• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (3 Viewers)

  • Chương 80 - Chương 80BÍ MẬT NHỎ

Chương 80BÍ MẬT NHỎ

Sau khi rời khỏi nhà Hàn Lộc Minh, trên đường về, Triển Phong không phóng nhanh mà chạy đúng tốc độ cho phép. Thẩm Diễn ngồi bên cạnh không quen lắm, lên tiếng hỏi: “Không vội về thẩm vấn Tống Dương nữa à? Nếu như Hàn Lộc Minh thật sự ra nước ngoài, chuyện sẽ khó khăn đó.”



“Yên tâm, cậu ta không đi được.” Triển Phong gõ ngón tay lên tay lái, điềm tĩnh thản nhiên giống như đang bàn chuyện thời tiết: “Chuyến bay của cậu ta vào một rưỡi chiều, bây giờ mới chín giờ, sau khi về lấy lời khai của Tống Dương. Nếu như xác nhận Hàn Lộc Minh là hung thủ, vậy lập tức xin lệnh bắt cậu ta, tôi đã viết xong công văn rồi, chỉ thiếu chữ ký của đội phó Vương thôi.”



Thẩm Diễn lắc đầu: “Anh quá coi thường Tống Dương rồi. Cho dù bây giờ tội danh của cậu ta như ván đã đóng thuyền, sao anh biết cậu ta sẽ không liều chết chống cự chứ?”



Triển Phong hừ một tiếng: “Cậu biết cái gì làm tràn ly không?”



Thẩm Diễn: “Đây là câu hỏi đáp thử trí thông minh? Trả lời đúng thì được gì?”



Triển Phong: “Đồng chí Thẩm, sao bây giờ cậu lại tầm thường thế. Tôi đâu thể dùng những thứ tiền tài ô uế kia vấy bẩn tình hữu nghị thuần khiết giữa chúng ta chứ.”



Thẩm Diễn: “... Giọt nước à?”



“Sao cậu không có tí trí tưởng tượng gì cả vậy.” Triển Phong làm bộ lắc đầu, sờ tay vào túi quần, móc ra một hộp nhỏ màu đen ném cho Thẩm Diễn.



Thẩm Diễn chuẩn xác bắt lấy, lúc đầu còn tưởng là bật lửa, đang muốn nói lẽ nào anh định hỏa thiêu Tống Dương. Sau khi anh nhìn kĩ, ánh mắt chợt nghiêm túc.



“Bút ghi âm?” Thẩm Diễn vuốt ve vài lần, khẽ nhếch miệng, ấn vào nút khởi động, vặn đến file gần đây nhất, rồi ấn nút phát, tiếng nói của anh lập tức vang lên.



“... Nếu cậu muốn nói gì để làm chứng rửa sạch hiềm nghi cho cậu ta thì có thể nói ngay bây giờ. Tổ trưởng Triển sẽ phái người tiến hành tra xét đối chiếu sự thật.”



Sau đó là khoảng lặng trong chốc lát, tiếng điện xẹt xẹt vang lên đặc biệt trống trải và rõ nét.



“Không, tôi không có gì muốn nói.” Là giọng Hàn Lộc Minh.



Thẩm Diễn nhận xét: “Ghi âm không tệ, rất rõ ràng, anh nghĩ gì mà lại mang theo thứ này vậy?”



“Đây không phải là của tôi, mà là của nhóc Lưu. Hôm qua cậu ta ghi âm khẩu cung của Luna hay là Nalu gì đó, trong này có đoạn ghi âm lúc đó, khi tôi đi ra ngoài vừa khéo mang theo.” Triển Phong liếc anh rồi nói tiếp: “Dù sao bây giờ cũng không có chuyện gì làm, mở ra nghe thử, chắc là file thứ hai từ dưới lên.”



Thẩm Diễn điều chỉnh danh sách file, chọn rồi mở ra. Sau một hồi không có âm thanh, cuối cùng xuất hiện một giọng nói nghiêm túc đứng đắn.



“Hôm nay là một ngày đẹp trời, cuối cùng mình đã gặp được tổ trưởng của chúng mình. Tổ trưởng thật sự quá đẹp trai! Quá quá đẹp trai! Mình nhất định phải trở thành một người giống như tổ trưởng, đức trí thể mỹ toàn vẹn, không bỏ sót một điểm nào!”



Tay lái hơi chệch một chút, thân xe lập tức hơi nghiêng sang bên trái, sau đó lại cứng rắn quẹo trở về.



Triển Phong: “...”



Thẩm Diễn tỏ vẻ không nói lên lời, đưa mắt kinh ngạc nhìn Triển Phong.



Triển Phong: “... Đừng nhìn tôi như vậy, sao tôi biết cậu ta ghi âm cái khỉ gì chứ!”



Thẩm Diễn: “... Được rồi, mỗi người đều có một vài bí mật, tôi sẽ coi như không nghe thấy gì.”



Triển Phong cả giận: “Ai cần cậu coi như không nghe thấy gì hả?”



“Vậy cũng không được à? Được rồi được rồi, vậy sau khi trở về tôi công khai đoạn ghi âm này cho mọi người nghe.” Thẩm Diễn bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi lo lắng Tiểu Lưu sẽ xấu hổ thôi mà.”



Sắc mặt Triển Phong khó coi muốn chết, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Thằng nhãi này chết chắc rồi, thu âm cái thứ lôm côm gì không biết.”



Thẩm Diễn bật cười: “Phản ứng mạnh như vậy làm gì. Anh thật sự cho rằng tôi sẽ công khai? Tôi không nhàm chán thế đâu.”



Triển Phong hừ lạnh, giơ tay cướp lại bút ghi âm, híp mắt uy hiếp: “Tốt nhất cậu không nên...”



Kết quả, khi anh ta đưa tay ra cướp, ngón tay vô tình ấn xuống nút mở ra, bút ghi âm bắt đầu tự động phát đoạn ghi âm tiếp theo.



“Hôm nay tổ chuyên án của chúng mình có một thành viên mới gia nhập, anh Thẩm quá đẹp trai, quá quá đẹp trai luôn! Mình nhất định phải trở thành một người giống như anh Thẩm, không, vẻ bề ngoài vẫn nên giống tổ trưởng thì hơn, anh Thẩm quá nho nhã, nhưng có đầu óc giống anh Thẩm thì tốt rồi!”



Cái thằng này... coi bút ghi âm là ao cầu nguyện hay thần đèn Aladin vậy trời?



Thẩm Diễn thoắt cái ấn tắt bút ghi âm, mặt không đổi sắc đặt nó sang bên: “Tôi cảm thấy, mỗi người đều có quyền bảo vệ bí mật của bản thân.”



Triển Phong tán thành gật đầu, im lặng một hồi, cuối cùng không nhịn được nói: “Nghe thấy chưa, Tiểu Lưu cảm thấy tôi đẹp trai hơn cậu.”



“Đó là dĩ nhiên rồi. Anh chính là người phát triển toàn diện đức trí thể mỹ, tôi làm sao sánh bằng anh.” Thẩm Diễn oán hận vu vơ, bắt đầu nhắm mắt ngủ bù.



Triển Phong bất mãn: “Cưng à, châm chọc người khác là thói quen xấu, còn nữa, rõ ràng tôi đàn ông hơn cậu.”



Thẩm Diễn: “Đúng, vô cùng đúng...”



Triển Phong xù lông kêu lên: “Có dám gạt tôi sang một bên nữa không!”



Thẩm Diễn: “Dám, dám... à không phải, không dám, không dám.”



Triển Phong: “Cậu...”



Thẩm Diễn thở đều đều ngủ rồi.



Triển Phong: “...”



Khi trở lại đội cảnh sát, cuối cùng cuộc tranh cãi giữa hai người cũng có một kết thúc, trên thực tế ở nửa lộ trình sau đó, gần như là Triển Phong độc thoại. Sau khi trở về phòng, hai người rất ăn ý không ai nhắc đến đoạn ghi âm kỳ quái của Tiểu Lưu nữa. Trong phòng chỉ có hai người Thang Vĩ và Đại Lý, hỏi ra mới biết, Tiểu Triệu ở bên ngoài ứng phó với bố mẹ của Tống Dương, Tiểu Lưu thì bị tổ năm gọi đi rồi. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



“Bên phía tổ năm có chuyện gì?” Triển Phong hỏi.



Thang Vĩ nhún vai nói: “Cũng không nói rõ, chắc về vụ đặt bom. Lúc tổ năm gọi điện thoại đến rất sốt ruột, mới đầu bảo lão đại đích thân đến, kết quả anh không có ở đây, nên để Tiểu Lưu đi. Lão đại, có muốn đến đó xem tình hình không?”



Triển Phong lắc đầu: “Không cần, Tiểu Lưu có thể ứng phó được, Tống Dương sao rồi?”



Thang Vĩ buông tay nhún vai, không biết phải làm sao: “Mới đầu chỉ biết run rẩy, sau đó không run nữa, nhưng hỏi gì cũng không chịu nói, đưa cơm đến thì vẫn ăn. Vừa rồi bố mẹ cậu ta bắt đầu náo loạn không yên, vẫn là kiểu cũ, còn nói muốn tố cáo chúng ta. Lão đại, đừng quan tâm chuyện này, Tiểu Triệu có thể xử lý được.”



Chưa chắc có thể xử lý được... Trong phòng họp Tiểu Triệu đang bị người nhà của Tống Dương bao vây, bên tai đều là tiếng cãi nhau không ngớt, trên mặt còn phải duy trì biểu hiện hòa hoãn kiên nhẫn, nội tâm gần như sắp sụp đổ rồi.



Trời đất ơi, vì sao phải bắt cậu ta làm chuyện này chứ, rõ ràng đổi Đại Lý uy vũ cường tráng đến sẽ thích hợp hơn mà!



Lão đại cứu em...



Nhưng rõ ràng Triển Phong không có dự định đi tìm hiểu thế giới nội tâm của Tiểu Triệu. Anh ta thoáng nhìn đồng hồ trên tường, tính toán thời gian chênh lệch trước sau, rồi gọi Thẩm Diễn vừa mới ngồi xuống đứng dậy: “Đi, đi thẩm vấn Tống Dương.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom