Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83 - Chương 83NẾU NHƯ
Chương 83NẾU NHƯ
“Cậu ta nhốt Chu Nhạc Đồng ở trong một tầng hầm, không phải là tầng hầm bình thường, căn phòng này đã được xây lại, ở phía dưới tầng hầm ban đầu lại xây thêm một tầng nữa. Trước kia Hàn Lộc Minh thích chơi nhạc cụ, tầng đó chất đầy nhạc cụ của cậu ta, cách âm đặc biệt tốt.”
“Lúc tôi bị cậu ta dẫn đi, đầu tiên nghe thấy tiếng một cô bé đang khóc, lúc ấy... lúc ấy tôi còn tưởng cậu ta lại tìm ra trò chơi mới mẻ gì, vốn đang cảm thấy hưng phấn.” Tống Dương càng nói càng buồn bực không yên, đưa tay chống lên trán mình, âm thanh run rẩy: “Kết quả vừa đi xuống, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là một đống tóc.”
Thẩm Diễn nghĩ đến phỏng đoán trước đó, quả nhiên có điểm phù hợp, nắm chặt tay hỏi: “Sau đó thì sao? Cậu còn nhìn thấy gì nữa?”
Tống Dương đáp: “Sau đó tôi nhìn thấy một cô bé, tóc cô bé bị Hàn Lộc Minh cắt, lởm chởm rối bù, giống như một bé trai. Lúc ấy tôi choáng váng, Hàn Lộc Minh bịt mắt cô bé lại, lúc đầu tôi không nhìn ra là ai, lúc sau cậu ta nói với tôi, tôi mới biết đây là con gái của cô Dương.”
Bịt mắt?
Ánh mắt Thẩm Diễn ngưng lại, nhanh chóng viết vào sổ tay, tạm thời đè nén mối nghi ngờ trong lòng, tiếp tục hỏi Tống Dương: “Tình trạng của Chu Nhạc Đồng lúc đó như thế nào? Hàn Lộc Minh đã làm những gì với cô bé?”
“Lúc ấy... Lúc ấy nhìn tình trạng rất tệ, thậm chí tôi còn cho rằng cô bé đã chết. Lộc Minh nói, cô Dương phê bình luận văn của cậu ta không đáng một đồng trước mặt cả lớp, cậu ta hận cô Dương, muốn trả thù cô ấy, vì vậy cậu ta đã bắt con gái Dương Tây về. Trong phòng có dùi cui điện, bắt đầu từ nửa đêm, cậu ta vẫn luôn giật điện Chu Nhạc Đồng, sau khi bị điện giật làm hôn mê, chờ một lát lại cứu cô bé tỉnh dậy, rồi tiếp tục giật điện...”
Tống Dương run rẩy nói: “Lúc ấy tôi đã cảm thấy sợ hãi rồi, tôi nói với cậu ta làm thế là phạm pháp, bảo cậu ta mau chóng dừng tay. Nhưng mà cậu ta nói không sao, hơn nữa đã đến nước này, không quay đầu được nữa. Sau đó tôi lại nói tiếp, cậu ta uy hiếp nói tôi cũng là người biết chuyện, không thoát khỏi liên can, nếu như tôi không giúp cậu ta, vậy tôi cũng sẽ chết như vậy...”
Giọng Triển Phong lạnh lẽo, nghe không ra vui giận, nhưng nắm tay siết chặt chứng tỏ anh ta đã đè nén cơn giận đến nhường nào: “Sau đó thì sao? Hàn Lộc Minh muốn cậu làm gì?”
“Cậu ta muốn tôi đi đến phòng bảo vệ của trường học trộm chìa khóa, cậu ta nói thầy Thẩm thật ngông cuồng, còn nói muốn giúp tôi trút giận, vu chuyện này cho thầy Thẩm. Khi đó... Chúng tôi cũng không biết thầy Thẩm có quan hệ với đội cảnh sát. Sau khi nhìn thấy Chu Nhạc Đồng như vậy tôi bị choáng váng, căn bản không để ý được nhiều, chỉ có thể nghe theo cậu ta.” Giọng Tống Dương trầm thấp nghẹn ngào, mang theo hối hận tột cùng: “Tôi đi đến phòng thí nghiệm của thầy Thẩm trộm bảng vẽ, đây cũng là Hàn Lộc Minh sai khiến, cậu ta nói thứ này hiếm, đến lúc đó cảnh sát sẽ điều tra, mục tiêu được xác định.”
Thang Vĩ không nhịn được châm chọc: “Chúng tôi vẫn phải cảm ơn cậu ta đó, thật sự giảm bớt việc cho chúng tôi, sau khi cậu trộm bảng vẽ thì sao? Xe vận chuyển Chu Nhạc Đồng là xe của cậu phải không?”
Tống Dương gật đầu: “Vâng, Lộc Minh nói không muốn để cho người khác biết, buổi tối hôm đó đúng lúc xe nhà cậu ta được đưa đi bảo dưỡng, cũng hết cách, đành lái xe tôi ra ngoài. Thật sự trên đường đi tôi vô cùng căng thẳng, khiến bánh xe bị sượt mấy lần, đến bây giờ vẫn còn dấu vết. Dựa theo lời cậu ta nói, tôi đưa Chu Nhạc Đồng đến bên cạnh đập chứa nước vứt xác, Lộc Minh đựng cô bé trong bao bố, dán băng keo kín miệng, ném vào cốp xe của tôi. Lúc đầu, tôi mang cô bé đi, ném xuống sông là được. Nhưng sau đó tôi phát hiện... tôi...”
Giọng nói do dự của cậu ta có ẩn ý khác, Triển Phong đuổi sát không buông: “Nói rõ ràng, đừng có dông dài.”
Tống Dương khó khăn mở miệng: “Tôi nói, có thể các anh sẽ cho rằng tôi đang nói vớ vẩn.”
Ngón tay Triển Phong co lại, khớp xương gõ lên mép bàn nói: “Bây giờ cậu còn dám nói vớ vẩn à? Nói.”
“... Được rồi, vậy tôi nói, nhưng tôi nói trước, lời tôi nói đều là sự thật, tôi tuyệt đối không có ý bao che cho chính tôi, hay là gỡ tội giúp Hàn Lộc Minh.” Tống Dương vừa lên tiếng đã vội vã giải thích, cũng không biết rốt cuộc tiếp theo cậu ta muốn nói gì mà cần rào trước đón sau đến vậy: “Xin các anh nhất định phải tin tưởng tôi, tôi sẽ không lừa các anh nữa!”
“Này này này, chúng tôi đã nói gì đâu, cậu là đàn ông trưởng thành, nói chuyện đừng ấp a ấp úng như vậy chứ?” Thang Vĩ bắt đầu không chịu nổi nữa rồi, ho khan hai tiếng nói: “Nếu cậu còn như vậy, chúng tôi đi ra ngoài chờ, chờ cậu suy nghĩ rõ ràng rồi nói tiếp.”
“Đừng đừng đừng, tôi nói, tôi nói. Thật ra điều tôi muốn nói chính là, sau khi tôi bế Chu Nhạc Đồng từ trong xe xuống, bởi vì Lộc Minh dặn tôi phải cố gắng mang hết những thứ linh tinh về tiêu hủy, tôi bắt đầu tháo băng dính trên miệng cô bé. Nhưng sau khi tháo ra tôi mới phát hiện, cô bé... cô bé vẫn chưa chết!”
Lời của Tống Dương khiến ba người sững sờ, bỗng nhiên Triển Phong hỏi: “Cậu nói là Chu Nhạc Đồng còn sống? Chẳng lẽ Hàn Lộc Minh không biết sao?”
Tống Dương lắc đầu, cũng hoang mang: “Tôi không rõ, nhìn bộ dạng của Lộc Minh, có thể cậu ta thật sự cho rằng Chu Nhạc Đồng đã chết. Lộc Minh là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nếu như Chu Nhạc Đồng không chết, cậu ta sẽ không bỏ qua. Chuyện này từ đầu đến cuối đều do cậu ta bày kế, tôi không biết một chút gì. Có lẽ cũng bởi vì vậy... Trong mắt cậu ta, tôi ngu dốt hơn cậu ta, làm không tốt trái lại sẽ kéo chân cậu ta.” w●ebtruy●enonlin●e●com
Nếu như Chu Nhạc Đồng không phải bị Hàn Lộc Minh giày vò đến chết, nếu như lời nói của Tống Dương là thật, vậy...
Ánh mắt đen nhánh thâm thúy của Triển Phong dừng trên người Tống Dương, cười như không cười nói: “Nếu như không phải Hàn Lộc Minh giết cô bé, vậy chính cậu ném cô bé xuống nước, vì vậy mới dẫn đến cái chết của cô bé? Cậu muốn nói như thế phải không?”
Tống Dương bị dọa mặt cắt không còn giọt máu, lắc đầu nguầy nguậy: “Tất nhiên không phải rồi, tôi không ném cô bé xuống nước, từ đầu khi bị kéo vào chuyện này tôi đã không muốn làm rồi! Vừa nhìn thấy cô bé còn sống, lúc ấy tôi cảm thấy thật may mắn, lúc đầu muốn đưa cô bé về. Nhưng sau đó tôi lại nghĩ, nếu như tôi đưa cô bé về, Lộc Minh nhất định sẽ phát hiện, đến lúc đó dựa vào thế lực nhà cậu ấy, tôi... nhất định tôi sẽ tiêu đời!”
Cậu ta thở gấp hai tiếng, giống như đang vượt qua nỗi sợ hãi và hoang mang của mình đối với đoạn ký ức này: “Nhưng mà tôi biết rõ cô bé còn sống, việc dìm cô bé chết đuối tôi không làm được, thế là tôi đặt cô bé ở bên cạnh đập chứa nước, sau khi bỏ bịt mắt của cô bé ra, vốn dĩ tôi muốn chạy, nhưng lại cảm thấy nếu cứ chạy đi như vậy có thể cô bé không cách nào tự cứu mình. Khi đó tôi cũng rất bối rối, không nghĩ ra cách gì hay, thế là để lại đồng hồ đeo tay cho cô bé, chưa có ai nhìn thấy tôi đeo chiếc đồng hồ này, tôi nghĩ sẽ không bị lộ tẩy. Nhưng mà... sau khi tôi đi được mấy bước, bỗng nhiên cô bé ở sau lưng gọi tôi... tôi...”
Triển Phong chớp lấy thời cơ, không cho cậu ta có cơ hội thở dốc: “Cậu đã làm gì?”
“Tôi quá sợ hãi, tôi sợ cô bé nhận ra tôi... Thế là tôi không nghĩ ngợi gì chạy luôn... Khi chạy, nhánh cây quẹt qua khiến túi xách trong tay tôi rơi mất, tôi cũng không dám quay lại nhặt.” Khi nói đến đây, bỗng nhiên hốc mắt Tống Dương đỏ hoe, không biết chạm vào dây thần kinh nào mà cậu ta bỗng chốc trở nên bi thương.
Thẩm Diễn thở hắt ra, lạnh lùng nhìn Tống Dương đang gào khóc ở đối diện: “Giá mà lúc ấy tôi quay lại đưa cô bé quay về, biết đâu cô bé sẽ không phải chết... Tôi... Vẫn là tôi hại chết cô bé...”
Giá mà, nếu như…
Đời người có thể có mấy lần nếu như?
“Cậu ta nhốt Chu Nhạc Đồng ở trong một tầng hầm, không phải là tầng hầm bình thường, căn phòng này đã được xây lại, ở phía dưới tầng hầm ban đầu lại xây thêm một tầng nữa. Trước kia Hàn Lộc Minh thích chơi nhạc cụ, tầng đó chất đầy nhạc cụ của cậu ta, cách âm đặc biệt tốt.”
“Lúc tôi bị cậu ta dẫn đi, đầu tiên nghe thấy tiếng một cô bé đang khóc, lúc ấy... lúc ấy tôi còn tưởng cậu ta lại tìm ra trò chơi mới mẻ gì, vốn đang cảm thấy hưng phấn.” Tống Dương càng nói càng buồn bực không yên, đưa tay chống lên trán mình, âm thanh run rẩy: “Kết quả vừa đi xuống, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là một đống tóc.”
Thẩm Diễn nghĩ đến phỏng đoán trước đó, quả nhiên có điểm phù hợp, nắm chặt tay hỏi: “Sau đó thì sao? Cậu còn nhìn thấy gì nữa?”
Tống Dương đáp: “Sau đó tôi nhìn thấy một cô bé, tóc cô bé bị Hàn Lộc Minh cắt, lởm chởm rối bù, giống như một bé trai. Lúc ấy tôi choáng váng, Hàn Lộc Minh bịt mắt cô bé lại, lúc đầu tôi không nhìn ra là ai, lúc sau cậu ta nói với tôi, tôi mới biết đây là con gái của cô Dương.”
Bịt mắt?
Ánh mắt Thẩm Diễn ngưng lại, nhanh chóng viết vào sổ tay, tạm thời đè nén mối nghi ngờ trong lòng, tiếp tục hỏi Tống Dương: “Tình trạng của Chu Nhạc Đồng lúc đó như thế nào? Hàn Lộc Minh đã làm những gì với cô bé?”
“Lúc ấy... Lúc ấy nhìn tình trạng rất tệ, thậm chí tôi còn cho rằng cô bé đã chết. Lộc Minh nói, cô Dương phê bình luận văn của cậu ta không đáng một đồng trước mặt cả lớp, cậu ta hận cô Dương, muốn trả thù cô ấy, vì vậy cậu ta đã bắt con gái Dương Tây về. Trong phòng có dùi cui điện, bắt đầu từ nửa đêm, cậu ta vẫn luôn giật điện Chu Nhạc Đồng, sau khi bị điện giật làm hôn mê, chờ một lát lại cứu cô bé tỉnh dậy, rồi tiếp tục giật điện...”
Tống Dương run rẩy nói: “Lúc ấy tôi đã cảm thấy sợ hãi rồi, tôi nói với cậu ta làm thế là phạm pháp, bảo cậu ta mau chóng dừng tay. Nhưng mà cậu ta nói không sao, hơn nữa đã đến nước này, không quay đầu được nữa. Sau đó tôi lại nói tiếp, cậu ta uy hiếp nói tôi cũng là người biết chuyện, không thoát khỏi liên can, nếu như tôi không giúp cậu ta, vậy tôi cũng sẽ chết như vậy...”
Giọng Triển Phong lạnh lẽo, nghe không ra vui giận, nhưng nắm tay siết chặt chứng tỏ anh ta đã đè nén cơn giận đến nhường nào: “Sau đó thì sao? Hàn Lộc Minh muốn cậu làm gì?”
“Cậu ta muốn tôi đi đến phòng bảo vệ của trường học trộm chìa khóa, cậu ta nói thầy Thẩm thật ngông cuồng, còn nói muốn giúp tôi trút giận, vu chuyện này cho thầy Thẩm. Khi đó... Chúng tôi cũng không biết thầy Thẩm có quan hệ với đội cảnh sát. Sau khi nhìn thấy Chu Nhạc Đồng như vậy tôi bị choáng váng, căn bản không để ý được nhiều, chỉ có thể nghe theo cậu ta.” Giọng Tống Dương trầm thấp nghẹn ngào, mang theo hối hận tột cùng: “Tôi đi đến phòng thí nghiệm của thầy Thẩm trộm bảng vẽ, đây cũng là Hàn Lộc Minh sai khiến, cậu ta nói thứ này hiếm, đến lúc đó cảnh sát sẽ điều tra, mục tiêu được xác định.”
Thang Vĩ không nhịn được châm chọc: “Chúng tôi vẫn phải cảm ơn cậu ta đó, thật sự giảm bớt việc cho chúng tôi, sau khi cậu trộm bảng vẽ thì sao? Xe vận chuyển Chu Nhạc Đồng là xe của cậu phải không?”
Tống Dương gật đầu: “Vâng, Lộc Minh nói không muốn để cho người khác biết, buổi tối hôm đó đúng lúc xe nhà cậu ta được đưa đi bảo dưỡng, cũng hết cách, đành lái xe tôi ra ngoài. Thật sự trên đường đi tôi vô cùng căng thẳng, khiến bánh xe bị sượt mấy lần, đến bây giờ vẫn còn dấu vết. Dựa theo lời cậu ta nói, tôi đưa Chu Nhạc Đồng đến bên cạnh đập chứa nước vứt xác, Lộc Minh đựng cô bé trong bao bố, dán băng keo kín miệng, ném vào cốp xe của tôi. Lúc đầu, tôi mang cô bé đi, ném xuống sông là được. Nhưng sau đó tôi phát hiện... tôi...”
Giọng nói do dự của cậu ta có ẩn ý khác, Triển Phong đuổi sát không buông: “Nói rõ ràng, đừng có dông dài.”
Tống Dương khó khăn mở miệng: “Tôi nói, có thể các anh sẽ cho rằng tôi đang nói vớ vẩn.”
Ngón tay Triển Phong co lại, khớp xương gõ lên mép bàn nói: “Bây giờ cậu còn dám nói vớ vẩn à? Nói.”
“... Được rồi, vậy tôi nói, nhưng tôi nói trước, lời tôi nói đều là sự thật, tôi tuyệt đối không có ý bao che cho chính tôi, hay là gỡ tội giúp Hàn Lộc Minh.” Tống Dương vừa lên tiếng đã vội vã giải thích, cũng không biết rốt cuộc tiếp theo cậu ta muốn nói gì mà cần rào trước đón sau đến vậy: “Xin các anh nhất định phải tin tưởng tôi, tôi sẽ không lừa các anh nữa!”
“Này này này, chúng tôi đã nói gì đâu, cậu là đàn ông trưởng thành, nói chuyện đừng ấp a ấp úng như vậy chứ?” Thang Vĩ bắt đầu không chịu nổi nữa rồi, ho khan hai tiếng nói: “Nếu cậu còn như vậy, chúng tôi đi ra ngoài chờ, chờ cậu suy nghĩ rõ ràng rồi nói tiếp.”
“Đừng đừng đừng, tôi nói, tôi nói. Thật ra điều tôi muốn nói chính là, sau khi tôi bế Chu Nhạc Đồng từ trong xe xuống, bởi vì Lộc Minh dặn tôi phải cố gắng mang hết những thứ linh tinh về tiêu hủy, tôi bắt đầu tháo băng dính trên miệng cô bé. Nhưng sau khi tháo ra tôi mới phát hiện, cô bé... cô bé vẫn chưa chết!”
Lời của Tống Dương khiến ba người sững sờ, bỗng nhiên Triển Phong hỏi: “Cậu nói là Chu Nhạc Đồng còn sống? Chẳng lẽ Hàn Lộc Minh không biết sao?”
Tống Dương lắc đầu, cũng hoang mang: “Tôi không rõ, nhìn bộ dạng của Lộc Minh, có thể cậu ta thật sự cho rằng Chu Nhạc Đồng đã chết. Lộc Minh là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nếu như Chu Nhạc Đồng không chết, cậu ta sẽ không bỏ qua. Chuyện này từ đầu đến cuối đều do cậu ta bày kế, tôi không biết một chút gì. Có lẽ cũng bởi vì vậy... Trong mắt cậu ta, tôi ngu dốt hơn cậu ta, làm không tốt trái lại sẽ kéo chân cậu ta.” w●ebtruy●enonlin●e●com
Nếu như Chu Nhạc Đồng không phải bị Hàn Lộc Minh giày vò đến chết, nếu như lời nói của Tống Dương là thật, vậy...
Ánh mắt đen nhánh thâm thúy của Triển Phong dừng trên người Tống Dương, cười như không cười nói: “Nếu như không phải Hàn Lộc Minh giết cô bé, vậy chính cậu ném cô bé xuống nước, vì vậy mới dẫn đến cái chết của cô bé? Cậu muốn nói như thế phải không?”
Tống Dương bị dọa mặt cắt không còn giọt máu, lắc đầu nguầy nguậy: “Tất nhiên không phải rồi, tôi không ném cô bé xuống nước, từ đầu khi bị kéo vào chuyện này tôi đã không muốn làm rồi! Vừa nhìn thấy cô bé còn sống, lúc ấy tôi cảm thấy thật may mắn, lúc đầu muốn đưa cô bé về. Nhưng sau đó tôi lại nghĩ, nếu như tôi đưa cô bé về, Lộc Minh nhất định sẽ phát hiện, đến lúc đó dựa vào thế lực nhà cậu ấy, tôi... nhất định tôi sẽ tiêu đời!”
Cậu ta thở gấp hai tiếng, giống như đang vượt qua nỗi sợ hãi và hoang mang của mình đối với đoạn ký ức này: “Nhưng mà tôi biết rõ cô bé còn sống, việc dìm cô bé chết đuối tôi không làm được, thế là tôi đặt cô bé ở bên cạnh đập chứa nước, sau khi bỏ bịt mắt của cô bé ra, vốn dĩ tôi muốn chạy, nhưng lại cảm thấy nếu cứ chạy đi như vậy có thể cô bé không cách nào tự cứu mình. Khi đó tôi cũng rất bối rối, không nghĩ ra cách gì hay, thế là để lại đồng hồ đeo tay cho cô bé, chưa có ai nhìn thấy tôi đeo chiếc đồng hồ này, tôi nghĩ sẽ không bị lộ tẩy. Nhưng mà... sau khi tôi đi được mấy bước, bỗng nhiên cô bé ở sau lưng gọi tôi... tôi...”
Triển Phong chớp lấy thời cơ, không cho cậu ta có cơ hội thở dốc: “Cậu đã làm gì?”
“Tôi quá sợ hãi, tôi sợ cô bé nhận ra tôi... Thế là tôi không nghĩ ngợi gì chạy luôn... Khi chạy, nhánh cây quẹt qua khiến túi xách trong tay tôi rơi mất, tôi cũng không dám quay lại nhặt.” Khi nói đến đây, bỗng nhiên hốc mắt Tống Dương đỏ hoe, không biết chạm vào dây thần kinh nào mà cậu ta bỗng chốc trở nên bi thương.
Thẩm Diễn thở hắt ra, lạnh lùng nhìn Tống Dương đang gào khóc ở đối diện: “Giá mà lúc ấy tôi quay lại đưa cô bé quay về, biết đâu cô bé sẽ không phải chết... Tôi... Vẫn là tôi hại chết cô bé...”
Giá mà, nếu như…
Đời người có thể có mấy lần nếu như?
Bình luận facebook