• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 81 - Chương 81BÚT GHI ÂM

Chương 81BÚT GHI ÂM

Trong phòng thẩm vấn, sắc mặt Tống Dương tái nhợt, cúi đầu im lìm.



Đối mặt với một loạt câu hỏi của bọn họ, trừ phi là gật đầu lắc đầu cậu ta mới trả lời, còn tất cả những câu hỏi khác đều im lặng.



“Sáng sớm hôm qua, cậu xuất hiện ở bên ngoài phòng thí nghiệm của trường, vì sao lúc sau phải đi xóa dữ liệu camera giám sát?”



Tống Dương vẫn im lặng như trước.



Thang Vĩ đập bàn, giọng điệu nghiêm khắc: “Tống Dương, đừng tưởng rằng cậu không nói thì chúng tôi không có biện pháp bắt cậu!”



Dường như Tống Dương quyết định chống đối một cách tiêu cực, cho dù Thang Vĩ đột nhiên đánh úp bất ngờ, rống rát cả họng, cậu ta vẫn duy trì bộ dạng thờ ơ kia.



Có lẽ cậu ta cho rằng không nói lời nào, không trả lời, không hưởng ứng, bọn họ sẽ không có cách nào bắt mình.



Thẩm Diễn thở dài, giọng điệu hòa hoãn hỏi: “Bố mẹ cậu đều ở bên ngoài, cậu biết không?”



Tống Dương ngơ ngác, mang tai hơi ửng đỏ, sau đó cúi thấp đầu hơn, vẫn không nói lời nào.



“Tống Dương, thật ra cậu không cần như vậy, chúng tôi đều biết, cậu không phải hung thủ sát hại Chu Nhạc Đồng.” Thẩm Diễn nói.



Thang Vĩ cũng không ngờ Thẩm Diễn lại nói thẳng thừng thế. Anh ta ngẩn ra, vô thức nhìn sang Triển Phong.



Nào ngờ Triển Phong chỉ dựa vào ghế, tay chống má, đáy mắt như có ý cười khó có thể nhận ra, liếc nhìn chăm chú Thẩm Diễn.



... Được rồi, thế giới của đại thần, quả nhiên người bình thường như họ không hiểu được.



Nhưng nếu lão đại đã ngầm đồng ý, Thang Vĩ cũng yên tâm, chuyên chú nhìn vào Tống Dương, thấy sự cứng rắn trên khuôn mặt cậu ta vỡ vụn từng chút từng chút một.



Chính xác, lời Thẩm Diễn như cục đá đánh tan vẻ bình tĩnh giả tạo của Tống Dương, lập tức phá vỡ lớp ngụy trang mà cậu ta đã cố gắng chống đỡ, không còn sót lại chút gì. Cậu ta hoảng hốt ngẩng đầu, vội vàng nhìn Thẩm Diễn: “Thật sao? Anh chịu tin tôi không phải là hung thủ?”



Thẩm Diễn gật đầu: “Đương nhiên, tổ trưởng của chúng tôi cũng tin cậu không phải chủ mưu của vụ án này.”



Triển Phong lập tức đưa ra đáp án, giọng điệu chuyên nghiệp: “Nhưng chúng tôi vẫn cần cậu đưa ra đầy đủ chứng cứ phối hợp với chúng tôi, bây giờ chỉ có chính cậu mới có thể giúp cậu, hiểu không?”



Hai người kẻ xướng người họa, khiến Tống Dương vừa nhẹ nhõm đôi chút, lập tức căng thẳng: “Thật sự tôi không giết người... băng ghi hình là do tôi xóa, nhưng vì tôi sợ các anh biết tôi từng đến phòng thí nghiệm mà nghi ngờ tôi, nên tôi mới xóa nó. Không ngờ... vẫn bị các anh phát hiện.”



“Vậy tôi hỏi cậu một lần nữa, vì sao cậu phải đi đến ngoài phòng thí nghiệm?” Thẩm Diễn ra hiệu với Thang Vĩ, ý bảo anh ta chỉnh công tắc làm mờ ánh sáng trong phòng thẩm vấn. Sau khi ánh sáng trở nên êm dịu, rõ ràng cảm xúc của Tống Dương đã thả lỏng hơn.



Trước đó Triển Phong cố ý cho người bật đèn trong phòng thẩm vấn ở mức sáng nhất để hỗ trợ đánh tan phòng tuyến nội tâm của Tống Dương. Mặc dù biện pháp này có hơi... quá đáng, nhưng không thể phủ nhận nó rất có tác dụng. Mà bây giờ cũng đã đạt được mục đích, không cần giày vò tinh thần cậu ta nữa.



Cậu ta uống một ngụm nước, im lặng hồi lâu, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy... rất áy náy.”



Triển Phong hỏi: “Là áy náy với ao nào?”



“Đối với... cô Dương, còn cả Chu Nhạc Đồng. Sau khi chuyện xảy ra, thật sự trong lòng tôi vẫn luôn rất khó chịu... Lần trước khi lấy khẩu cung, tôi có giấu giếm một số chuyện, nhưng sau đó về nhà tôi luôn gặp ác mộng, tôi cảm thấy, cô bé không chịu tha thứ cho tôi.” Tống Dương đau khổ vùi đầu vào tay, phát ra tiếng thở dốc khó nhọc: “Nhưng lúc ấy tôi thật sự không cố ý, chỉ là tôi… tôi không thể phản bội cậu ấy, tôi không thể bán đứng cậu ấy.”



“Cậu ấy” ở đây chỉ ai, trong lòng mấy người đều đã có đáp án, mắt thấy chân tướng đã vô cùng rõ nét, Tiểu Triệu kích động tim đập thình thịch, chỉ hận không thể quát to một tiếng, bắt Tống Dương mau chóng nói ra tên người kia.



Thẩm Diễn lại từ tốn, từ từ dẫn dắt cậu ta: “Có phải cậu không chỉ cảm thấy có lỗi với một người? Bởi vì tình cảm mâu thuẫn đối với cậu ta, khiến cậu không tiếc lựa chọn giấu giếm hành vi phạm tội giúp cậu ta, nhưng cuối cùng không thể khuyên giải được nội tâm của chính mình.”



Bả vai Tống Dương cứng ngắc, cánh tay run rẩy, nỗi bứt rứt trong lòng hiện lên rõ ràng. Vietwriter.vn



“Tống Dương, cậu hãy nhớ lại khuôn mặt của Chu Nhạc Đồng khi chết, bị ngâm trong nước sông lạnh lẽo, bất lực mà chết, cô bé chỉ mới năm tuổi mà thôi.” Lời Thẩm Diễn đã có hiệu quả. Triển Phong ăn ý tiếp lời, giọng anh ta lạnh lẽo, lời nói sắc bén xuyên thẳng vào lòng người: “Nghĩ lại mà xem, nếu như cô bé là em gái của cậu thì sao? Nếu là con của người thân cậu, em gái của bạn tốt cậu thì sao? Liệu cậu có thể vô tình với cô bé như vậy không, sau khi cô bé chết thảm, cũng không muốn đứng ra chỉ điểm hung thủ? Cậu cho rằng sám hối trước phòng thí nghiệm còn có ý nghĩa hơn so với vạch trần chân tướng ư?!”



Anh ta nói xong, bỗng nhiên đứng dậy, cánh tay chống mép bàn, đôi mắt như diều hâu nhìn chằm chằm Tống Dương, tựa như nhìn thấu tất cả bí mật trong lòng cậu ta: “Thật ra cậu nên hiểu rõ, dù cậu không nói, chúng tôi cũng đã điều tra được chứng cứ và manh mối, hôm nay đưa cậu về đây là cho cậu một cơ hội. Cậu nói ra, ít nhất đã cứu rỗi chính cậu, nếu không, cậu mãi mãi có tội, cả đời cũng không rửa sạch.”



Tống Dương ngẩng đầu đối diện với Triển Phong, chốc lát mắt cậu ta đỏ lên, thời gian dần dần trôi qua, nước mắt cứ thế tuôn rơi.



Thẩm Diễn sững sờ nhìn cảnh này.



“Tôi không thể nói!” Tống Dương vừa khóc vừa gào lên: “Tôi không thể làm chuyện như thế, các anh đừng hỏi tôi nữa, cầu xin các anh. Hay là... Các anh cứ coi như tôi có tội là được rồi!”



Sự tình đột nhiên xoay chuyển. Nội tâm Tống Dương đã đến gần bờ vực sụp đổ, nhưng dù đến mức độ này rồi, cậu ta vẫn muốn giữ lòng trung thành với Hàn Lộc Minh – sau khi cậu ta đã từng phản bội đối phương.



Trong lòng Thẩm Diễn đã có chuẩn bị nhưng anh vẫn không kìm được liếc nhìn Triển Phong, thấy đáy mắt anh ta lơ đãng, có phần kiêu ngạo nhưng đa phần vui vẻ, thể hiện đã nắm chắc thắng lợi trong tay.



Anh đột nhiên cảm giác, có đôi khi Triển Phong xứng với từ “liệu việc như thần”.



Nhưng không thể nói ra được, bằng không cái tên này sẽ đắc ý vô bờ bến.



Trước khi Tống Dương bắt đầu hoảng loạn sắp nổi điên, rốt cuộc Triển Phong mới đủng đỉnh lên tiếng, giọng điệu hờ hững: “Tống Dương, sáng nay chúng tôi đã đi gặp Hàn Lộc Minh.”



Bỗng nhiên nghe thấy cái tên này, toàn thân Tống Dương giật thót, run rẩy hỏi: “Anh... các anh muốn...”



“Chúng tôi không định làm gì cả, cậu cũng không phải sợ, có điều chúng tôi mang một thứ về, muốn cho cậu nghe.” Triển Phong lấy bút ghi âm ra đặt lên bàn, khóe môi nhếch lên, như cười như không, ánh mắt thâm thúy khiến người ta không thể nhìn thấu, không phân rõ được ý đồ thật sự của anh ta rốt cuộc là gì.



Sau đó, nhân lúc Tống Dương ngẩn ngơ ngừng gào thét, anh ta nói tiếp: “Chờ cậu nghe xong cái này rồi quyết định, xem rốt cuộc có muốn nói hay không.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom