sao lần trước không nói thẳng ra, còn che che giấu giấu.”
“Phân tích điều này không khó, nhưng rất rõ ràng cậu ta bị lôi vào chuyện dữ liệu. Việc cậu ta đến cửa phòng thí nghiệm, rồi các hành vi như lấy cắp dữ liệu camera, đều cho thấy cậu ta chột dạ. Một người biết chột dạ thì sẽ biết sợ, sẽ là người thấy áy náy sau khi vụ án xảy ra, không thể nào có hành vi tàn bạo một cách quyết đoán khi gây án.” Thẩm Diễn quay đầu đưa tay, vỗ vỗ Triển Phong, “Thuốc.”
Triển Phong liếc anh, rút một điếu thuốc ra rồi châm lửa, đưa vào tay anh trước bao ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, nói: “Lát nữa đi thẩm vấn cậu ta với tôi.”
Thẩm Diễn gật đầu, hút thuốc của người ta phải làm việc cho người ta, chẳng có gì đáng tranh cãi. Hơn nữa, anh muốn tự mình quan sát Tống Dương.
Anh có dự cảm, lần này thẩm vấn Tống Dương sẽ có nhiều thu hoạch hơn so với lần trước.
Nhưng trước đó, bọn họ tình nguyện cho Tống Dương đủ thời gian để cậu ta suy nghĩ cặn kẽ, một mình trải qua một đêm khó vượt qua này.
Tám giờ sáng, vẫn còn bốn ngày mới tới hạn phá án Triển Phong đặt ra. Tối qua bọn họ chỉnh lý tình tiết vụ án đến sáu giờ sáng, ngủ tạm hai tiếng, giờ mọi người mới vươn vai mở mắt. Trước giờ cảnh sát hình sự sống không cầu kỳ, có một chỗ để tựa lưng một lúc là có thể ngủ say, hai tiếng tuy ngắn, nhưng đối với bọn họ đã đủ xa xỉ.
Giành giật từng giây từng phút, không thể mất mặt trước ông Giáo sư La đó.
Về điểm này, các thành viên trong đội Triển Phong có ý chí y như anh ta. Thẩm Diễn nghĩ thầm, phải miêu tả chuyện này ra sao đây?
Không phải người một nhà, không cùng vào một hộ?
Anh lòng vòng những ý niệm ngổn ngang trong đầu, rồi vục nước lạnh rửa mặt, bấy giờ mới tỉnh táo hơn.
Vương Mẫn biết tối qua bọn họ tăng ca, mới sáng sớm đã mua đồ ăn sáng đem tới, cháo và bánh bao vừa mua ở nhà ăn, vẫn còn bốc hơi nóng hổi.
“Nghe nói tối qua các cậu đã xác định được một nghi phạm trong vụ án, làm tốt đấy! Cục trưởng và lãnh đạo cấp trên đều rất quan tâm đến vụ án này, các cậu chịu áp lực không nhỏ.” Vương Mẫn khen ngợi một lượt, lại quan tâm chú thích thêm: “Vụ án cần gấp cũng phải chú ý sức khỏe, đừng có thâu đêm rồi sinh bệnh đấy.”
Miệng mấy người đều nhét bánh bao và húp cháo loãng nên chỉ có thể gật đầu. Thẩm Diễn bảo Tiểu Triệu ăn xong thì mang một phần vào cho Tống Dương. Sau đó phát hiện Triển Phong không ở trong phòng, anh nghĩ những thứ này để một lúc là lạnh, liền để phần của Triển Phong vào hộp giữ nhiệt, còn mình ra ngoài hành lang tìm anh ta.
Anh đến vài chỗ Triển Phong hay hút thuốc vẫn không thấy người đâu, gọi mấy cuộc thì báo máy bận, đi đến cuối hành lang cũng chẳng thấy bóng dáng. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Chạy đi đâu rồi?
Thẩm Diễn nhìn trái nhìn phải, bộ dạng rõ ràng là đang tìm người, vừa lúc một cảnh sát quen anh đi qua, tốt bụng nói với anh, lúc nãy nhìn thấy Triển Phong ở hành lang nối giữa hai tòa nhà.
Thực ra lần trước Triển Phong dẫn anh đến văn phòng cục trưởng “đấu võ mồm” đã từng đi qua con đường đó, nhưng trí nhớ của Thẩm Diễn không tốt, không có ấn tượng sâu với nó, đành đi bừa sang bên đó tìm, vẫn may lúc đi được nửa đường thì thấy Triển Phong đang bước nhanh về phía này.
Triển Phong nhìn thấy anh bèn nhíu mày, cười đùa nói: “Cậu đi đâu thế, đi khởi kiện à?”
Thẩm Diễn không biết nói gì: “… Đội phó Vương đem đồ ăn sáng tới, ăn xong thì thẩm vấn Tống Dương, đi thôi.”
Triển Phong nói: “Ồ, đồ ăn đâu?”
Thẩm Diễn: “???. Đồ ăn ở văn phòng.”
“Sao không cầm đến… Thôi bỏ đi, không ăn nữa.” Triển Phong chỉnh lại cổ áo, nhét điện thoại vào túi, rồi kéo cổ tay Thẩm Diễn vừa đi vừa nói: “Chúng ta đến nhà Hàn Lộc Minh một chuyến đã.”
Thẩm Diễn chưa theo kịp tư duy của anh ta: “Vội vàng làm gì? Tống Dương còn đang đợi đó, chúng ta chỉ có thể giữ cậu ta ở lại nhiều nhất 48 tiếng… Này, anh có thể buông tay ra không, tôi theo kịp anh mà.”
Triển Phong làm như không nghe thấy nửa câu sau của anh, bước chân càng lúc càng nhanh, đi thẳng tới nhà xe: “Mười giờ Hàn Lộc Minh phải tham gia một cuộc thi, thi xong buổi chiều ra nước ngoài du lịch, giờ đã tám giờ hai mươi rồi, chúng ta còn nhiều nhất một tiếng.”
Thẩm Diễn vừa ăn sáng xong, chạy cả đoạn đường dạ dày hơi khó chịu, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi anh ta: “Sao anh biết, còn nữa vì sao đột nhiên cần tìm Hàn Lộc Minh? Trước mắt manh mối trong tay chúng ta vẫn chưa đủ, bắt buộc phải thẩm vấn Tống Dương xong mới có thể…”
“Ngồi vững.” Mắt Triển Phong nhìn thẳng khởi động xe, đi một mạch, đột nhiên tăng tốc: “Lúc nãy tôi tìm người giúp liên hệ với mẹ của Hàn Lộc Minh, hỏi được một số tình tiết, rất quan trọng.”
Tim Thẩm Diễn hẫng một nhịp, thấy tốc độ xe đã tăng lên rất nhanh. Anh chẳng nghĩ được gì nhiều, nghiêm chỉnh ngồi dựa sát lưng ghế, để tránh “bữa sáng yêu thương” mà Vương Mẫn đưa tới đều tặng hết cho con xe này của Triển Phong.
Bình luận facebook