• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 87 - Chương 87CẬY MẠNH

Chương 87CẬY MẠNH

Khi xe lái vào một khu nhà bỏ hoang của Duyệt Viên, rốt cuộc đã nhìn thấy một chiếc xe taxi trơ trọi, Triển Phong bất ngờ đạp phanh, cua gấp rồi dừng lại bên cạnh xe taxi.



Thẩm Diễn cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị cuộn thành một khối, vắt nhẹ cũng ra nước.



Triển Phong biết anh có bệnh say xe, nhưng ban nãy nếu không tận dụng thời gian, lỡ gặp phải đoạn đường cao điểm thì không đến được đây. Anh ta lấy hộp kẹo cao su trong xe ra, đi vòng qua bên ghế phụ mở cửa xe, tay chống lên khung cửa hỏi: “Chịu được không? Không được thì cậu ngồi ở trong xe đợi, tôi với Tiểu Lưu đi bắt người.”



Tiểu Lưu ở phía sau khóc không ra nước mắt, trong lòng thầm kêu to, cậu ta cũng say xe mà!



Bé khổ tâm, nhưng bé không nói ra được!



Thẩm Diễn hít thở sâu vài hơi rồi bỏ hai viên kẹo cao su vào miệng, lúc xuống xe dường như dồn hết toàn bộ sức lực vào đôi chân. Bởi vì anh biết, nếu anh bước xuống không vững, Triển Phong nhất định sẽ bắt anh ở lại trong xe.



Nhưng bây giờ là thời điểm phải chạy đua với thời gian, không thể chậm trễ thời gian vì anh, hơn nữa bất kể Dương Tây hay Hàn Lộc Minh đều là người thuộc lĩnh vực tâm lý, anh không đến hiện trường, nếu cục diện có biến đổi bất ngờ nào, anh lo Triển Phong không ứng phó được.



“Không sao, đi thôi.” Thẩm Diễn hít một hơi sâu, ngẩng đầu nhìn từng dãy nhà trống trước mặt, nhíu mày nói: “Tìm từng tầng một sao?”



Tòa nhà này có khoảng mười sáu mười bảy tầng, tìm được địa điểm không khó, truy bắt mới là vấn đề lớn nhất. Tòa nhà bỏ hoang đương nhiên không có những thứ bảo hộ an toàn, bốn phía mỗi hộ thoạt nhìn đều rỗng tuếch ảm đạm, nhìn xa như vô số ô vuông nhỏ được sao chép rồi dán lên, rất trống trải và áp lực.



Thẩm Diễn không biết có phải do vừa đến tầng hầm nhà Hàn Lộc Minh, lại thêm một số phản ứng do say xe, nên bây giờ vừa nhìn thấy nơi xám xịt u ám này, trong lòng anh có cảm giác khó chịu.



Là cảm giác chán ghét sự nhơ nhớp, cao gấp trăm lần so với sự bài xích hiện trường phạm tội và cảnh sát. Cảm giác này chưa bao giờ xuất hiện, giống như điểm mấu chốt nào đó đột ngột bị kích hoạt.



Rất kỳ lạ…



Triển Phong nói: “Không còn cách nào, đi tìm từng tầng một, dù sao bốn phía thông nhau, tìm cũng không mất công lắm. Chịu được không?”



Lời này tất nhiên là hỏi Thẩm Diễn. Tiểu Lưu đã nôn một bãi ở góc tường rồi, bây giờ tinh thần sảng khoái, cơn gió nhẹ vừa thổi qua đã cảm thấy bản thân rất có phong thái tráng sĩ.



Thẩm Diễn thấy anh ta giơ tay, tư thế giống như định đỡ mình, bật cười, đẩy tay anh ta ra: “Tôi đâu phải ông già, đi, sẽ không rơi tụt phía sau đâu.”



Triển Phong liếc nhìn anh, cũng cười, hàng lông mày cong cong đen nhánh, lúc này, không ngờ còn có thể cười dịu dàng. “Xem cậu khoe sức thế nào.”



Bên trong tòa nhà mặc dù bốn phía xung quanh thông gió ngày ngày, nhưng bụi đất tích lại ở hành lang hoàn toàn xứng với ba chữ “tòa nhà hoang”, trong góc đầy mạng nhện. Bậc thang đều là bụi, xi măng cốt thép tạp lẫn một số mùi mục nát cũ kỹ, khó ngửi vô cùng.



Tiểu Lưu bỗng thấy may mắn vì vừa nãy mình đã nôn ở bên ngoài rồi.



Triển Phong lại không để ý mùi này, đi lên phía trên, một bước lên ba bậc, Thẩm Diễn theo sát phía sau, vừa đi vừa nhắc nhở: “Trên mặt đất có dấu chân.”



Ở mấy chỗ Triển Phong không giẫm lên, bụi đất trên bậc thang vốn không có người lui tới đã có mấy dấu chân không đồng nhất, nhìn kĩ còn có vết kéo lê, hẳn là Chu Cẩm Huy và Dương Tây khiêng Hàn Lộc Minh lên tầng để lại.



“Hàn Lộc Minh không thấp. Bọn họ khiêng cậu ta lên tầng nhất định rất phí sức, không lên quá cao.” Bọn họ đã trèo lên đến tầng bảy. Thẩm Diễn nói xong câu này, bỗng nhiên nhìn thấy Triển Phong dừng bước, giơ tay ra hiệu im lặng.



Ba người nhẹ chân và kiểm soát tiếng thở, im lặng đợi một lúc, quả thật nghe thấy vài âm thanh từ nơi khác truyền đến.



Rất gần, lại không quá gần, cách một lớp bê tông cốt thép vẫn có thể nghe thấy tiếng gào điên cuồng.



Là tầng trên!



Triển Phong quay phắt lại nói với Tiểu Lưu: “Nói với đám Triệu Nhi, tầng chín tòa số năm, đến thì đi thẳng lên!”



Anh ta nói xong thì vội xông lên phía trước, đạp lên lan can, cánh tay chống lên nền xi măng bên cạnh, cả người giống như con báo săn mạnh mẽ, luồn lên cửa cầu thang tầng trên với tư thế đó.



Vừa xoay người đã không không thấy bóng dáng đâu.



Thẩm Diễn đơn giản hơn, không nói gì chỉ vội bước lên trên. Tiểu Lưu đứng nguyên tại chỗ, ngây ra hai giây rồi mới hoàn hồn, vội vàng lấy điện thoại ra. Cậu ta không dám phát ra âm thanh quá lớn, đứng nguyên tại chỗ nhanh chóng bấm điện thoại, tim đập thình thịch thình thịch.



Nghe điện thoại, nghe điện thoại, cậu mau nghe điện thoại đi!



Thẩm Diễn chậm hơn Triển Phong khoảng mười giây mới tới nơi. Sau khi đi lên, cảnh đầu tiên nhìn thấy làm anh hơi khiếp sợ.



Giờ này mặt trời đã không còn chói chang, dần dần ngả về Tây, chiếu vào tòa nhà vừa khéo ở góc chói mắt nhất, bụi đất lơ lửng trong không khí, mùi cũ nát hôi chua càng rõ rệt.



Triển Phong đứng trước anh vài bước, im lặng không nói gì, trong tay cầm súng, bước đi thận trọng.



Mà đối diện họ là một hình ảnh hình như đã từng quen biết.



Hàn Lộc Minh hấp hối dựa vào góc tường, cả người bị trói không cách nào nhúc nhích được, quần áo đã bị cắt đi nhiều chỗ từ đầu đến chân, lộ ra vết thương đẫm máu đỏ tươi ghê rợn.



Mà ở một góc tường khác, Chu Cẩm Huy đang nằm bất tỉnh.



Chỉ có một mình Dương Tây im lặng đứng đối diện với họ, chị ta cầm côn điện, vừa nhìn thấy bọn họ thì khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười vô cùng quái gở.



“Các cậu tới rồi, hoan nghênh đã đến.” Dương Tây nhẹ nhàng hào phóng thực hiện tư thế chào mừng của một diễn viên múa. Chị ta có thân hình mảnh mai nên nhìn tư thế rất đúng điệu, nhưng phối hợp với hình ảnh cùng nét bệnh hoạn trên mặt chị ta, toàn bộ khung cảnh có vẻ rất kỳ dị.



Triển Phong nói: “Dương Tây, người của chúng tôi đều ở dưới tầng, chị đã bị bao vây rồi.”



Dương Tây nhếch môi cười tỏ ý không quan tâm: “Vậy thì sao, cậu cho rằng tôi lo sợ bị bắt?”



Thẩm Diễn tiến lên một bước, nhẹ nhàng nói: “Chị Dương, cần gì phải vậy? Chúng tôi nói rồi, nhất định sẽ bắt được hung thủ thật sự.”



Dương Tây nghe xong thì cười, cầm côn điện đi tới chỗ Hàn Lộc Minh, bước đi chậm chạp nhẹ nhàng. Biểu cảm trên mặt chị ta vẫn là nét bình thản và điềm tĩnh thường thấy của một phụ nữ tri thức, nhưng cặp mắt lại trống rỗng vặn vẹo, đầy nham hiểm.



“Tại sao tôi phải làm vậy? Các cậu có biết con gái tôi chết thảm thế nào không, các cậu có biết tại sao tên cặn bã này muốn hại con gái tôi không?” Dương Tây nghiến răng nghiến lợi, nét mặt không còn hiền hòa quái dị nữa, thay vào đó là sự đau đớn và tàn nhẫn. “Con gái tôi chết rồi, chết rồi! Ai có thể làm con bé sống lại? Ai có thể làm con bé chạy đến trước mặt tôi, gọi tôi một tiếng mẹ hả?”



Đột nhiên chị ta thay đổi cảm xúc cực mạnh, Triển Phong đưa tay đẩy Thẩm Diễn nhích ra sau, còn mình thì đứng giữa bọn họ.



Mà súng trên tay đã lẳng lặng mở chốt an toàn.



“Cho dù các cậu bắt được nó thì sao, nó là trẻ vị thành niên, bắt được rồi sẽ phán tử hình chắc? Có thể bắt nó đền mạng cho Đồng Đồng của tôi không?” Dương Tây ngẩng đầu lên, đôi mắt lộ vẻ thống khổ khác thường, giống như có một thứ cảm xúc mãnh liệt đến cực hạn, giãy giụa muốn phóng ra khỏi cơ thể. “Nếu như không làm được thì cảnh sát các cậu điều tra vụ án này, có tác dụng gì chứ? A?”



Chị ta hét to cầm lấy côn điện chọc Hàn Lộc Minh như lên cơn điên..

Vietwriter.vn

“Pằng!”



Ngay lúc đó, tiếng súng vang lên, tiếng nổ chấn động cả căn phòng, giống như tiếng pháo hoa nổ sát bên tai.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom