Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79 - Chương 79NẾM MÙI THẤT BẠI
Chương 79NẾM MÙI THẤT BẠI
Nhà của Hàn Lộc Minh nằm trong khu biệt thự tại một khu vực vô cùng đắt đỏ của thành phố Q. Triển Phong lái xe vào lại không bị ngăn cản, thậm chí bảo vệ cổng lớn còn ân cần hỏi thăm, có phải bọn họ quên mang thẻ ra vào không.
Thẩm Diễn rất hoài nghi liệu có phải Triển Phong đã sử dụng một vài năng lực ở phương diện khác không. Bởi vì dựa vào bản tính của Hàn Lộc Minh mà vẫn để cho bọn họ vào nhà, mặc dù cậu ta cực kỳ không tình nguyện mở cửa cho họ.
Dù cậu ta thể hiện thái độ muốn ném bọn họ ra ngoài ngay lập tức, nhưng vẫn cố kìm nén sự bất mãn của bản thân.
Trong nhà khắp tường đều xa hoa, đèn chùm thủy tinh tỏa sáng lấp lánh, thảm lông cừu không vương một hạt bụi, đến cạnh bàn trà nơi họ ngồi cũng không thể tìm ra một hạt bụi.
Vừa nhìn là biết được lau chùi thường xuyên, nhưng căn phòng lớn lại hơi vắng vẻ, hiện rõ sự trống trải mà yên tĩnh, thậm chí còn không nhìn thấy bóng dáng của người làm.
Thẩm Diễn và Triển Phong ngồi xuống cạnh bàn trà, ánh mắt xuyên qua Hàn Lộc Minh, nhìn thấy một bức ảnh bên cạnh cậu ta.
Xung quanh bàn trà không có vật gì, chỉ có bức ảnh này thoạt nhìn vô cùng nổi bật, vừa nhìn là biết đây là bức ảnh gia đình. Hàn Lộc Minh trong bức ảnh còn rất trẻ con, môi mím chặt, đứng bên cạnh là bố cậu ta khi đó còn rất trẻ, trông cậu ta ngô nghê mà ngang ngược. Phía bên trái bức ảnh là một cô bé khoảng chừng mười tuổi đang đứng, nụ cười rực rỡ, thân thiết dựa vào lòng bố, mà vị trí bên cạnh cô bé lại bị bút đen tô kín.
Thẩm Diễn suy đoán, người kia chắc là mẹ của Hàn Lộc Minh.
Trong bức ảnh gia đình này, Hàn Diệp nho nhã lịch sự, bề ngoài rất tuấn tú, con gái giống ông ta bảy tám phần. Thật ra Hàn Lộc Minh và Hàn Diệp cũng rất giống nhau, nhưng có lẽ vì thần thái khác nhau, dường như giữa bố con bọn họ có một cảm giác xa cách kỳ diệu, không hề có sự thân mật như giữa ông ta với con gái.
“Này, các anh đang nhìn bậy gì đấy, cảnh cáo các anh, đừng có nhìn lung tung trong nhà tôi.” Hàn Lộc Minh ngồi đối diện hai người tỏ vẻ không kiên nhẫn. Cậu ta chú ý ánh mắt của Thẩm Diễn, liền không nể nang gì úp bức ảnh xuống.
Mặc dù âm thanh rất vang, nhưng sau khi úp xuống cậu ta lại thu khung ảnh lại gần tay mình, rõ ràng không phải không thèm để ý đến bức ảnh.
Cụm từ “mâu thuẫn” thể hiện rất rõ ràng ở cậu ta.
Hàn Lộc Minh lấy điện thoại di động ra, mở ứng dụng bấm giờ: “Tôi không biết các anh có bản lĩnh đến thế nào mà còn tìm được bố tôi. Được thôi, tôi không thể không nghe lời bố, muốn hỏi cái gì thì hỏi đi. Nhưng tôi nói cho các anh biết, nhanh nhanh một chút, đừng có mà lề mề, tôi chỉ cho các anh năm phút.”
“Bình thường cậu ở đây à? Bố và chị cậu đâu rồi?” Thẩm Diễn bắt đầu đặt câu hỏi, thái độ ung dung bình tĩnh, dường như câu hỏi đặt ra cũng thật râu ria không quan trọng.
Sắc mặt Hàn Lộc Minh không tốt, thái độ càng phách lối: “Có liên quan gì đến anh à?”
Thẩm Diễn: “Đương nhiên, chuyện này có liên quan đến vụ án.”
Hàn Lộc Minh bật cười, đáy mắt tràn đầy khinh thường: “Bớt nói nhảm hòng lừa tôi đi, các anh muốn nói gì? Bố tôi thương chị tôi hơn, vậy thì sao, có liên quan gì đến vụ án này.”
Thẩm Diễn từ chối cho ý kiến, đổi đề tài: “Tôi vừa nhìn thấy, gara nhà cậu trống không, bình thường cậu ở chỗ này thì đi ra ngoài thế nào?”
Hàn Lộc Minh đáp: “Tôi vẫn còn là vị thành niên anh hai à, ai cấp bằng lái xe cho tôi? Chỉ khi Tống Dương đến đây tôi mới đi xe, còn bốn phút mười giây.”
Thẩm Diễn tiếp tục nói dựa vào phương pháp đã lập ra trên đường đến đây: “Liên quan đến Tống Dương. Bây giờ cậu ta đang ở Cục Cảnh sát thành phố, tối hôm qua cậu ta bị bắt ở phòng bảo vệ của trường học, đồng thời lấy được cả tang chứng. Bây giờ chúng tôi nghi ngờ cậu ta có thể là hung thủ sát hại Chu Nhạc Đồng, cậu là bạn tốt của cậu ta, có lời gì muốn nói không?”
Đáy mắt Hàn Lộc Minh khẽ thoáng qua vẻ kinh ngạc, giọng nói hơi mất khống chế: “Tống Dương bị bắt?”
Thẩm Diễn gật đầu: “Đúng, nếu cậu muốn nói gì để làm chứng rửa sạch hiềm nghi cho cậu ta thì có thể nói ngay bây giờ. Tổ trưởng Triển sẽ phái người tiến hành tra xét đối chiếu sự thật.”
Khi anh nói, thoạt nhìn ánh mắt hơi bâng quơ, nhưng thực tế vẫn luôn nhìn chăm chú vào Hàn Lộc Minh, không bỏ qua bất kỳ một biến hóa nhỏ nào trên khuôn mặt cậu ta.
Nhưng Hàn Lộc Minh cũng không để anh nhìn ra quá nhiều, sau giây phút kinh ngạc nhất thời, Hàn Lộc Minh đã khôi phục lại bản mặt lạnh lùng nhanh chóng, lắc đầu nói: “Không, tôi không có gì muốn nói.”
Mặc dù nằm trong dự liệu, nhưng Thẩm Diễn vẫn không quên bồi thêm một câu: “Cậu ta không phải bạn tốt của cậu sao?”
“Bạn tốt thì sao chứ, bạn tốt phạm pháp, tôi cũng không có cách nào.” Hàn Lộc Minh duỗi lưng, ngáp một cái nói: “Tại sao cậu ấy phải giết con gái Dương Tây, nếu như các anh điều tra ra thì hãy nói với tôi một tiếng.”
Giọng Thẩm Diễn hơi châm chọc: “Xem ra quan hệ của các cậu tốt quá nhỉ.”
Hàn Lộc Minh: “Bớt nói xàm đi. Hôm nay các anh đến vì chuyện này? Nói cho tôi biết chuyện của Tống Dương? Đúng rồi, bây giờ còn ba phút mười giây.”
“Hàn Lộc Minh, đã bao lâu rồi cậu không liên lạc với mẹ cậu - Ngô Lan?” Triển Phong dựa lên trên ghế sofa, đột nhiên mở miệng hỏi ngay lúc Hàn Lộc Minh vừa ngẩng đầu lên sau khi xem xong điện thoại.
Thẩm Diễn nhanh chóng chú ý thấy nét mặt Hàn Lộc Minh lập tức trở nên băng giá giống như lúc bọn họ bước vào nhà.
“Các anh điên rồi hả?” Hàn Lộc Minh nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm tay, nện xuống bàn trà: “Hỏi đến người đàn bà đê tiện kia làm gì?”
Gọi mẹ mình là “người đàn bà đê tiện”, đồng thời còn phản ứng mạnh như vậy, chứng tỏ quan hệ giữa Hàn Lộc Minh và mẹ cậu ta đã xấu đến cực hạn. Thẩm Diễn không hiểu rõ Triển Phong đã tìm được đầu mối gì nên không nói câu nào, chỉ ngồi cạnh cúi đầu viết gì đó vào sổ tay, chờ Triển Phong đối đáp.
Vietwriter.vn
Triển Phong nói: “Mẹ cậu muốn gặp mặt cậu một lần. Bà ấy rất quan tâm tình trạng hiện giờ của cậu. Bà ấy rất muốn ngồi xuống nói chuyện vui vẻ với cậu.”
Hàn Lộc Minh: “Tôi với bà ta không có chuyện gì để nói. Người đàn bà đê tiện đó không phải mẹ tôi, tôi vốn không có mẹ. Tôi không muốn nhìn thấy dáng vẻ lẳng lơ chưng diện của bà ta, nghĩ thôi đã thấy buồn nôn rồi... thật ghê tởm!”
Thẩm Diễn chú ý thấy, trước đó Hàn Lộc Minh vẫn có thể tự điều chỉnh được cảm xúc phập phồng rõ ràng của mình. Nhưng sau khi nghe thấy cái tên Ngô Lan, tâm trạng cậu ta luôn mấp mé giữa biên giới bùng nổ.
Đó là tình cảm cực hạn đến thế nào mới khiến cậu ta có thể nói lời ác độc với người mẹ sinh ra mình như vậy. Mà cho dù hai người họ là người ngoài, cũng nhìn thấy rõ ràng sự chán ghét và giận dữ trong ánh mắt cậu ta.
Triển Phong: “Mẹ cậu còn nói...”
Dường như Hàn Lộc Minh đã nhẫn nại đạt đến cực hạn, vẻ mặt dữ tợn khó tưởng, cậu ta đứng dậy rống to: “Đừng nhắc đến người đàn bà đê tiện đó trước mặt tôi, có phải các anh điên rồi không? Mẹ nó đừng có lôi mấy thứ lộn xộn này ra nói với tôi, có liên quan gì đến vụ án chứ? Cút ra ngoài, hai người cút ra ngoài cho tôi!”
Thẩm Diễn nhắc nhở: “Vẫn chưa hết năm phút.”
“Vậy thì sao? Quy tắc là do tôi đưa ra, tôi muốn đổi thì đổi, kế hoạch là của tôi, chỉ có tôi có thể thay đổi, không đến phiên người khác.” Hàn Lộc Minh hất cằm, lạnh lùng ngông cuồng, ánh mắt tàn nhẫn tựa như muốn giết người, rất hung ác nham hiểm: “Tôi nói cho các anh biết, nhân lúc tôi chưa hoàn toàn nổi giận thì cút nhanh đi, đừng tưởng rằng chỉ có các anh biết vận dụng mối quan hệ!”
Nhà của Hàn Lộc Minh nằm trong khu biệt thự tại một khu vực vô cùng đắt đỏ của thành phố Q. Triển Phong lái xe vào lại không bị ngăn cản, thậm chí bảo vệ cổng lớn còn ân cần hỏi thăm, có phải bọn họ quên mang thẻ ra vào không.
Thẩm Diễn rất hoài nghi liệu có phải Triển Phong đã sử dụng một vài năng lực ở phương diện khác không. Bởi vì dựa vào bản tính của Hàn Lộc Minh mà vẫn để cho bọn họ vào nhà, mặc dù cậu ta cực kỳ không tình nguyện mở cửa cho họ.
Dù cậu ta thể hiện thái độ muốn ném bọn họ ra ngoài ngay lập tức, nhưng vẫn cố kìm nén sự bất mãn của bản thân.
Trong nhà khắp tường đều xa hoa, đèn chùm thủy tinh tỏa sáng lấp lánh, thảm lông cừu không vương một hạt bụi, đến cạnh bàn trà nơi họ ngồi cũng không thể tìm ra một hạt bụi.
Vừa nhìn là biết được lau chùi thường xuyên, nhưng căn phòng lớn lại hơi vắng vẻ, hiện rõ sự trống trải mà yên tĩnh, thậm chí còn không nhìn thấy bóng dáng của người làm.
Thẩm Diễn và Triển Phong ngồi xuống cạnh bàn trà, ánh mắt xuyên qua Hàn Lộc Minh, nhìn thấy một bức ảnh bên cạnh cậu ta.
Xung quanh bàn trà không có vật gì, chỉ có bức ảnh này thoạt nhìn vô cùng nổi bật, vừa nhìn là biết đây là bức ảnh gia đình. Hàn Lộc Minh trong bức ảnh còn rất trẻ con, môi mím chặt, đứng bên cạnh là bố cậu ta khi đó còn rất trẻ, trông cậu ta ngô nghê mà ngang ngược. Phía bên trái bức ảnh là một cô bé khoảng chừng mười tuổi đang đứng, nụ cười rực rỡ, thân thiết dựa vào lòng bố, mà vị trí bên cạnh cô bé lại bị bút đen tô kín.
Thẩm Diễn suy đoán, người kia chắc là mẹ của Hàn Lộc Minh.
Trong bức ảnh gia đình này, Hàn Diệp nho nhã lịch sự, bề ngoài rất tuấn tú, con gái giống ông ta bảy tám phần. Thật ra Hàn Lộc Minh và Hàn Diệp cũng rất giống nhau, nhưng có lẽ vì thần thái khác nhau, dường như giữa bố con bọn họ có một cảm giác xa cách kỳ diệu, không hề có sự thân mật như giữa ông ta với con gái.
“Này, các anh đang nhìn bậy gì đấy, cảnh cáo các anh, đừng có nhìn lung tung trong nhà tôi.” Hàn Lộc Minh ngồi đối diện hai người tỏ vẻ không kiên nhẫn. Cậu ta chú ý ánh mắt của Thẩm Diễn, liền không nể nang gì úp bức ảnh xuống.
Mặc dù âm thanh rất vang, nhưng sau khi úp xuống cậu ta lại thu khung ảnh lại gần tay mình, rõ ràng không phải không thèm để ý đến bức ảnh.
Cụm từ “mâu thuẫn” thể hiện rất rõ ràng ở cậu ta.
Hàn Lộc Minh lấy điện thoại di động ra, mở ứng dụng bấm giờ: “Tôi không biết các anh có bản lĩnh đến thế nào mà còn tìm được bố tôi. Được thôi, tôi không thể không nghe lời bố, muốn hỏi cái gì thì hỏi đi. Nhưng tôi nói cho các anh biết, nhanh nhanh một chút, đừng có mà lề mề, tôi chỉ cho các anh năm phút.”
“Bình thường cậu ở đây à? Bố và chị cậu đâu rồi?” Thẩm Diễn bắt đầu đặt câu hỏi, thái độ ung dung bình tĩnh, dường như câu hỏi đặt ra cũng thật râu ria không quan trọng.
Sắc mặt Hàn Lộc Minh không tốt, thái độ càng phách lối: “Có liên quan gì đến anh à?”
Thẩm Diễn: “Đương nhiên, chuyện này có liên quan đến vụ án.”
Hàn Lộc Minh bật cười, đáy mắt tràn đầy khinh thường: “Bớt nói nhảm hòng lừa tôi đi, các anh muốn nói gì? Bố tôi thương chị tôi hơn, vậy thì sao, có liên quan gì đến vụ án này.”
Thẩm Diễn từ chối cho ý kiến, đổi đề tài: “Tôi vừa nhìn thấy, gara nhà cậu trống không, bình thường cậu ở chỗ này thì đi ra ngoài thế nào?”
Hàn Lộc Minh đáp: “Tôi vẫn còn là vị thành niên anh hai à, ai cấp bằng lái xe cho tôi? Chỉ khi Tống Dương đến đây tôi mới đi xe, còn bốn phút mười giây.”
Thẩm Diễn tiếp tục nói dựa vào phương pháp đã lập ra trên đường đến đây: “Liên quan đến Tống Dương. Bây giờ cậu ta đang ở Cục Cảnh sát thành phố, tối hôm qua cậu ta bị bắt ở phòng bảo vệ của trường học, đồng thời lấy được cả tang chứng. Bây giờ chúng tôi nghi ngờ cậu ta có thể là hung thủ sát hại Chu Nhạc Đồng, cậu là bạn tốt của cậu ta, có lời gì muốn nói không?”
Đáy mắt Hàn Lộc Minh khẽ thoáng qua vẻ kinh ngạc, giọng nói hơi mất khống chế: “Tống Dương bị bắt?”
Thẩm Diễn gật đầu: “Đúng, nếu cậu muốn nói gì để làm chứng rửa sạch hiềm nghi cho cậu ta thì có thể nói ngay bây giờ. Tổ trưởng Triển sẽ phái người tiến hành tra xét đối chiếu sự thật.”
Khi anh nói, thoạt nhìn ánh mắt hơi bâng quơ, nhưng thực tế vẫn luôn nhìn chăm chú vào Hàn Lộc Minh, không bỏ qua bất kỳ một biến hóa nhỏ nào trên khuôn mặt cậu ta.
Nhưng Hàn Lộc Minh cũng không để anh nhìn ra quá nhiều, sau giây phút kinh ngạc nhất thời, Hàn Lộc Minh đã khôi phục lại bản mặt lạnh lùng nhanh chóng, lắc đầu nói: “Không, tôi không có gì muốn nói.”
Mặc dù nằm trong dự liệu, nhưng Thẩm Diễn vẫn không quên bồi thêm một câu: “Cậu ta không phải bạn tốt của cậu sao?”
“Bạn tốt thì sao chứ, bạn tốt phạm pháp, tôi cũng không có cách nào.” Hàn Lộc Minh duỗi lưng, ngáp một cái nói: “Tại sao cậu ấy phải giết con gái Dương Tây, nếu như các anh điều tra ra thì hãy nói với tôi một tiếng.”
Giọng Thẩm Diễn hơi châm chọc: “Xem ra quan hệ của các cậu tốt quá nhỉ.”
Hàn Lộc Minh: “Bớt nói xàm đi. Hôm nay các anh đến vì chuyện này? Nói cho tôi biết chuyện của Tống Dương? Đúng rồi, bây giờ còn ba phút mười giây.”
“Hàn Lộc Minh, đã bao lâu rồi cậu không liên lạc với mẹ cậu - Ngô Lan?” Triển Phong dựa lên trên ghế sofa, đột nhiên mở miệng hỏi ngay lúc Hàn Lộc Minh vừa ngẩng đầu lên sau khi xem xong điện thoại.
Thẩm Diễn nhanh chóng chú ý thấy nét mặt Hàn Lộc Minh lập tức trở nên băng giá giống như lúc bọn họ bước vào nhà.
“Các anh điên rồi hả?” Hàn Lộc Minh nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm tay, nện xuống bàn trà: “Hỏi đến người đàn bà đê tiện kia làm gì?”
Gọi mẹ mình là “người đàn bà đê tiện”, đồng thời còn phản ứng mạnh như vậy, chứng tỏ quan hệ giữa Hàn Lộc Minh và mẹ cậu ta đã xấu đến cực hạn. Thẩm Diễn không hiểu rõ Triển Phong đã tìm được đầu mối gì nên không nói câu nào, chỉ ngồi cạnh cúi đầu viết gì đó vào sổ tay, chờ Triển Phong đối đáp.
Vietwriter.vn
Triển Phong nói: “Mẹ cậu muốn gặp mặt cậu một lần. Bà ấy rất quan tâm tình trạng hiện giờ của cậu. Bà ấy rất muốn ngồi xuống nói chuyện vui vẻ với cậu.”
Hàn Lộc Minh: “Tôi với bà ta không có chuyện gì để nói. Người đàn bà đê tiện đó không phải mẹ tôi, tôi vốn không có mẹ. Tôi không muốn nhìn thấy dáng vẻ lẳng lơ chưng diện của bà ta, nghĩ thôi đã thấy buồn nôn rồi... thật ghê tởm!”
Thẩm Diễn chú ý thấy, trước đó Hàn Lộc Minh vẫn có thể tự điều chỉnh được cảm xúc phập phồng rõ ràng của mình. Nhưng sau khi nghe thấy cái tên Ngô Lan, tâm trạng cậu ta luôn mấp mé giữa biên giới bùng nổ.
Đó là tình cảm cực hạn đến thế nào mới khiến cậu ta có thể nói lời ác độc với người mẹ sinh ra mình như vậy. Mà cho dù hai người họ là người ngoài, cũng nhìn thấy rõ ràng sự chán ghét và giận dữ trong ánh mắt cậu ta.
Triển Phong: “Mẹ cậu còn nói...”
Dường như Hàn Lộc Minh đã nhẫn nại đạt đến cực hạn, vẻ mặt dữ tợn khó tưởng, cậu ta đứng dậy rống to: “Đừng nhắc đến người đàn bà đê tiện đó trước mặt tôi, có phải các anh điên rồi không? Mẹ nó đừng có lôi mấy thứ lộn xộn này ra nói với tôi, có liên quan gì đến vụ án chứ? Cút ra ngoài, hai người cút ra ngoài cho tôi!”
Thẩm Diễn nhắc nhở: “Vẫn chưa hết năm phút.”
“Vậy thì sao? Quy tắc là do tôi đưa ra, tôi muốn đổi thì đổi, kế hoạch là của tôi, chỉ có tôi có thể thay đổi, không đến phiên người khác.” Hàn Lộc Minh hất cằm, lạnh lùng ngông cuồng, ánh mắt tàn nhẫn tựa như muốn giết người, rất hung ác nham hiểm: “Tôi nói cho các anh biết, nhân lúc tôi chưa hoàn toàn nổi giận thì cút nhanh đi, đừng tưởng rằng chỉ có các anh biết vận dụng mối quan hệ!”
Bình luận facebook