• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (2 Viewers)

  • Chương 84 - Chương 84ĐIỀM BÁO

Chương 84ĐIỀM BÁO

Sau khi thẩm vấn Tống Dương, Triển Phong đi thẳng tới chỗ Vương Mẫn xin phê duyệt lệnh bắt Hàn Lộc Minh. Vương Mẫn xem lời khai của Tống Dương, không nói gì mà ký luôn.



Triển Phong đưa lệnh bắt cho Đại Lý, nhìn xung quanh vài lần không thấy Thẩm Diễn. Anh ta ngẫm nghĩ, bèn đi tới trước cửa phòng thẩm vấn, quả như dự đoán, anh vẫn ngồi trong đó.



Thang Vĩ đã rời khỏi, chỉ có Thẩm Diễn và Tống Dương ngồi mặt đối mặt. Tống Dương đã ngừng khóc, nhưng vẫn rất suy sụp, đầu cúi thấp, hai vai rũ xuống.



Thẩm Diễn nói với cậu ta vài câu, vỗ nhè nhẹ lên vai cậu ta, rồi đột nhiên lấy điện thoại di động của mình ra. Triển Phong nhìn chăm chú qua tấm kính, lúc Tống Dương nhìn thấy nội dung trên màn hình điện thoại, thân mình và vai đều run rẩy, sau một lúc lâu lại cúi đầu, lòng bàn tay chống lên trán, giọt nước lăn dài xuống hai gò má.



Triển Phong đợi Thẩm Diễn đi ra, nhìn anh hơi mệt mỏi, lên tiếng hỏi: “Cậu cho cậu ta xem gì vậy?”



Thẩm Diễn lắc đầu, nói “không nói gì”, rồi đưa điện thoại cho anh ta, giải thích: “Là tin nhắn vừa rồi bố mẹ của Tống Dương gửi đến, bọn họ tỏ ý xin lỗi vì những hành động lỗ mãng trước đây của mình, hy vọng chúng ta truyền đạt tâm ý của họ cho Tống Dương, bất luận cậu ta đã làm ra chuyện gì, cậu ta vẫn là con trai của họ.”



Với thân phận hiện giờ của Tống Dương, hành động này của Thẩm Diễn chưa chắc thích hợp, nhưng Triển Phong không nói gì, chỉ khoác vai anh rồi vỗ nhẹ, nói: “Đi, tôi đang cầm lệnh lục soát nhà Hàn Lộc Minh. Đại Lý đi bắt cậu ta, chúng ta đến nhà cậu ta trước xem sao.”



Thẩm Diễn không rõ trái tim mình đang thắt lại hay thả lỏng, mơ hồ có cảm giác thư thái vì “cuối cùng đã kết thúc”. Anh gật đầu, lại ngoảnh nhìn Tống Dương, rồi đi theo sau Triển Phong biến mất ngoài hành lang.



“Một bài luận văn, chỉ vì một bài luận văn vỏn vẹn mà cậu ta có thể tàn nhẫn quyết tâm ra tay với một cô bé năm tuổi.” Hai người ngồi trong xe, cửa xe mở tránh để khói thuốc mịt mù trong xe, nhưng vẫn có làn khói trắng mờ mờ bay trước mặt, làm mờ đi tầm nhìn và bóng dáng người bên cạnh.



Nhưng biểu hiện có thể che giấu, lòng người thì vĩnh viễn không thể, nếu như lòng người cũng bị khói mù che lấp, vậy đó chính là khởi đầu của bi kịch. Như Chu Nhạc Đồng, như Tống Dương, như Hàn Lộc Minh… Triển Phong rít một hơi thuốc, mắng một câu khinh bỉ: “Cặn bã.”



Giọng Thẩm Diễn hơi xúc động: “Cậu ta đứng thứ nhất của lớp thiếu niên Đại học Q, lòng dạ lại đen tối đến mức này, trẻ con bây giờ… quả thật đáng sợ.”



“Cho nên mới có chúng ta, trước sau đều lý trí, công bằng, duy trì chính nghĩa và hòa bình của thành phố này.” Triển Phong lơ đãng nói ra câu ấy, mới nghe thì thấy giống lời thoại trong phim, nhưng trong bầu không khí hiện giờ lại không tìm ra điểm nghịch lý.



Hai người đều im lặng, chợt Thẩm Diễn nói: “Cho dù dẫn Hàn Lộc Minh đi rồi, vụ án này vẫn chưa kết thúc, anh nghe Tống Dương nói không? Hàn Lộc Minh chỉ dùng điện giật, Tống Dương không giống như đang nói dối, mà lời mô tả của cậu ta quả thật rất trơn tru, không có chỗ nào vô lý.”



Triển Phong nói: “Tôi cũng đang nghĩ đến chuyện này. Chu Nhạc Đồng không thể tự để lại trên người mình nhiều vết thương như vậy, trong vụ án này nhất định còn có kẻ thứ ba.”



Thẩm Diễn nói tiếp: “Người này mới thật sự là hung thủ giết Chu Nhạc Đồng đúng nghĩa, tại sao tôi cảm thấy…” Anh dừng một chút, vừa định nói tiếp thì nghe thấy Triển Phong cũng đồng thanh nói ra tên của một người: “Tôn Minh Triết!”



“Tôi đã xem tư liệu của anh ta, anh ta là một người thích câu cá, thường xuyên ra biển đến vùng nước nông để câu cá, thứ như đá nặng, đồ vật nặng sắc nhọn giống như kẹp để cầm máu, nhất định lúc nào cũng để trên xe.” Triển Phong dập điếu thuốc, đôi mắt đen tuyền như đá diệu thạch, lấp lánh sáng ngời. “Vật nặng gây sát thương, chưa chắc đã là gậy bóng chày hay côn thép, đồ vật giống như vậy cũng có thể thực hiện được.”



“Đúng, anh ta nhìn ôn hòa vô hại, nhưng đây rất có thể là một kiểu ngụy trang anh ta tự mình dựng lên, tôi với Giáo sư Tần hiểu khía cạnh này. Khi bình xét phó giáo sư anh ta không được chọn, anh ta tự nhốt mình trong phòng ròng rã hai ngày hai đêm. Nhưng sau đó gặp lại anh ta, anh ta lại thản nhiên như bình thường, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.”



Thẩm Diễn dùng quan điểm của tâm lý học để phân tích suy nghĩ của Tôn Minh Triết. “Rõ ràng anh ta đặc biệt để ý đến danh hiệu phó giáo sư, tuyệt đối không từ bỏ việc báo thù, ngụy trang là vì tiến một bước để báo thù, nhưng anh ta không ngờ rằng, Dương Tây cũng đắc tội Hàn Lộc Minh.



Ở cạnh hồ chứa nước anh ta bắt gặp Chu Nhạc Đồng là việc ngoài ý muốn, nhưng Tôn Minh Triết lại lựa chọn chuyện ngoài ý muốn này, đồng thời coi đó là một cơ hội ông trời cho anh ta, trong niềm vui quá đỗi bất ngờ này, anh ta nghe theo tiếng lòng của mình, lựa chọn giết chóc và u tối, coi Chu Nhạc Đồng là vật hy sinh để dằn vặt Dương Tây cho đến chết.” w●ebtruy●enonlin●e●com



Khi nói đến đoạn này, anh đột nhiên hít sâu, tự lẩm bẩm: “Nguy thật.”



Câu này nói không đầu không đuôi, tay Triển Phong trên vô lăng run run thiếu chút nữa thì thả ra, giật mình hỏi: “Nguy gì vậy?”



Thẩm Diễn: “Nếu không phải Tống Dương còn có chút lòng trắc ẩn, chưa hoàn toàn mất hết lương tâm, hung thủ thật sự căn bản sẽ không sa lưới, Hàn Lộc Minh sẽ trở thành ‘hung thủ’.”



“Không có nhiều nếu như đến thế đâu.” Giọng Triển Phong trầm xuống, lơ đãng nói một câu.



Thẩm Diễn mủi lòng, nghĩ đến Tống Dương trong phòng thẩm vấn, khóe miệng nhếch lên, lại thở dài: “Đúng, làm gì có nhiều nếu như đến thế.”



Chính vì cuộc sống không thể nghịch chuyển mới có nhiều tiếc nuối và hối hận, nếu không, đời người làm sao có thể gọi là đời người.



Bọn họ dừng xe bên ngoài biệt thự của Hàn Lộc Minh. Quản lý khu chung cư cầm chìa khóa đến, hình như không quen chạm mặt cảnh sát, khi mở cửa còn run rẩy.



Một vài nhân viên tổ giám định gần như đến ngay sau họ, sau khi vào nhà chào nhau một tiếng rồi bắt tay vào việc của mình. Trên tầng có ba người đang tìm chứng cứ, nhân viên chủ yếu vẫn tập trung ở hai tầng hầm, cũng chính là nơi Tống Dương nhắc đến, chỗ Hàn Lộc Minh nhốt Chu Nhạc Đồng.



Nhưng Thẩm Diễn vừa vào trong, cái lạnh và cảm giác âm u phả thẳng vào mặt, khiến cho anh lạnh run cả người, bất giác chân cũng cứng đờ.



Triển Phong ở phía trước cách anh mấy bước, nghe anh không có động tĩnh gì bèn quay đầu lại hỏi: “Sao vậy? Không thấy đường à?”



Thẩm Diễn hít thở hai hơi, khẽ lắc đầu đáp: “Không sao, đèn ở đây tối quá… đi tiếp đi, tôi tới ngay đây.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom