• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (4 Viewers)

  • Chương 86 - Chương 86HUNG ÁC

Chương 86HUNG ÁC

Ba giờ ba mươi phút chiều, không thể nghi ngờ đây là thời gian tốt nhất trong ngày.



Người bên tổ bốn gửi tin tới, nói đã bắt được Tôn Minh Triết, hiện tại đang trên đường về. Vì lý do an toàn, bọn họ còn dẫn theo Phương Thượng. Mà bên này vừa ngắt máy, phía tổ trưởng tổ kỹ thuật lại gọi điện đến, đích thân xác nhận tài xế lái xe là phụ nữ.



Suy nghĩ của Thẩm Diễn đã được chứng minh, người lái xe bắt cóc Hàn Lộc Minh quả nhiên là Dương Tây!



Trên bàn của Triển Phong trải tấm bản đồ thành phố cỡ lớn, căn cứ vào lộ trình của chiếc xe taxi đó trong camera giám sát, xe đang hướng về phía Bắc thành phố. Ánh mắt của mọi người tự nhiên cũng tập trung hướng về khu vực phía Bắc, nhưng vấn đề lại xuất hiện, phía Bắc thành phố lớn như vậy, nên đi đâu tìm?



“Đường Xuân Quang là điểm cuối cùng truyền về hình ảnh giám sát, chứng minh đoạn đường bọn họ đi sau đó đều không có camera. Nếu loại tất cả lộ trình có camera ở phía Bắc thành phố, chỉ còn lại vài con đường.” Triển Phong cầm bút bảng màu đen, tay đè lên bản đồ, vẽ ra tám, chín tuyến đường, nếu tính cả các lối rẽ thì càng nhiều hơn.



Thang Vĩ vừa nhìn, lập tức lo lắng. “Lão đại, vẫn còn quá nhiều điểm thì phải?”



Triển Phong cũng không ngẩng đầu lên, chỉ vào mấy tuyến đường nói: “Thi thể của Chu Nhạc Đồng được phát hiện ngày mùng tám, tính đến bây giờ mới vài ngày ngắn ngủi, Dương Tây đã có thể thăm dò được hệ thống giám sát phía Bắc thành phố, không cảm thấy kỳ lạ sao? Trong tay chúng ta có sơ đồ camera giám sát tuyến đường của toàn bộ thành phố, nhưng Dương Tây thì không, vì sao chị ta có thể thăm dò rồi tránh được tất cả camera một cách chuẩn xác như vậy?”



Thang Vĩ ngẩn người, lần này Tiểu Lưu phản ứng nhanh nhất: “Cái tên Chu Cẩm Huy kia làm việc ở công ty kiến trúc đúng không? Bọn họ thường xuyên qua lại với Sở Xây dựng đô thị, cho nên biết được những thông tin về đường xá này.”



Thẩm Diễn lập tức hỏi: “Công ty của Chu Cẩm Huy có tòa nhà nào đang xây ở phía Bắc thành phố không?”



Tiểu Lưu nói: “Em đi điều tra!”



Triển Phong: “Không cần tra, ở Lâm Giang phía Bắc thành phố, có một tòa nhà mới xây của công ty họ, tên là Duyệt Viên. Nhưng vì chủ đầu tư rút vốn đột ngột, nên trở thành tòa nhà bỏ hoang.”



Ngoại trừ Đại Lý không ở trong phòng, mấy người còn lại đều trưng ra vẻ mặt xúc động, tỏ ý không thể tin được: “Lão đại, anh quá thông minh, anh là não người hay là máy tính vậy? Tại sao chuyện nhỏ nhặt gì anh cũng nhớ thế?’



Triển Phong miễn bình luận với kiểu nịnh nọt này, anh ta mấp máy môi, nhưng khi thấy vẻ mặt buồn cười của Thẩm Diễn, anh ta liền nuốt lại câu “khiêm tốn” đã đến cửa miệng.



Dù sao vào mấy ngày trước Triển Phong mới càm ràm với Thẩm Diễn, anh ta định mua nhà ở tòa đó, đáng tiếc phát hiện đó là tòa nhà bỏ hoang, cuối cùng không đi đến đâu cả.



Anh ta hắng giọng, tự động chuyển chủ đề khác: “Tóm lại khả năng lớn nhất là bọn họ đi đến đó, Chu Cẩm Huy cùng gây án với chị ta, chưa xuất hiện trong camera giám sát, nhất định đang đợi tiếp ứng ở gần đó.”



Sau đó, anh ta lại dứt khoát gạch chéo vài con đường, chỉ để lại ba tuyến đường.



Thẩm Diễn thấy hơi buồn cười, cũng phối hợp không vạch trần anh ta: “Phạm vi phân bố của tòa nhà này rất lớn, có ba hướng đi vào ba cửa lớn của tòa nhà, nơi ba con đường này vừa hay đi qua ba cửa lớn đó. Nhưng có một con đường đi qua trường học, buổi trưa học sinh tan trường, trên đường sẽ kẹt xe, tạo cơ hội cho Hàn Lộc Minh kêu cứu, Dương Tây nhất định không cho cậu ta cơ hội, có thể loại bỏ đường này.”



Tiểu Lưu không nhịn được nói xen vào: “Anh Thẩm, Dương Tây vừa mất con gái. Em thấy mỗi lần đến đây, tinh thần chị ta đều không tỉnh táo, anh nói chị ta có thể suy nghĩ chu toàn được sao?”



“Cậu thật sự cho rằng tinh thần chị ta không tỉnh táo?” Thẩm Diễn hỏi lại: “Chị ta có lẽ hơi rối loạn tinh thần mức độ vừa, nhưng suy nghĩ báo thù của chị ta rất rõ ràng, thậm chí không muốn liên lụy người vô tội, những điều này đều chứng tỏ lý trí chị ta còn minh mẫn.”



Tiểu Lưu giơ tay đặt câu hỏi: “Anh Thẩm, thế nào gọi là rối loạn tinh thần mức độ vừa?”



Thẩm Diễn thở dài: “Nghĩa là nếu tiếp tục kéo dài thì gần như tâm lý biến thái.”



“Được rồi, bây giờ không phải thời gian giảng bài, tập trung vào trọng điểm trước đi.” Triển Phong nói: “Sau khi loại bỏ tuyến đường kia còn lại hai tuyến đường. Chúng ta chia ra, đối phương có thể có hai người, nhất định phải đảm bảo con tin được an toàn. Phải chú ý dọc đường đi, nếu không phát hiện được mục tiêu khả nghi, thì tập hợp tại khu dân cư. Xuất phát!”



Thẩm Diễn và Tiểu Lưu ngồi xe Triển Phong.



Rõ ràng là đang truy bắt thủ phạm nhưng nhờ có Tiểu Lưu, không khí trong xe hoàn toàn không nặng nề nghiêm túc chút nào.



“Lão đại! Anh thật sự là người đàn ông cao to giàu có đẹp trai hiếm có trong truyền thuyết!” Tiểu Lưu ngồi ở ghế sau, đôi mắt rưng rưng xúc động. “Nhà anh có thiếu thú cưng không? Loại biết điều tra phá án từng học ở học viện cảnh sát ấy.”



Thẩm Diễn lập tức nhớ tới “lời nói hùng hồn” của Tiểu Lưu trong bút ghi âm, bất giác bật cười thành tiếng.



Triển Phong: “… Cậu ngồi đàng hoàng cho tôi, im miệng! Còn nữa, không được cười.”



Tiểu Lưu bối rối: “Em không cười mà lão đại.”

Nguồn : Vietwriter.vn

Triển Phong: “Không nói cậu!”



Tiểu Lưu: “À à à, vậy em tiếp tục nhé, lão đại anh thật quá trâu bò, chiếc xe này bao nhiêu tiền thế? Lái nó đuổi theo tội phạm có đau lòng không? Đúng rồi đúng rồi lão đại, hôm qua tổ năm gọi em qua nói là vụ án đặt bom xe anh. Bọn họ điều tra video, thấy một bóng người rất giống Hàn Lộc Minh xác thật đã đi vào khu chung cư vào sáng hôm đó! Chứng minh người có ý đồ đặt bom vào xe anh khi đó cũng là cậu ta! Chứng tỏ chột dạ rồi? Nếu không, không có chuyện gì sao lại đi đặt bom? Đến lúc đó cũng là một tội danh.”



Triển Phong: “… Tôi kêu im miệng là nói cậu, hơn nữa chuyện này tôi biết từ lâu rồi, đến bây giờ cậu mới nói có tác dụng gì hả? Tôi thấy có phải cậu ở với Phương Thượng nhiều quá rồi không.”



“Anh đã biết từ lâu rồi à! Lão đại, anh thật liệu việc như thần. Đúng rồi lão đại, Phương Thượng là ai vậy? Sao nghe quen tai thế?” Tiểu Lưu nịnh bợ lấy lòng, không hề thấy sắc mặt Triển Phong càng sa sầm.



“Im miệng cho tôi, sao lắm lời thế!” Anh ta khẽ mắng một câu, đôi mắt lạnh băng nhìn phía trước, lập tức khiến Tiểu Lưu không dám lên tiếng. “Ven đường có dấu vết gì không?”



Thẩm Diễn lấy lại tinh thần, phát hiện anh ta đang hỏi mình, bèn nhìn ra phía ngoài cửa rồi nói: “Không có, tôi nghĩ nếu Dương Tây đã muốn bắt cóc Hàn Lộc Minh, lại dám một mình qua đó, nhất định đã chuẩn bị đầy đủ, sẽ không cho cậu ta cơ hội giãy giụa.”



“Ừm, có lý, vậy không cần phải phí thời gian trên đường nữa.” Ánh mắt Triển Phong trầm xuống, hạ giọng nói: “Ngồi cho vững.”



Thẩm Diễn nắm lấy tay vịn còn chưa được nửa phút là anh ta đạp mạnh chân ga, chiếc xe lập tức tăng tốc, rồ ga một tiếng lao vút về phía trước.



Quán tính làm anh nghiêng về phía trước, Thẩm Diễn cắn chặt răng, thầm nghĩ tốc độ bạt mạng thế này chẳng khác nào đi tàu lượn siêu tốc.



Mà người còn lại trong xe cũng thật sự giống như đang trải nghiệm tàu lượn siêu tốc.



Tiểu Lưu: “Ọe eeeeee…”



Triển Phong: “… Xuống xe cho tôi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom