• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 85 - Chương 86TÀI XẾ TAXI

Chương 86TÀI XẾ TAXI

Tầng hầm của tầng hai xây cũng không sâu lắm, bên trong lỉnh kỉnh đồ đạc phủ đầy bụi, giống như Tống Dương nói, cách âm ở trong này rất tốt. Cho dù là biết rõ trên tầng có rất nhiều nhân viên cảnh sát đang đi tới đi lui, nhưng ở dưới tầng hầm chỗ này, không nghe được bất cứ âm thanh nào.



Không có gậy bóng chày, không có gậy sắt, không có bất kỳ dụng cụ sắc nhọn nào có thể gây thương tích cho người khác, thậm chí không nhìn thấy vết máu. Nếu như không phải trên mặt đất vẫn còn rải rác máy biến áp và dùi cui điện, chỗ này thật sự nhìn không giống hiện trường phạm tội, chỉ giống như một tầng hầm bài trí kỳ dị mà thôi.



Trên bàn còn đặt một máy chơi nhạc, sau khi mở ra bên trong đều là nhạc rock heavy metal. Có thể tưởng tượng ra Hàn Lộc Minh trong trạng thái tinh thần phấn khích quá mức do bị âm nhạc kích thích, hai mắt đỏ ngầu, xuống tay mạnh với Chu Nhạc Đồng không có ai để nương tựa, rồi cậu ta phát ra những tiếng cười và tiếng thét điên cuồng.



Mà tất cả chuyện này không người nào biết, không ai có thể hiểu được Chu Nhạc Đồng lúc đó hoảng hốt và sợ hãi đến thế nào, cũng không ai có thể hỏi cô bé về tình hình lúc đó.



Trong lòng Thẩm Diễn khó chịu, giống như có một cái cưa đang cứa qua cứa lại.



Anh nhìn đi chỗ khác, nhìn thấy trong phòng ngoại trừ nhạc cụ, thứ làm người khác chú ý nhất chính là một chiếc ghế. Ghế chân cao làm bằng gỗ thật, phía trên còn đặt một con búp bê vải hình dáng quái dị, tóc bị cắt nhìn rách nát tan tành, cũ kĩ dơ bẩn.



Ánh sáng ở đây mờ mờ, đèn trên đỉnh đầu tản ra ánh vàng u tối. Thẩm Diễn soi đèn pin vào trong góc, chợt phát hiện con búp bê vải giống như thế, các ngóc ngách trong căn nhà này có khoảng hơn mười con, giống như con búp bê trên ghế, đều không thoát khỏi số phận bị cắt tóc.



“Có manh mối, là bưu kiện mới gửi sáng hôm nay, suýt nữa quên nói với cậu.” Triển Phong bước đến, tiện tay túm lấy con búp bê vải nói: “Ngô Lan thừa nhận, bản thân đã từng đi quá giới hạn trong hôn nhân. Khi bị Hàn Lộc Minh nhìn thấy bà ta hoảng hốt lo sợ đuổi theo cậu ta. Có lẽ là từ lúc đó cậu ta bắt đầu chán ghét và có ám ảnh với phụ nữ tóc dài.”



“Ký ức tuổi thơ là một trong những bóng ma tâm lý khó xóa đi nhất.” Thẩm Diễn thở dài, nhìn búp bê vải trên mặt đất, bất giác nhớ đến Chu Nhạc Đồng. “Nhưng mà cô bé ấy quá đáng thương.”



Anh đi đến bên cạnh ghế, cúi xuống nhặt dùi cui điện trên mặt đất, cách lớp găng tay cũng có thể cảm nhận được chất liệu cứng lạnh của dùi cui. Thẩm Diễn bỗng cảm thấy nhức đầu, bàn tay không còn chút sức lực, buông lỏng tay, dùi cui điện rơi xuống.



Thật may Triển Phong nhìn về phía này, động tác nhanh chóng chụp được, sau đó giao cho người bên tổ giám định, rồi dìu Thẩm Diễn, nhỏ giọng hỏi: “Ổn không? Cậu sao vậy?”



Thẩm Diễn day day ấn đường, vẫn không thể mở to mắt ra được, chỉ lắc đầu nói: “Không sao, đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu, có lẽ nghỉ ngơi không đủ.”



Triển Phong nhạy bén chỉ ra điểm không hợp lý của anh: “Sau khi đến căn phòng này cậu hơi lạ đấy, có gì ở đây khiến cậu cảm thấy không thoải mái? Không khí? Hay là cảnh vật xung quanh?”



Không thể là không khí, có hiện trường giết người còn u ám hơn ở đây, mặc dù anh chưa đến đó, nhưng hiện giờ anh đã khắc phục được cảm giác khó chịu đối với hiện trường phạm tội rồi.



Hơn nữa, khi xem mổ bụng mổ ngực người chết mặt cũng không đổi sắc, không khí trong này chỉ quái dị thôi, không có lý nào lại khiến anh khiếp sợ.



Nhưng, anh quả thật cảm thấy rất khó chịu.



Thẩm Diễn không muốn để cho người khác nhìn ra điểm bất thường, nói qua loa câu không sao, nhưng Triển Phong không buông tha, thấy anh không nói thật, dưới này cũng không có việc gì cần làm nữa, không nói lời nào kéo anh đi lên.



Trên tầng, không khí trong lành hơn một chút, giúp cho hơi thở của Thẩm Diễn mới ổn hơn. Sau khi ra khỏi tòa nhà, ánh nắng chiếu thẳng vào khuôn mặt tái nhợt dọa người của anh. Triển Phong nhìn thấy mà giật nảy mình, quay người tìm bình nước suối đưa cho anh, dặn dò: “Súc miệng trước đi, sau đó uống từ từ.”



Thẩm Diễn nhận lấy nước, ngẩng đầu uống một ngụm, sau đó chậm rãi cười nói: “Đâu phải tôi bị say xe, súc miệng làm gì.”



Triển Phong nhíu mày: “Cậu sao vậy, căn phòng đó tại sao lại ảnh hưởng lớn tới cậu như vậy?”



“Tôi cũng không biết, có lẽ là vì không gian khép kín, không khí không lưu thông thôi.” Thẩm Diễn có chút hoài nghi khó nói, nhưng bây giờ không phải là thời điểm để thảo luận về chuyện này. “Không sao, đừng lo chuyện này, Đại Lý tìm được Hàn Lộc Minh chưa?”



Triển Phong vừa định trả lời, điện thoại bất ngờ reo lên, tiếng động đột ngột vang lên khiến hai người giật mình. Anh ta nghiêm túc nghe máy, nói vài câu lại lập tức biến sắc.



“Cái gì?”



Trong lòng Thẩm Diễn bỗng chốc nặng nề, cảm thấy nhất định không ổn rồi. Triển Phong tắt điện thoại, không đợi anh hỏi, đã chủ động giải thích ngay, vừa giải thích vừa lôi anh chạy ra xe.



“Hàn Lộc Minh mất tích rồi!” Giọng Triển Phong rất lạnh lùng. “Cậu ta không tham gia thi đấu, đang trên đường đi thì mất tích, người cuối cùng nhìn thấy cậu ta có lẽ là tài xế taxi!”

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Thẩm Diễn không dừng bước, biến cố xảy ra bất ngờ cũng không làm cho anh mất đi lý trí: “Điện thoại thì sao?”



Triển Phong cười đáp: “Tắt máy, vừa rồi Hàn Diệp không liên lạc được với cậu ta, sợ cậu ta bị người khác bắt cóc, nên đến cục báo án.”



Bọn họ chạy như bay vào trong xe, suốt dọc đường lạng lách, gần như dùng tốc độ ánh sáng lái về cục, quá trình này Thẩm Diễn thật sự không muốn nhớ lại.



Sau khi dừng xe, Triển Phong và anh sải bước chạy về tổ chuyên án, vừa tới ngoài cửa đã nghe thấy bên trong Vương Mẫn đang phân tích tình tiết vụ án với mấy người, thấy họ thì lập tức đứng dậy nói: “Tình hình trước mắt như sau, tôi đã sắp xếp người tổ bốn đi bắt Tôn Minh Triết rồi, còn điều mấy người khác tạm thời hỗ trợ các cậu, đều do cậu chỉ huy. Đúng rồi, khi Hàn Lộc Minh mất tích, địa điểm cuối cùng camera quay lại được là ngã tư đường Xuân Quang, tổ kỹ thuật đã giám định biển số xe, là biển số giả.”



Triển Phong nói: “Đã biết, Hàn Diệp biết chuyện chúng ta phát lệnh bắt giữ Hàn Lộc Minh chưa?”



Vương Mẫn lắc đầu: “Không biết, ông ta vừa mới từ vùng khác quay về gấp, không có thời gian và không bị tình nghi bao che giúp Hàn Lộc Minh, có lẽ bắt cóc là thật.”



Cùng lúc, điện thoại của Vương Mẫn cũng reo lên, ông đưa tay ra hiệu rồi rời đi, trước khi đi, ông nhìn Triển Phong bằng ánh mắt kiên định mà quả quyết.



Sự việc đã đến bước này, bọn họ sao có thể để cho Hàn Lộc Minh tùy tiện mất tích được?



Triển Phong xoay người đóng cửa lại, hai tay đặt lên mép bàn, ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén giống như báo săn mồi.



Đôi mắt ấy đen tuyền, sâu hun hút, ẩn chứa những ý nghĩ sâu xa, không thể nhìn thấu.



“Chúng ta nhất định phải tranh thủ thời gian, tôi có dự cảm không lành.” Triển Phong nói. “Người bắt cóc Hàn Lộc Minh không gọi điện đòi tiền chuộc, rất rõ ràng mục tiêu không phải là tiền.”



Mọi người ngầm hiểu ý, đồng loạt gật đầu, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, căn phòng rơi vào im lặng.



Lúc này, Thẩm Diễn đột nhiên mở lời: “Tổ kỹ thuật là ai đang phụ trách việc này?”



Tiểu Lưu không biết anh đang muốn làm gì, thành thật nói: “Là tổ trưởng của bọn họ.”



Thẩm Diễn nghe xong không nói gì, lật tìm số điện thoại của tổ trưởng tổ kỹ thuật từ sổ thông tin, nhấc máy gọi. Dù sao chức vụ của đối phương cũng cao hơn Triển Phong, Thẩm Diễn nói chuyện rất khách sáo, nhưng sau hai câu lập tức vào chủ đề, hỏi dứt khoát: “Xin anh giúp tôi giám định cẩn thận lại một lần nữa, tài xế taxi đó có phải là phụ nữ không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom