• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 82 - Chương 82NÓI DỐI

Chương 82NÓI DỐI

“Tống Dương bị bắt?”



...



“Không, tôi không có gì muốn nói.”



...



“Bạn tốt thì sao chứ, bạn tốt phạm pháp, tôi cũng không có cách nào.”



Chỉ mấy câu ngắn ngủi lại khiến Tống Dương gần như sụp đổ. Vừa phát xong một lần, môi cậu ta run lẩy bẩy khẽ nói với Thẩm Diễn: “Phát... phát lại một lần nữa đi.”



Thẩm Diễn ra hiệu cho Thang Vĩ phát lại từ đầu. Lần này nghe xong, Tống Dương ngây ra, một hồi lâu sau, bỗng nhiên bật cười.



Mà nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc.



“Đây quả thật là giọng nói của Hàn Lộc Minh, tôi vừa nghe là có thể nhận ra, không phải các anh dùng máy tính tạo ra...” Tống Dương giống như đang giải thích cho bọn họ, nhưng lại giống tự nói cho bản thân mình nghe hơn: “Lúc đầu tôi cho rằng, khi cậu ấy biết tôi bị các anh bắt về chắc hẳn sẽ hơi sốt ruột. Tôi biết cậu ấy là người lạnh lùng, không có chút tình cảm gì với người bình thường, nhưng... nhưng chúng tôi là anh em cơ mà!”



Tống Dương nói xong liền cúi đầu, che mặt, giọng nói truyền ra từ kẽ ngón tay, không nghe rõ có chứa tiếng nức nở không: “Tôi là một tên khốn, tôi ngủ với bạn gái của cậu ấy, nhưng mà... Tại sao cậu ấy có thể không để ý đến sự sống chết của tôi chút nào chứ? Mẹ nó, tôi luôn muốn giấu giếm giúp cậu ấy, ra sức không để các anh bắt cậu ấy...”



Vừa rồi cậu ta mới sụp đổ một lần, nhưng lần sụp đổ này chắc chắn là lần mang tính hủy diệt toàn bộ cảm xúc của cậu ta.



“Tôi thật là một thằng ngu!” Tống Dương vừa gào thét vừa tự tát mình một phát thật mạnh: “Tôi là một thằng cực kỳ ngu ngốc!”



Cậu ta càng nói càng kích động, nước mắt tuôn rơi, có lau cũng không hết. Nhưng khóc được một lát, cậu ta lại cười ha hả, tiếng cười nghe còn đắng chát hơn cả tiếng khóc.



“Tiêu rồi, tôi tiêu rồi, chúng tôi đều tiêu rồi!”



Lần này thái độ ba người ngồi đối diện vô cùng nhất trí, đều không nói gì, chỉ im lặng nhìn Tống Dương vừa khóc vừa cười. Thang Vĩ kịp thời ghi âm lại lời lẩm bẩm của cậu ta vào bút ghi âm, khẽ thảo luận mấy câu với Thẩm Diễn. Ngoài ra, trong phòng không còn bất kỳ âm thanh dư thừa nào khác.



Thời gian từ từ trôi qua, tiếng khóc của Tống Dương nhỏ dần, biểu hiện trên mặt cậu ta cũng hơi ổn định, Thang Vĩ mới đưa khăn giấy đến: “Lau đi.”



Tống Dương cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt của cậu ta lúc này, chỉ có thể thấy vai hơi nhấp nhô, nghẹn ngào nói một câu không rõ: “Tôi tiêu rồi.”



Triển Phong chú ý đến thái độ chán nản và tiêu cực của Tống Dương. Anh ta nghiêng người tựa vào lưng ghế, cởi cúc áo trên cùng, lông mày nhíu chặt hơn: “Cậu sẽ không sao, chỉ cần cậu phối hợp với chúng tôi, cậu sẽ không sao cả.”



Tống Dương chỉ lắc đầu, giống như không nghe lọt bất luận lời nào, vẻ mặt tuyệt vọng: “Bây giờ tôi nói gì cũng đã muộn rồi, tôi đã bị kéo vào, rửa cũng không sạch... Bố mẹ tôi nhất định sẽ tức điên lên, nhất định sẽ đoạn tuyệt quan hệ với tôi...”



“Bộp!”



Có người đập bàn, đứng phắt dậy. Thang Vĩ bị âm thanh hấp dẫn, chẳng ngờ, người đứng lên lại là... Thẩm Diễn?



“Tống Dương, cậu bình tĩnh đi, mới đầu tôi đã nói với cậu, chúng tôi biết rất rõ cậu không phải hung thủ.” Thẩm Diễn thật sự không chịu nổi thái độ này của cậu ta, cau mày cất giọng lạnh lẽo: “Nếu như cậu vẫn còn nhớ đến bố mẹ, không muốn bọn họ đau lòng tuyệt vọng, vậy bây giờ cậu nên nói ra toàn bộ những gì cậu biết cậu làm. Đại học Q có môn luật tư pháp, có phải cậu chưa từng nghe giảng môn đó? Tính chất phạm tội của thủ phạm và tòng phạm chênh lệch bao nhiêu, chẳng lẽ cậu không biết sao?”



Thái độ của anh vẫn luôn ôn hòa, cho dù ở trước mặt chủ nhiệm khoa, đối mặt với lời cáo trạng của Tống Dương, Thẩm Diễn cũng không hề mất đi phong độ, đều nho nhã lễ độ đáp trả.



Mặc dù dáng vẻ lúc này của anh đã kiềm chế không biết bao nhiêu lần so với khi Triển Phong nổi giận, nhưng dù sao chưa ai từng thấy Thẩm Diễn tức giận, nên ba người còn lại trong phòng đều ngơ ngác.



Vẫn là Triển Phong lấy lại tinh thần đầu tiên, kéo nhẹ Thẩm Diễn nói: “Ngồi xuống đi, hai ngày nay cậu nghỉ ngơi ít quá, đứng dậy đột ngột, dễ bị choáng.”



Thẩm Diễn chau mày liếc nhìn Triển Phong, lại nhìn Tống Dương, dường như còn lời muốn nói, nhưng im lặng một lát anh lại ngồi xuống, cầm cốc nước lên uống một ngụm.



Mặc dù đều là nước suối, nhưng Thang Vĩ ở bên cạnh vừa uống một hớp suýt nữa bị sặc.



Anh ta há hốc mồm dụi hai mắt, lại không dám biểu lộ quá rõ ràng, chỉ nghĩ thầm – tình huống gì đây?



Thẩm Diễn luôn ôn tồn lễ độ vậy mà cũng có lúc vỗ bàn nổi giận, còn lão đại vẫn luôn chém giết tứ phương lại có lúc dịu dàng ôn hòa khuyên bảo người ta.



Nếu không phải bây giờ đang lấy khẩu cung vụ án giết người, Thang Vĩ thật muốn quay lại cảnh tượng này, không phải anh ta hóng hớt, mà vì quá hiếm thấy!



Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, hai người ở cùng nhau lâu ngày bị đối phương đồng hóa rồi sao?



Ôi, anh ta cũng rất muốn dựa sát hai vị đại thần một tẹo, hấp thu hào quang của hai người chút chút!



Sao lại không cân nhắc đồng hóa bọn họ một chút chứ?



Thang Vĩ thất thần một hồi, bỗng nhiên lại nghe thấy Tống Dương khẽ lên tiếng, vội vàng thu hồi lại suy nghĩ, chú ý vào vụ án, hắng giọng trưng ra vẻ mặt nghiêm túc.



Mấy chuyện linh tinh này để sau rồi nói.



Vừa rồi Tống Dương bị hù dọa, nhưng đôi mắt không đục ngầu như lúc trước nữa, giọng nói nghẹn ngào mang theo chút nghẹt mũi: “Các anh nói thật chứ? Nếu như tôi chủ động khai báo, sẽ không xử quá nặng, đúng không?”



Triển Phong đẩy cốc nước đến trước mặt Thẩm Diễn, ra hiệu cho anh uống nước bình tĩnh lại, còn bản thân thì trở thành người giải đáp thắc mắc: “Đúng vậy, chỉ cần cậu xác định cậu có tham dự vào quá trình ra tay với Chu Nhạc Đồng hay không.”



Tống Dương vội vàng xua tay: “Không, không, tôi không làm những chuyện đó! Nhiều lắm tôi cũng chỉ... giúp cậu ta vận chuyển Chu Nhạc Đồng mà thôi.”



Lời đã nói đến bước này, Triển Phong dứt khoát rèn sắt khi còn nóng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tống Dương: “Nói tiếp đi, cậu còn giúp cậu ta làm gì?”

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

“Tôi... Trước đó tôi đã nói dối các anh, nhưng không phải nói dối toàn bộ.” Tống Dương điều chỉnh hơi thở, khi mở miệng giọng nói vẫn rất nhỏ, nhưng vẫn tường thuật rõ ràng: “Đêm hôm đó, quả thật tôi đã đi đến chỗ Luna, nhưng chúng tôi không ở cùng nhau quá lâu, cũng không đợi đến sáu giờ sáng. Có lẽ khoảng ba rưỡi tôi đã quay về rồi.”



“Khi đó, bởi vì tôi chột dạ, một lòng chỉ muốn tránh mặt Lộc Minh nên không đi xem cậu ta có ở trong phòng không, cũng không chú ý cô bé có trong phòng cậu ta hay không, tôi mau chóng lên lầu đi ngủ. Nhưng mà... Có lẽ vừa ngủ chưa được một giờ cậu ta đã đến tìm tôi, bảo tôi lái xe đưa thứ gì đó ra ngoài giúp cậu ta. Tôi hỏi cậu ta nhất định cần đi bây giờ không, cậu ta nói cần. Tôi lại hỏi cậu ta đó là thứ gì, bỗng nhiên cậu ta cười, nói muốn dẫn tôi đi xem một thứ.”



Khi nói đến đây, trên mặt Tống Dương xuất hiện biểu cảm kỳ lạ, như hoang mang xen lẫn sợ hãi, giọng nói dần dần tăng thêm vài phần run rẩy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom